Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 197.2

Khi Trì Tiểu Trì quay lại lều thì Lâu Ảnh đang xem sách.

Cậu đặt mông ngồi trên ghế nhỏ, ngửa đầu nhìn Lâu Ảnh nằm nghiêng trên giường.

Lâu Ảnh hỏi cậu: “Xử lý xong rồi?”

Trì Tiểu Trì nói: “Ừm.”

Trì Tiểu Trì lại nói: “Anh cố ý?”

“Ừm.” Lâu Ảnh thừa nhận rất thoải mái, “Hắn cứ nhìn em.”

Trì Tiểu Trì nằm úp sấp bên giường, cau mày nhìn anh.

“Đừng hiểu lầm, anh không phải ghen tuông.” Lâu Ảnh lật một trang sách, nói, “Chỉ có con nít mới ghen tuông. Anh chỉ muốn giải quyết vấn đề.”

Lâu Ảnh nói cũng không sai.

Mấy ngày nay ngày đêm ở chung cùng Nghiêm Nguyên Hành, Trì Tiểu Trì có thể cảm nhận được, cho dù cậu chẳng làm gì cả nhưng tình cảm của Nghiêm Nguyên Hành dành cho Thời Đình Vân càng ngày càng sâu nặng.

Thứ tình cảm này có lẽ ngay cả Nghiêm Nguyên Hành cũng không nhận ra, mà đã đến nông nỗi không thể không đối diện với nó.

Nếu không sẽ có một ngày đột nhiên bùng nổ thì Trì Tiểu Trì cũng không biết nên thay Thời Đình Vân xử lý tình cảm này thế nào.

Lâu Ảnh hỏi cậu: “Từ chối rồi à?”

Trì Tiểu Trì nói: “Xem như là thế đi. Để khoảng trống như vậy, mặc kệ hắn lý giải thế nào cũng được.”

“Em có thể giúp Thời Đình Vân quyết định rất nhiều việc, nhưng trong giới hạn.” Trì Tiểu Trì nói, “Không bao gồm việc quyết định tương lai của y sẽ cùng với ai. Em cũng không phải mẹ của y.”

Lâu Ảnh cười ra tiếng.

Khi hai người nói chuyện, một cánh cửa sổ trong lều bị lặng lẽ mở ra từ bên ngoài, một phong thư từ trên trời giáng xuống, rơi trên mặt đất.

Trì Tiểu Trì vươn mình ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ, trước tiên mở cửa sổ kiểm tra một lúc, bên ngoài không có ai.

Cậu phủi đi bụi bậm dính trên phong thư, xác nhận nét chữ chưa khô mực là thuộc về Nghiêm Nguyên Hành thì mới yên tâm mở ra.

Đây là một phong thư xin lỗi, cũng không phải tác phong hành văn bình tĩnh đoan trang ngày thường của hắn.

Chỉ có ba chữ Thật Xin Lỗi bằng mực nước tràn trề, đoan chính viết ngay giữa trang giấy, như học sinh cấp ba chọc cho người ta tức giận, sau khi vò đầu bứt tai một lúc, lấy dũng khí đưa tờ giấy nhỏ cho người thầm mến.

Trì Tiểu Trì bật cười.

Lâu Ảnh ngồi ở trên giường hỏi: “Là gì đó?”

Trì Tiểu Trì gấp lại phần tâm tư thiếu niên này, thu vào trong lồng ngực, giương giọng đáp: “Không có gì.”

….

Qua mấy ngày, thành Định Viễn dần dần xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

Gạch đỏ tắm mình trong bão cát ngày xuân, lộ ra cảm giác xám xịt.

Từ xa nhìn thấy cờ Phi Vân bay phấp phới bên thành, Trì Tiểu Trì dừng cương ngựa trong chốc loát, sau đó mạnh mẽ quát một tiếng “đi”, điều khiển ngựa xuyên gió, bạch mã lướt qua tiếng rít Nam phong, rong ruổi tiến lên, mãi đến khi đặt chân ở cầu treo bảo vệ thành thì mới thu lại dây cương.

