Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 167.1

Một ngày nọ, Trì Tiểu Trì lĩnh mệnh của Xích Vân Tử đi tiêu diệt một con hà yêu chuyên ăn thịt trẻ con, đoạt lại tính mạng của bảy đứa trẻ từ trong miệng của con yêu quái kia.

Khi cậu đưa những đứa trẻ về nhà thì trời đã gần tối.

Lần này sư phụ bị Tam sư thúc Nhậm Thính Phong gọi đi đánh cờ, không thể cùng đi với cậu.

Điều này có nghĩa cậu phải đi một mình trên đoạn đường trở về núi.

Tối nay mây đen che trăng, đường lên núi đen kịt, Trì Tiểu Trì chùn bước, vốn định ngủ lại dưới chân núi, nhưng cậu lục hết cả túi ngay cả một hạt bụi cũng không có, trong túi còn trống trơn sạch sẽ hơn cả mặt của cậu.

Không có cách nào khác, cậu đành phải ngoan ngoãn trở về.

Quy củ lên núi phải hạ kiếm, Hồi Thủ phong lại hiếm có dấu chân người, không có đèn đuốc chiếu sáng, Trì Tiểu Trì sợ tối chỉ đành dùng lụa mỏng bắt một con đom đóm làm nguồn sáng, nhưng vẫn không thay đổi được nỗi sợ của cậu, cậu nhảy hai bậc một bước trên con đường duy nhất lên núi, giống như một con thỏ lớn, khiến 061 nhìn thấy vừa buồn cười vừa đau lòng: “Cậu chậm một chút, cẩn thận vấp ngã.”

Văn Ngọc Kinh và Nhậm Thính Phong đang giằng co thế trận, Nhậm Thính Phong rất yêu cờ vây, không chịu buông tha cho anh rời đi, Văn Ngọc Kinh thật sự không thể phân thân, nếu không thì đã sớm đến dưới chân núi đón Trì Tiểu Trì, cũng đỡ cho cậu phải sợ hãi như vậy.

Trì Tiểu Trì vừa chạy về nhà vừa nói: “Thầy Lục, lần này tại sao thầy không vội như những lần trước?”

Đối với vấn đề của cậu, 061 có chút khó hiểu: “Tôi vội chuyện gì?”

Trì Tiểu Trì thở hổn hển một hơi, nhìn về phía đỉnh núi không thấy đường phía trước: “Không giống như anh bình thường, không hối thúc tôi.”

Rốt cục 061 cũng xem như hiểu rõ ý của cậu.

Anh nở nụ cười tự giải thích cho mình: “Còn ba lần nhiệm vụ nữa chúng ta sẽ hoàn thành. Tôi gặp được một đồng sự hợp tác tốt như vậy đương nhiên muốn ở lâu cùng cậu ấy một chút.”

Trì Tiểu Trì thở dài một hơi ở trong lòng: “Thầy Lục, tôi không…”

Khi cậu sắp mở miệng từ chối thì có một giọng nam từ phía sau đột nhiên cắt ngang.

“…Sư đệ, chẳng lẽ đệ không thấy sư huynh hay sao?”

Trong tình huống không hề chuẩn bị tâm lý, bị dọa như vậy, bề ngoài Trì Tiểu Trì vẫn còn bình tĩnh nhưng bên trong đã bị dọa thành một con nhím xù lông.

Cậu ở trong lòng công kích bằng những từ ngữ khó nghe với Yến Kim Hoa dài đến 30 giây.

061 dở khóc dở cười mà dỗ một lúc lâu Trì Tiểu Trì mới miễn cưỡng tỉnh táo trở lại.

Cậu cắn răng nghiến lợi nói: “Lần sau có thể ở trong núi nuôi một con bulldog được không?”

061 vuốt lông Trì Tiểu Trì: “Được, nuôi ngay.”

Yến Kim Hoa ở trên núi ôm cây đợi thỏ, đợi Đoạn Thư Tuyệt gần cả một ngày.

Thật khó khăn mới trông thấy bóng dáng của Đoạn Thư Tuyệt nhưng cậu ấy lại căn bản không nhìn thấy bóng đen của mình ở bên cạnh thân cây, chỉ ba chân bốn cẳng chạy lên trên.

Nếu hắn không lên tiếng gọi lại thì e là đêm nay sẽ uổng công một hồi.

Ngắn ngủi mấy tháng chưa gặp, Đoạn Thư Tuyệt cao hơn không ít, mang giày bó, hiển nhiên là mới ra ngoài làm nhiệm vụ trở về, một chân còn đặt trên bậc thang, hiện ra dáng vẻ eo nhỏ chân dài, mái tóc đen nhánh được cột cao thành đuôi ngựa, phía trên là buộc tóc màu xanh ngọc có hoa văn phức tạp, quả thật là một mỹ nhân tu đạo phong lưu tuấn tú.

