Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi

Chương 55

Canh cá trích trong nồi được nấu sôi sùng sục, bốc lên khói trắng, Diệp Chân chụp ảnh gửi qua cho Hạ Kiêu, muốn nhem nhem cái người phải ăn Hamburger khoai tây chiên qua ngày này, không tới vài phút di động liền vang lên.

Đi thẳng vào vấn đề, giọng nói vẫn mang theo chút khàn khàn lúc vừa tỉnh giấc: "Lại nhem anh?"

Diệp Chân thật không nghĩ tới hắn lại trực tiếp gọi điện tới, vừa mừng vừa sợ: "Lúc này không phải anh đang ngủ sao? Sớm như vậy đã rời giường? Điểm tâm anh ăn cái gì ạ? Hôm nay có bận rộn hay không? Anh chừng nào thì..." Cậu nóng vội liên tục đặt câu hỏi, đầu bên kia vẫn im lặng, không khỏi ngừng miệng: "Anh có muốn...ngủ tiếp một lát hay không, em cúp."

"Đừng." Hạ Kiêu cúi đầu cười một tiếng, biếng nhác nói: "Em nói tiếp đi, để anh nghe giọng em một chút, vừa rồi muốn hỏi cái gì, sao lại không nói hết?"

"Ừm...Không có gì." Diệp Chân tắt bếp, mùi hương của canh cá không ngừng quanh quẩn bên chóp mũi, ngoài cửa sổ là ánh đèn ấm áp dịu dàng từ trăm nhà, cậu rất muốn hỏi hắn khi nào thì trở về? Nhưng lại cảm thấy hắn ở nước ngoài bề bộn nhiều việc, nếu hỏi thì lại giống như là đang giục hắn, chỉ phải sửa miệng kể một vài chuyện thú vị, còn nói đến chuyện Lục Nguyên Khắc vẫn còn phát sốt, chuyện cậu hôm nay không ở nhà mẹ mà trở về đây.

Hạ Kiêu ở nước ngoài vẫn thủy chung không yên lòng, trước khi ra nước ngoài đã mướn bảo tiêu âm thầm bảo vệ cậu, đối với hành tung của cậu rõ như lòng bàn tay, bởi vậy cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ là dặn dò cậu trước khi ngủ phải đóng chặt cửa kéo rèm lại.

Hai người cũng không đề cập đến việc chụp lén, Diệp Chân đoán không ra người cao lớn kia là ai sợ nói ra sẽ làm Hạ Kiêu lo lắng. Hạ Kiêu thì lại cho rằng cậu không biết có người theo dõi, sợ nói sẽ dọa cậu hoảng sợ.

Mùa đông ở phương Nam thường có mưa, lại cực ít có cuồng phong gào thét giống như đêm đó vậy, đánh ầm ầm vào khung cửa sổ.

Diệp Chân ngủ trên gối đầu của Hạ Kiêu, thật vất vả mới buồn ngủ, lúc nửa đêm lại bừng tỉnh từ trong giấc mơ, chợt nghe tiếng gió thổi phương Bắc gào thét như mãnh hổ kêu rên tinh thần cậu hoảng hốt, sợ tới mức thở hồng hộc, đầy người mồ hôi lạnh, cậu lấy lại sức sờ đến di động, bị ánh sáng từ màn hình làm đôi mắt đau nhức, nhíu mắt nhìn mới thấy mới chỉ có rạng sáng ba giờ, mưa to suốt một đêm, đến tờ mờ sáng mới dừng, Diệp Chân không thể ngủ.

Cuối tuần không cần phải đến công ty xử lý mấy chuyện vụn vặt, cậu rửa mặt xong liền vùi trên ghế sô pha đọc sách, quyển tạp chí này là thể loại khoa học kỹ thuật lấy ra từ thư phòng Hạ Kiêu, cậu đọc một lát thì thấy có chút buồn ngủ, cậu thiếu ngủ, hốc mắt toàn là quầng thâm, nếu còn tiếp tục bộ dáng này, tới khi Hạ Kiêu trở về chắc chắn sẽ bị truy hỏi, may mà mấy thuật ngữ chuyên nghiệp trên tạp chí có tác dụng thôi miên rất tốt.

Bất quá ngắn ngủi nửa giờ, cậu cảm giác chính mình đã thiếp đi, lại giống như vẫn còn có chút ý thức, khung ảnh lá phong treo trên tường giống như là cách một tầng lụa mỏng lắc lư trước mắt cậu, cậu lại mơ thấy giấc mộng tối hôm qua, lại cảm giác đó giống như là việc thật.