Đầu ngựa hăng hái ngẩng cao, hí dài một tiếng, phun ra một hơi mang theo mùi đất ấm áp.

Nghiêm Nguyên Hành cau mày, quay đầu nhìn Lý Nghiệp Thư.

“Đó là cờ của Tướng quân.” Lý Nghiệp Thư giải thích thay Trì Tiểu Trì, “Tướng quân đến tuần tra ở thành Định Viễn.”

Trì Tiểu Trì nheo mắt nhìn bên trong cửa thành, thấp thoáng thấy một bóng người quen thuộc, phi thân xuống ngựa, chạy nhanh lên cầu treo đã được thả xuống, áo choàng vừa mới thay một cái mới bị hạt cát đập vào vang lên tiếng lộp bộp nho nhỏ.

Thời Kinh Hồng đứng ở một đầu khác của cầu treo, ông đứng chờ đã lâu.

Thời Kinh Hồng cười nói: “Ta nghĩ hôm nay các ngươi sẽ đến, bởi vậy…”

Lời còn chưa dứt, nhi tử hiện tại dường như đã cao hơn ông một đoạn trực tiếp nhào vào lòng ông, ngắt ngang lời.

“…Tố Thường?”

Người trong lòng đem cả khuôn mặt chôn vào lòng ông, hai tay ôm lấy ông như kìm sắt, dùng sức đến run rẩy cả người.

Thời Kinh Hồng sửng sốt trong chốc lát, sau đó hạ lệnh: “Tất cả xoay qua chỗ khác.”

Mấy tên tướng sĩ và phụ tá cùng thủ vệ lập tức tuân mệnh, cầm kiếm cầm khiêng cùng nhau quay người.

Thời Kinh Hồng cúi đầu dò hỏi: “Làm sao vậy?”

Người trong lòng không lên tiếng, chỉ ôm ông chặt hơn một chút.

Thời Kinh Hồng tháo xuống mũ bạc của tiểu tử trong lòng, chỉnh lại mái tóc đã bị gió thổi loạn của y.

Ông cho rằng đứa nhỏ này cảm thấy khổ sở vì bị bạn thân phản bội.

Thời Kinh Hồng không hề trách cứ một câu nào với y.

Đã gần bốn mươi, trên người ông lắng đọng ra cảm giác dịu dàng đến kỳ lạ: “Tiểu tử ngốc. Để người ta chê cười rồi. Đi theo cha nghênh đón Thập tam Hoàng tử, có gì muốn nói thì để tối vào doanh trại cha nghe con nói, còn có thể cho phép con khóc một nén nhang, có được không?”

Thời Đình Vân dùng hết sức lực để đứng lên, vành mắt bị cát quất trúng hiện lên đỏ ửng: “Vâng, phụ thân.”

Đây là lần thứ ba Trì Tiểu Trì cảm nhận được cảm xúc của nguyên chủ Thời Đình Vân.

Mà lần nào cũng đều mất khống chế.

Dưới cơn thủy triều ngột ngạt xám xịt là lốc xoáy ẩn giấu cùng rặng san hô sắc bén tối tăm khiến người bất an.

Kỳ lạ chính là tâm tình này khi đối mặt với Chử Tử Lăng đều được thu lại rất khá, dường như y đã quên đi đoạn ký ức không thể chịu nổi kia, hoặc là giấu ở dưới làn sóng sâu hơn, hắc ám hơn nữa.

Chuyến này Thập tam Hoàng tử thay mặt Hoàng thượng tuần tra, vốn có thể nghỉ ngơi ở phái đoàn Hoàng tộc, cũng may bản tính Nghiêm Nguyên Hành khiêm tốn, ngoại trừ giữ lễ tiết thì rất ít giảng đến nghi thức xã giao dư thừa, trong âm thầm xưng hô Thời Kinh Hồng là Thời bá phụ, sau khi vào thành còn muốn đi thăm Ôn Phi Nho tướng quân bị thương, dâng lên chút đồ an ủi, tán gẫu tỏ tâm ý.

