Đừng Khóc, Ta Luyến Tiếc Ngươi

Chương 1.2

Xinh đẹp nữ nhân, trời sinh người người chú mục.

Ở trong phòng nghiên cứu, trên tường  Lcd Tv đang truyền phát mở ra lại mở ra  ảnh chụp gợi cảm, mà ngồi ở trước tivi là một nhóm người, có nam cũng có nữ, bọn họ trên mặt chỉ có một loại biểu tình ── trợn mắt há mồm.

Mọi người kinh diễm nhìn ảnh chụp nữ tử, nàng có một đôi biết quyến rũ người  mắt đẹp, một đôi mi trăng rằm, môi đỏ tươi ướt át gợi cảm hiện lên nhợt nhạt  tươi cười, tản ra quyến rũ mê người  ám chỉ.

"My¬God. . . . . ."

Có người nhịn không được hô nhỏ, tim đập rối loạn mất trật tự.

Có người còn quên cà phê trong tay đã lạnh từ lâu, mãnh liệt nuốt nước miếng.

Còn có người lặng lẽ khép lại hai chân, chộp tới một quyển tạp chí, thần quỷ bất giác  che khuất chính mình đũng quần hạ dĩ nhiên trướng đại  nổi lên vật.

Nơi này là một phần của Quốc Khoa Hội  khoa học nghiên cứu cơ cấu của con người, chuyên môn nghiên cứu nhân thể dị thường hiện tượng, nói trắng ra là ngiên cứu  đặc dị công năng.

Những đại nhân tài đến từ các giới chuyên môn tụ tập lúc này, một sắc áo khoác trắng là quần áo lao động của bọn họ, mà Ân Chính Thạch là người phụ trách của hội này.

Giờ phút này, cả trai lẫn gái người người nghẹn họng nhìn trân trối  nhìn chằm chằm tivi trên tường, tuy rằng nhìn ngắm mỹ nữ cũng không phải mục đích của bọn họ, nhưng bộ ngực hoàn mỹ đứng thẳng đong đưa tự nhiên, thân hình như rắn nước cùng với đùi đẹp thon dài làm cho người ta hoa mắt  , thật sự nhìn rất ── đẹp mắt .

Phần đông nam nhân nước miếng không khống chế, duy nhất Ân Chính Thạch ngoại lệ. Hắn vẻ mặt nghiêm túc, hình ảnh ngưc đẹp, eo thon cùng với vân chân không chút ảnh hưởng tới hắn, khố hạ không sóng không gió, thủy chung không thấy nam nhân bình thường phản ứng sinh lý ( Su: anh này có vẻ bị yếu…). . . . . . Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là thứ hắn muốn xem là bộ phim phóng sự nghiên cứu giá trị.

Đen đặc  hai hàng lông mày không hờn giận nhíu lại, ánh mắt sắc bén bắn về phía người phụ trách truyền phát tin hình ảnh.

"Tiểu Cao, ta muốn là phim phóng sự, ngươi làm đây là ở chụp tả chân tập sao?"

Ân Chính Thạch hai tay đưa ngang ngực, ánh mắt nghiêm khắc, tản mát ra một cỗ bức nhân khí thế, bất cẩu ngôn tiếu  thái độ biểu tình, làm cho người ta không tự giác  nghiêm nghị.

Thân là người phụ trách nghiên cứu cơ cấu, một bộ kính đen cùng một thân áo trắng, hơn nữa một đầu tóc bay rối cùng vẻ mặt chòm râu, ngược lại xây dựng ra một loại lôi thôi lếch thếch suy sút phong cách.( Su: nam9 là một anh chàng lôi thôi lếch thếch à…*pó tay với t/g)

Một người vẻ mặt nịnh hót đáp lại."Bởi vì nàng thật sự Thái thượng tướng a── đừng trừng đừng trừng, phim phóng sự ở phía sau đầu, hiện tại ta sẽ quay lại."

Ở trong cái nhìn chằm chằm của tiến sĩ, Tiểu Cao nào dám lại trì hoãn, rất nhanh gõ bàn phím máy tính, bị kích động đem "Tác phẩm" nửa năm qua truyền phát tin cho mọi người xem, tuy rằng chuyên nghiên cứu đặc dị công năng, nhưng hắn vẫn cảm thấy chính mình cũng rất có tài năng chụp ảnh trời cho, gặp gỡ nữ nhân này, làm cho tất cả tài năng chụp ảnh của hắn đều tỉnh lại .

Xuyên thấu qua đường truyền máy tính, màn hình truyền phát tin  nội dung từ trạng thái tĩnh ảnh chụp chuyển thành trạng thái chiếu phim.

Nội dung trong phim là một xinh đẹp  nữ tử đang ở cùng một đám tiểu hài tử chơi đoán con số, tiểu hài tử tùy tiện cầm lấy một hình, bọn họ có thể chuẩn xác nói ra con số chính xác.

Hiện trường lại là một mảnh hút không khí thanh cộng thêm nuốt nước miếng thanh, trừ bỏ nữ nhân vật chính phong tình vạn chủng hương diễm kích thích, ngay cả nội dung phim cũng huyền nghi quỷ dị, phấn khích vạn phần.

Nguyên lai nữ tử không chỉ là đại mỹ nhân, mà còn là một ăn trộm, nàng tùy cơ chọn cá nhân, liền biết đối phương ở khách sạn nào, phòng nào, cũng biết phòng mật mã, còn biết đối phương đi cái gì xe, đứng ở thế nào, cái chìa khóa để chỗ nào, cái túi tiền ở đâu. . . . . . Từ đầu tới cuối, không ai biết nữ trộm ra tay như thế nào.

Mọi người ánh mắt càng trừng càng lớn, mồm miệng há hốc, tròng mắt cơ hồ muốn rơi đi ra, nội tâm mọi người rung động không thôi, tình trạng này vẫn liên tục đến khi phim phóng sự chấm dứt mới thôi.
Bình Luận (0)
Comment