Hạ Kiêu thời kì thiếu niên mặc một chiếc áo thun chữ T, trong tay cầm một ly kem quay lưng lại với cậu, cậu đứng ở trung tâm sân khấu cách đó không xa, muốn gọi tên của hắn, nhưng mà miệng lại bị người ta gắt gao bịt chặt, cậu vừa vội vừa sợ dùng hết sức giãy dụa, thật vất vả mới thoát được kìm kẹp, hô to một tiếng "ca ca", nhưng trước khi Hạ Kiêu quay lại đã bị một bàn tay đánh ngã vào trên tường, sau đó hôn mê bị ôm vào trong xe, không thể phát ra thanh âm nữa.

Hình ảnh ác mộng vừa chuyển, lại là hai người đã tới bắt cậu, hai thân ảnh cao lớn đen tuyền vào phòng, Hạ Kiêu ở dưới lầu đánh nhau với bọn họ, mắt thấy một cây gậy sắp đánh vào trên đầu hắn...

"Ông - - ông - -"

Diệp Chân bỗng nhiên mở mắt, lau mồ hôi trên trán, cầm lấy di động từ trên bàn trà, là một dãy số xa lạ.

"Ai vậy?"

"Ra ngoài một lát, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Diệp Chân sửng sốt một chút, cảm giác giọng nói này có chút quen tai, là phụ nữ, trong nhận thức của cậu, giọng điệu vênh mặt hất cằm sai khiến như vậy chỉ có thể là Lục Na, cậu dừng một chút mới nói: "Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại sao?"

"Về Hạ Kiêu." Cô ta đắc ý cười cười: "A, tôi nghĩ cậu sẽ đồng ý nói chuyện trực tiếp với tôi, quán cà phê lầu một ở cao ốc Bình Kiều, nhanh lên."

Diệp Chân theo bản năng kháng cự tiếp xúc với cô ta, nhưng Lục Na rõ ràng đã biết tử huyệt của cậu, vì Hạ Kiêu, cậu nhất định sẽ đi, chẳng qua có chút ngoài ý muốn là ở đó không chỉ có mình Lục Na, còn có một cô gái khác nữa, ánh mắt sưng đỏ đang trộm nhìn cậu.

Sau khi Diệp Chân ngồi xuống nhìn nhìn cô ta, nháy mắt cô ta liền khóc lên, khóc đến tê tâm phế liệt, ngay cả kính mắt cũng dính đầy nước mắt, Lục Na cũng rất nhanh đã nhập vai, đỡ bả vai cô ta an ủi nói: "Em yên tâm, em đã mang thai, hắn nhất định phải phụ trách, chờ hắn về nước chị sẽ tổ chức hôn lễ cho hai người."

Nói xong câu này, tiếng khóc của cô gái kia dừng một lát, sau lại khóc càng thương tâm.

"Xin hỏi..." Diệp Chân xấu hổ nhìn hai người: "Gọi tôi đến đây là có chuyện gì?"

Lục Na vừa ghe cậu hỏi, vội vàng ngồi thẳng dậy, nâng mắt hạnh chỉ trích: "Còn có thể có chuyện gì? Em họ của tôi mang thai con của Hạ Kiêu, hắn không có ở trong nước, tôi chỉ có thể tìm cậu."

Diệp Chân uống một ngụm cà phê, mỉm cười nói: "Cũng không phải là mang thai con của tôi, tìm tôi làm cái gì?"

"Cậu...Cậu đừng cho là tôi không biết." Lục Na không nhìn được bộ dáng khí định thần nhàn của cậu, sợ cậu không tin, giảo biện: "Các người là đồng tính luyến ái? Không tìm cậu thì tìm ai? Em họ tôi đã mang thai, cậu nên biết điều rời khỏi Hạ Kiêu không phải sao?"

Diệp Chân gật gật đầu, thầm nghĩ xem ra người theo dõi chụp lén chính là do chị ta phái đến, như cũ cười nói: "Nhưng tôi không tin, đứa nhỏ này không có khả năng là của Hạ Kiêu."

"Không tin? Cậu cũng chỉ mới về nước hai ba tháng mà thôi, có thể ở chung với hắn bao lâu?" Lục Na càng nói càng kích động, cất cao giọng: "Cũng không biết cậu đã dùng thủ đoạn gì câu dẫn hắn, cậu đúng là có bản lĩnh, đi tới công ty của người ta mới có hai lần đã có thể câu Hạ tổng tới tay, cậu đây là học từ ai vậy? Mẹ cậu năm đó cũng câu dẫn ba tôi giống như vậy sao?"

Diệp Chân nhìn cô ta, mặt lạnh dần, cậu nắm chặt ly cà phê, tư thế nếu như chị còn nói thêm câu nào nữa, tôi liền tạt vào trong mặt chị: "Tôi đã nói với chị là đừng có nói bậy về chuyện mẹ tôi, tôi và Hạ Kiêu không chỉ mới ở chung có hai ba tháng, từ nhỏ chúng tôi đã quen biết nhau rồi, anh ấy đã sớm thích tôi, từ lúc nhỏ chúng tôi đã hôn qua nhau rồi, nếu không phải mẹ chị bắt cóc tôi sang nước ngoài...Tóm lại chúng tôi vẫn ở chung một chỗ, buổi tối mỗi ngày đều ngủ chung trên một cái giường, cho nên các người đã tìm lầm người rồi."