Hai cha con ở đây cùng đồng thanh, đều nói Ôn Phi Nho trọng thương, cần phải tịnh dưỡng, không thích hợp gặp khách.

Lời giải thích trước sau đều nhất trí, bởi vậy Nghiêm Nguyên Hành không nghi ngờ gì, cũng không tiếp tục kiên trì, chỉ sai người đưa lễ vật rồi liền đi, mấy người đang cắm trại trong thành, rất nhiều việc linh tinh, tạm thời không đề cập đến.

Chuyến này công tử mang đến không ít thứ, dường như dự định thường trú ở đây, Chử Tử Lăng đem một ít vật cồng kềnh đặt ở trong phòng, vật linh tinh thì bỏ vào trong rương, gọn gàng lại nhẹ nhàng, cũng thuận tiện mang đi.

Sau khi đóng lại một cái rương, lực đạo của hắn không khống chế được, vang lên một tiếng trầm thấp, lúc này hắn mới phục hồi tinh thần, một tay đặt trên rương, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, hy vọng người kia không nghe thấy.

Nhưng hắn vẫn không thể nào thoát được.

Giọng điệu của Vu Phong Miên như đang dặn dò một gã người hầu bình thường: “Đồ vật phải nhẹ nhàng cầm lên đặt xuống.”

Chử Tử Lăng cắn răng một cái, đáp: “Vâng.”

Nói xong, Chử Tử Lăng ngồi xổm trên thảm, chậm rãi thở ra một hơi buồn bực trong lồng ngực.

Nếu như trước kia, đối mặt với lời dặn dò như vậy thì Chử Tử Lăng sẽ không sinh ra buồn bực.

Nhưng mà mới cách đây không lâu, sự tự tin tràn đầy của hắn đã tụt xuống mức thấp nhất, ai biết Thời Kinh Hồng có sinh nghi, có phát hiện hắn động tay động chân trên con dấu sáp hay không?

Lần này mình đến đây có phải là tự chui đầu vào lưới hay không?

Để đề phòng bất trắc, hắn nghĩ tới việc lặng lẽ bóp chết con bồ câu chuyên thay hắn đi truyền tin đến Nam Cương, xóa đi chứng cứ, nhưng mỗi con bồ câu đều là phủ Tướng quân dốc lòng bồi dưỡng, bỗng dưng chết mất một con, công tử nhất định sẽ điều tra, nói không chừng còn trị tội mình vì quản lý không nghiêm, huống hồ con chim bồ câu thả đi truyền tin cho Ngải Sa đại nhân lại bị đội tuần tra ban đêm nhìn thấy, hắn không thể che giấu hành tung.

Chim bồ câu bị chết sẽ khiến người ta chú ý.

Vì thế mấy đêm rồi hắn trằn trọc trở mình, không ngủ được, thêm mỗi ngày hành quân đầy phong trần, không quá bao lâu, hắn trở nên gầy gò tiều tụy hơn rất nhiều.

Trì Tiểu Trì nhìn thấy, cho rằng hắn mệt mỏi suy yếu, không thích hợp hầu hạ bên cạnh, liền bảo hắn đến ở bên cạnh Công tử sư, thuận tiện thu thập chỉnh lý đồ vật một chút.

Một tiểu thiếu gia nào biết sau lưng bốn chữ “Thu thập chỉnh lý” đại biểu cho bao nhiêu cực nhọc?

Chử Tử Lăng dựa vào đầu gối, cả buổi sau mới tỉnh táo trở lại.

Chớ vội, chớ hoảng sợ, vẫn chưa tới lúc.

Hắn đã gửi thư cho Ngải Sa, ngôn từ giải thích rất khẩn thiết, bắt lấy Thời Kinh Hồng tuyệt đối không phải chuyện một sớm một chiều, cũng nói, sau này bọn họ ở thành Định Viễn, việc gửi thư e rằng không thuận tiện, thành Định Viễn bố trí trạm canh gác, thiết lập đài quan sát trên đỉnh thành, ngày đêm thay ca để phòng bị mật thám đưa tin tức ra ngoài.