Yến Kim Hoa đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn cậu, trong lòng phát khổ.

Hắn cưỡng ép sự chua xót đang tràn ngập khắp cổ họng: “Sư đệ, ngày gần đây mọi việc có ổn không?”

Đoạn Thư Tuyệt đứng phía trên lạnh nhạt gập cong người: “Nhận ơn sư huynh, đệ rất tốt.”

Yến Kim Hoa đi lên hai bước, dáng vẻ thật lòng muốn thăm hỏi: “Thoạt nhìn thật không tệ. Cũng cao lên không ít, nhưng mà hiện tại Đoàn sư đệ không còn đặt sư huynh vào mắt nữa rồi, thật sự khiến sư huynh đau lòng.”

Dứt lời, hắn giả khóc vài tiếng, thật là uất ức.

Trước đây Đoạn Thư Tuyệt luôn mềm lòng vì bộ dáng này của hắn, bởi vì không nhận ra thực hư nên mỗi khi hắn cố ý giả uất ức thì Đoạn Thư Tuyệt đều sẽ mon men tới dỗ hắn, trong lòng trong mắt đều là hắn, khiến hắn hưởng thụ cực kỳ.

Nhưng Yến Kim Hoa phát hiện chiêu này hình như mất hiệu lực.

Trì Tiểu Trì không xa không gần mà đứng trên bậc thang, cúi đầu nhìn hắn, lẳng lặng xem hắn biểu diễn: “Sư huynh đừng nghĩ nhiều.”

Yến Kim Hoa xì một tiếng.

Không có tác dụng sao.

Nhưng mà chuyến này hắn cũng không nhằm về phía Đoạn Thư Tuyệt, chỉ cần có thể đáp lời với cậu thì kế hoạch đã thành công một nửa.

Yến Kim Hoa chủ động tìm bậc thang cho mình bước xuống: “Sư huynh nói đùa với đệ thôi. Đã lâu không gặp đệ, trong lòng sư huynh rất nhớ, không báo trước mà đã chạy đến, có phải là làm phiền đệ hay không?”

Trì Tiểu Trì ôn hòa nói: “Đúng vậy.”

Yến Kim Hoa: “…”

Trì Tiểu Trì chắp tay nở nụ cười, mặt mày sinh hoa, đáp lại nguyên văn: “Đệ nói đùa thôi.”

Trong khoảnh khắc Yến Kim Hoa bị nghẹn họng, khó có thể nhận rõ đây có phải lời thật hay không, đành phải cười gượng nói: “Sư đệ…thật biết nói đùa.”

“Sư hunh biết cách dạy dỗ, Thư Tuyệt chỉ là bắt chước học theo mà thôi.” Trì Tiểu Trì nịnh nọt, tiện đà nói, “Sư huynh, có muốn lên trên ngồi một chút không?”

…Cầu còn không kịp.

Lần này Yến Kim Hoa cũng không khách khí với Trì Tiểu Trì, chỉ lo cậu quá thành thật tưởng rằng mình khách khí là phúc khí, vì vậy vội vàng đáp: “Sư huynh gia nhập môn phái đã nhiều năm nhưng chưa từng được đến nơi ở của Tiểu sư thúc. Lần này xin Đoàn sư đệ dẫn đường.”

Trì Tiểu Trì mỉm cười quay lưng lại, nụ cười trên mặt lập tức tán loạn.

Trì Tiểu Trì tình cờ bộc phát tính trẻ con khiến 061 vừa yêu thích vừa bất đắc dĩ: “Không nổi giận à?”

Trì Tiểu Trì ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi không nổi giận. Há.”

061 không nhịn được mà suy nghĩ, thật đáng yêu.

Dẫn theo Yến Kim Hoa lên núi, cậu vẫn luôn im lặng, giống dĩ vãng, Yến Kim Hoa cũng không nhận ra sát khí mơ hồ lộ ra trên thân của người trước mắt, còn cố gắng bắt chuyện với cậu: “Đoàn sư đệ, Ngư Quang Đàm – chỗ ở của huynh và núi Hồi Thủ, đệ thấy nơi nào tốt hơn?”

Trì Tiểu Trì nói dối không chớp mắt: “Đương nhiên là Ngư Quang Đàm.”

Yến Kim Hoa nhận được cổ vũ, không ngừng cố gắng, nỗ lực dùng ngôn ngữ nhắc đến những hồi ức tốt đẹp của ngày trước: “Tốt chỗ nào?”