Câu nói "ngủ trên cùng một cái giường" lọt vào lỗ tai Lục Na, chỉ cảm thấy là cậu đang cố ý khoe khoang, hai mắt trắng dã thiếu chút nữa tức giận đến nôn mửa.

Diệp Chân cảm thấy cô ta thật nhàm chán, bố trí vở kịch này quả thật đáng cười, đang muốn cáo từ, cô gái bên cạnh lại ngừng khóc, ôn nhu nhỏ nhẹ tung ra một câu: "Cũng không phải mà, buổi tối ngày đó tôi tới nhà hắn cũng chỉ có mình hắn ở nhà, hắn còn nhắc tới khung ảnh trên tường, nói thực ngây thơ, muốn tháo xuống."

Thoáng chốc, cả người Diệp Chân cứng đờ, nhìn về phía ánh mắt bình tĩnh của cô ta: "Không thể nào..."

Lục Na thấy cậu đã có chút dao động, đang muốn thêm mắm thêm muối, lại bị Phó Mai đè tay lại, ý bảo an tâm một chút chớ nóng, cô ta không nhanh không chậm tiếp tục điềm đạm đáng yêu nói: "Là thật, ngày đó hắn có buổi xã giao, chúng tôi chơi ở KTV tới rất muộn mới trở về, hắn liền mời ta đến nhà hắn ở một đêm, cậu biết đó, cô nam quả nữ, nhưng cậu yên tâm, tôi không có lên lầu, chúng tôi chỉ nằm trên sô pha..."

"Đủ rồi." Diệp Chân mạnh đứng lên: "Tôi phải đi rồi, lời nói dối trá của cô rất giả tạo, tôi sẽ không tin."

Lục Na hừ lạnh một tiếng: "Đừng vội đi nha, hôm nay gọi cậu đến đây còn có một chuyện khác, buổi tối ngày đó khuyên tai của em họ tôi bị rớt tại nhà hắn, là mẹ nó để lại cho nó, vô giá, chắc là ở trên sô pha, làm phiền cậu về nhà tìm thử."

Mùa đông gió thổi rét lạnh, bên trong quán cà phê lại ấm áp như mùa xuân, có lẽ là bởi vì mở điều hòa, chóp mũi Diệp Chân thấm mồ hôi, cậu quay đầu nhìn chằm chằm Lục Na và Phó Mai, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, bên trong lỗ tai toàn là tiếng gió vù vù, cậu chống bàn hít sâu một hơi, trong miệng phí công thốt ra một câu: "Tôi không tin."

Phó Mai thấy chuyện đã sắp đại công cáo thành, lại bỏ thêm một thanh củi vào bếp, đổ thêm một bát dầu: "Tôi tin tưởng giữa hai người là chân ái, nhưng cậu là đàn ông, cậu căn bản không thể thỏa mãn được hắn, không phải sao? Bằng không hắn cũng sẽ không gấp tới nỗi làm tình ngay trên sô pha, hơn nữa...Cậu cũng không thể sinh con cho hắn."

Diệp Chân trừng lớn mắt: "Anh ấy không cần con..."

Phó Mai thu lại biểu tình khóc tang lúc trước, lại cười cười tháo kính mắt xuống, tự quyết định: "Khi đó là bởi vì cậu không thể, nhưng là...Tôi có thể."

"Đừng nói nữa..." Diệp Chân hô hấp dồn dập, cuống quít che lỗ tai, ngay cả áo lông khoác trên ghế cũng không lấy đã chạy ra ngoài.

Lục Na thấy bộ dáng thất hồn lạc phách này của cậu, quả thực nhịn không được muốn cười to, cô ta vỗ vỗ Phó Mai, nói thẳng thống khoái, mặt Phó Mai lại không chút thay đổi, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn nói: "Mang thai? Chuyện này không giống như lúc trước chúng ta đã bàn bạc, câu nói lâm thời này của cô thật sự là quá rồi, nếu sớm biết cô có nhiều yêu cầu như vậy thì tôi đã không đồng ý, Hạ Kiêu kia cũng không dễ chọc, chờ hắn về tôi sẽ chịu không nổi..."

Lục Na không kiên nhẫn đánh gãy cô ta: "Được rồi được rồi, muốn ra giá bao nhiêu tôi không quan tâm, anh hai tìm cô tới, cô vốn là nên nghe theo tôi."

Phó Mai khinh thường sự cao ngạo ngu xuẩn của cô ta, cũng không khách khí: "Gấp đôi, mau chóng an bài để tôi xuất ngoại, về phần Đinh Tồn...Hắn muốn gì cũng đã nói cho cô biết rồi, chính cô tự xem rồi làm đi."
Bình Luận (0)
Comment