Cũng may hắn có chút địa vị trong quân, chỉ cần nói một tiếng với công tử để hắn gia nhập đội tuần tra thì hắn sẽ có biện pháp liên lạc với mật thám Nam Cương thường trú trong thành, nghĩ cách đưa thư ra khỏi thành.

Công tử nuông chìu hắn như vậy thì nhất định sẽ đồng ý.

Sẽ có một ngày hắn vươn mình làm chủ, cũng sẽ đối tốt với công tử.

Nghĩ đến đây, tâm tình của Chử Tử Lăng khá hơn nhiều, cúi người thu thập hành lý ngổn ngang.

Trái tim đập loạn xạ của hắn càng lúc càng nguội lạnh khi thu thập hành lý.

Từng rương sách kia đều là của Vu Phong Miên.

Dọc đường đi Vu Phong Miên lấy ra từng quyển để đọc, nhưng tốc độ đọc sách của người nọ rất nhanh, bây giờ toàn bộ trình tự bị rối loạn, tính cách Vu Phong Miên thích bắt bẻ, đưa cho Chử Tử Lăng một phần mục lục để hắn sắp xếp theo.

Chỉ riêng đống sách này mà Chử Tử Lăng đã tốn không ít công sức để thu dọn, toát mồ hôi hột toàn thân mới miễn cưỡng thu dọn ra hình ra dáng.

Hắn lau mồ hôi, nhấc mắt nhìn về phía hoàng hôn le lói ngoài cửa sổ.

Những chuyện tạp vụ như vậy đáng lý không do hắn làm.

Lý Nghiệp Thư đi đâu?

Thời Kinh Hồng và Thời Đình Vân dàn xếp xong xuôi cho Nghiêm Nguyên Hành, sau đó mới có cơ hội để hai cha con tâm sự.

Nhìn tướng mạo, Thời Kinh Hồng mười phần là người đọc sách, hoàn toàn khác với khí khái hào hùng sáng láng của Thời Đình Vân, khuôn mặt trắng nõn, như một Thám hoa lang tài hoa, bão cát nơi biên quan cũng chỉ để lại một chút vết tích nơi khóe mắt của ông. Khi ông mặc trường sam, duy nhất có thể nhìn ra thân phận người luyện võ của ông là một đôi tay rắn chắc đến kinh người cùng với những ngón tay đầy vết chai sần.

Nhìn dáng dấp của Thời Đình Vân đã khôi phục bình thường, cầm lấy điểm tâm trên bàn nhỏ định cắn một miếng.

Thời Kinh Hồng nhìn cậu, trong giọng nói khó nén nuông chìu: “Hẹn trước cửa thành, không tính toán gì hết sao?”

Trì Tiểu Trì ngậm lấy điểm tâm, ầm ừ nói: “Có bánh nhân đường, vì sao phải khóc.”

Thấy nhi tử lấy ra khăn tay như khi còn bé, vừa ăn vừa cất vào, Thời Kinh Hồng bất đắc dĩ nở nụ cười: “Phụ thân đã mang đi phần của Thập tam Hoàng tử, những thứ này đều là của con.”

Ông biết nhi tử và Thập tam Hoàng tử có giao tình, mà Thập tam Hoàng tử thích nhất là loại đồ ngọt này, mỗi khi ông mang một chút điểm tâm ngọt quay về Vọng Thành thì đứa nhỏ này đều sẽ ăn gần một nửa, cất vào một nửa, lần nào cũng đều đưa cho nghiêm Nguyên Hành.

Đây là chuyện lúc mười hai mười ba tuổi.

Mãi đến khi Chử Tử Lăng kia vào phủ thì Thời Đình Vân như bị yểm bùa, mọi việc đều cất nhắc người nọ, bớt giao du với Thập tam Hoàng tử.

Thời Kinh Hồng muốn hỏi chút chuyện, suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không hỏi gì.

Cứ để hài tử mở lòng trước đã.
Bình Luận (0)
Comment