Trì Tiểu Trì ở phía trên làm ra vẻ mặt trầm ngâm, trong lòng nói với 061: “Tốt cái con khỉ khô.”

061 thiếu chút nữa bật cười, tằng hắng một tiếng mới ổn định trở lại.

Trì Tiểu Trì rất tự giác: “Tôi biết anh muốn nói cái gì rồi, là: không thể nói như vậy, như vậy là thô tục.”

061 hoàn toàn bị cậu chọc cười, giọng cười trầm thấp mà dịu dàng vang lên khiến trái tim của người ta cũng run theo, cũng giúp tâm tình của Trì Tiểu Trì thoáng chốc trở nên tốt hơn.

Hai người một đường nói chuyện tào lao đi lên đỉnh núi, mây đen đã tản đi.

Một vòng trăng tròn từ trong mây nhảy ra, ánh sáng trong suốt như hòa cùng ánh sao phủ xuống bên dưới.

Trì Tiểu Trì đón lại ánh trăng trong lòng bàn tay, xoay một cái liền hóa thành một thanh chìa khóa, đưa vào một nơi nào đó giữa khoảng không, đất trời bỗng dưng biến hóa.

…Rốt cục Yến Kim Hoa cũng hiểu rõ tại sao mấy lần trước mình đến thăm đều không tìm được đường vào.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện thắng cảnh khiến hắn hoàn toàn choáng váng.

Biển sao trên trời, hồ xanh dưới đất, sao chiếu xuống nước, nước rọi ánh sao, trong trời đất xuất hiện hai dãy ngân hà hòa hợp, thật sự hùng vĩ.

Mới vừa hồi tưởng đến cảnh đẹp ở Ngư Quang Đàm cùng Đoạn Thư Tuyệt, hiện tại Yến Kim Hoa chỉ cảm thấy hai má hơi đau rát.

Chỉ cần có đầu óc cũng có thể nhìn ra hai chỗ này thì chỗ này tốt hơn.

Văn Ngọc Kinh ngay sau khi kết thúc ván cờ với Nhậm Thính Phong đã sớm dùng thuật dịch chuyển tức thời về tới nhà.

Khi Yến Kim Hoa tiến vào, Văn Ngọc Kinh đang ngồi trước phòng thổi tiêu, y phục rộng rãi, tóc dài chưa buộc, bộ dạng vừa có vài phần lười biếng vừa có vài phần nhàn tản.

Thấy cửa mở rộng, Văn Ngọc Kinh hơi mở mắt ra: “Có khách à?”

Không chờ Trì Tiểu Trì giới thiệu, Yến Kim Hoa đã tha thiết tiến lên hành đại lễ: “Sư thúc, đã lâu không gặp. Hôm nay mạo muội quấy rầy thật lỗ mãng, xin sư thúc lượng thứ.”

Văn Ngọc Kinh đặt tiêu lên đùi: “Không sao.”

Yến Kim Hoa nhìn xung quanh, khó nén hâm mộ: “Thường nghe sư phụ nhắc đến nơi này là tiên sơn phúc địa, hôm nay được tận mắt nhìn thấy, quả đúng như lời đồn.”

Văn Ngọc Kinh: “Khen sai rồi. Ngư Quang Đàm cũng là một danh thắng.”

Yến Kim Hoa tận hết sức lực mà thổi phồng: “Ở đây tu hành thì tu vi nhất định sẽ tiến bộ nhanh chóng. Chẳng trách hiện tại sư đệ ưu tú như vậy.”

Văn Ngọc Kinh lạnh nhạt nói: “Thư Tuyệt ưu tú không liên quan đến hoàn cảnh. Đại sư huynh từng nói tu vi là phải dốc lòng chứ không thể dựa vào hoàn cảnh.”

Yến Kim Hoa: “…”

Hắn hoài nghi vị Văn sư thúc này không biết nói chuyện. Lời hay mà cũng không chịu nghe?

Hơn nữa cái lão già cổ hủ cứng nhắc kia có thể phun ra ngà voi gì? Những gì lão nói mình nghe đến phát ngán, dù sao cũng chỉ là mấy lời như không ra thể thống gì, hành vi bại hoại, khó làm được việc lớn.

Mỗi khi nghĩ đến đây yến Kim Hoa đều vô cùng khó chịu.

Kế hoạch tốt đẹp của hắn cũng vì cơ duyên chết tiệt mà bị vô hiệu hóa, bằng không cái lão già thao thao bất tuyệt kia nói cho cùng cũng chỉ là một con chó liếm chân mình thôi.

Nếu thật sự muốn nói thì Chủ hệ thống của mình cũng vô dụng y chang!

Yêu cầu chủ yếu của hệ thống xuyên thư là bù đắp cốt truyện của những quyển sách bị bỏ dở giữa chừng, những quyển sách này viết không tệ nhưng cuối cùng lại chịu cảnh bị bỏ dở, kiếm lấy “Trị giá tiến độ”, dựa theo tỷ lệ mà chuyển hóa thành năng lượng có thể giúp hệ thống vận hành, đồng thời trợ giúp hệ thống kéo dài, phát triển ổn định và tươi tốt.

Bị hệ thống này bất ngờ tuyển chọn, đối với Yến Kim Hoa mà nói quả thật là một chuyện không thể tốt hơn.

Trong cuộc sống hiện thực của hắn, duyên với phụ nữ không tệ, nhưng vì cá tính chây lười, không chí cầu tiến nên sự nghiệp bình thường, cuối cùng cũng chỉ là một người phổ thông.

Mà Yến Kim Hoa tự cho là mình siêu phàm, luôn cảm thấy không cam lòng, hắn muốn làm nhân vật chính, muốn hưởng thụ cảm giác tất cả mọi người vây xung quanh mình.

Hệ thống xuyên thư này thỏa mãn nhu cầu của hắn.

Nhưng vào lúc này vẫn có chỗ chưa hoàn mỹ.

Cũng giống như hết thảy những phương pháp kiếm bộn tiền nhanh chóng đều bị viết trên bộ luật hình sự, giấc mộng muốn làm bá chủ của hắn chẳng được Chủ hệ thống tán thành.

Chủ hệ thống tuyên bố rõ ràng quy định trong chương trình, lúc thi hành nhiệm vụ có thể sử dụng các loại thủ đoạn, mục đích duy nhất của mọi người là giúp đỡ vai chính hoàn thành cốt truyện, để cốt truyện trở nên hợp lý, nhưng trên nguyên tắc là phải tuân thủ phạm vi đạo đức, không thể không chừa bất kỳ thủ đoạn nào.

—Dù sao hệ thống xuyên thư lựa chọn hệ thống và ký chủ đa phần đều là nhân loại, đề cao các biện pháp phản nhân loại thì sẽ dễ dàng gây nên những nhân tố không ổn định, bất lợi cho việc hoạt động và phát triển bền vững của hệ thống.

Cũng may Chú hệ thống này cho ký chủ quyền tự do rất cao, rất ít điều tra tiến độ của bọn họ.

Mà tiến độ của mỗi người lại khác nhau: Có người dốc sức giúp vai chính diệt phản diện, trị giá tiến độ sẽ liên quan đến “Độ chính nghĩa”, có người dốc sức quyến rũ vai chính, trị giá tiến độ sẽ liên quan đến “Độ thiện cảm”, có người thì cam nguyện làm em gái em trai, ôm chặt đùi vai chính, an ổn đi xong nội dung câu chuyện, trị giá tiến độ sẽ liên quan đến “Trị giá vận mệnh của vai chính”.

Sau khi Yến Kim Hoa trải qua nghiên cứu tỉ mỉ thì nhất trí với hệ thống của mình:

Hắn đi con đường “Đoạt số mệnh của vai chính”, dẫn đến việc sinh ra trị giá liên quan là “Vai chính bị mất vận khí”.

Yến Kim Hoa dựa vào kỹ xảo này mà ăn sung mặc sướng trong hai thế giới, nhưng lại ăn phải trái đắng ngay tại thế giới của Đoạn Thư Tuyệt.

Hắn nhọc nhằn khổ sở mấy năm, chỉ trong thoáng chốc lại quay trở về vạch khởi đầu, tiến độ không chỉ quay ngược về số không mà còn mất vài bảo bối, hơn nữa hiện tại hắn bị một cái hệ thống từ bên ngoài “xâm nhập” đè đầu khắp nơi, trong lòng vô cùng khó chịu, quay đầu đi cầu viện Chủ hệ thống thì Chủ hệ thống lại mặc xác hắn.

Yến Kim Hoa thật khổ tâm.

Hắn lại không tiện nói thẳng ra thủ đoạn của mình với Chủ hệ thống, bởi vậy bất đắc dĩ liền nghĩ ra một diệu kế.

Chẳng phải Chủ hệ thống nói “Hệ thống xâm nhập” này không ảnh hưởng đến tiến trình nhiệm vụ của hắn cho nên Chủ hệ thống sẽ không nhúng tay sao?

Vậy hắn liền nghĩ ra một cách khiến Chủ hệ thống không thể không quản.
Bình Luận (0)
Comment