Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 269.2

Tiếp đến là một năm lẻ năm tháng dài dằng dặc mà khô khan.

Trì Tiểu Trì sắp xếp tất cả thế giới cần khôi phục, cũng chỉ đạo hệ thống nên làm gì để trợ giúp ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, nếu gặp phải thế giới có độ khó cao không thể xử lý thì có thể gửi báo cáo về Trong Khoảnh Khắc, hỏi cách xử lý.

Cùng lúc đó, cậu ban bố lệnh mới, mở ra năng lực thân mật có giới hạn của của các hệ thống, bất kỳ hệ thống nào có nhu cầu tương tự cũng có thể kết bạn cùng nhau đến chỗ của cậu để đăng ký thủ tục mở ra năng lực, mà số lần mở ra năng lực chỉ giới hạn hai lần, xin cân nhắc thận trọng.

Mặc dù như thế, Trì Tiểu Trì vẫn bận đến mức không có tâm tình tập trung vào cuộc sống của mình.

Chỉ có buổi tối mới tạm dừng bận rộn, lúc này Trì Tiểu Trì mới có thời gian chôn vào lồng ngực Lâu Ảnh để vuốt ve an ủi một chút, bổ sung nạp điện, hoặc là nắm tay anh mà trò chuyện.

Hơn một năm sau, trật tự vận hành trong không gian Chủ Thần cuối cùng cũng xem như tiến vào quỹ đạo.

Vì vậy Trì Tiểu Trì xin phía trên cho nghỉ ngơi.

Dựa theo thỏa thuận lúc trước của Trì Tiểu Trì và Chủ hệ thống, khi Trì Tiểu nghỉ ngơi, quay về thế giới thật cũng sẽ thu hồi thân thể chân chính của mình.

Khi linh hồn chậm rãi hạ xuống giường bệnh trong bệnh viện, đi vào thân thể suy yếu ngủ say hơn bốn năm, Trì Tiểu Trì dùng hết sức lực toàn thân cũng chỉ đủ nhúc nhích ngón tay.

Cũng may cậu đủ kiên trì.

Đầu tiên khôi phục chính là thính giác, âm thanh có chút mông lung, chẳng khác nào bị ngâm trong bể nước, chập chờn nghe tiếng động của người trên mặt nước.

Trong phòng mở tivi, dường như đang tiến hành lễ trao giải nào đó.

“Thời khắc kích động nhất đã đến. Giải nam chính xuất sắc nhất rốt cục sẽ rơi vào tay ai. Xin mời Hoàng XX mở ra bìa thư…”

Trì Tiểu Trì cau mày.

Cậu nghe không rõ lắm âm thanh trong tivi, cũng không biết là ai đang xem tivi trong phòng bệnh của mình.

Còn chưa đợi cậu làm rõ mạch suy nghĩ thì trong tivi đã truyền đến tiếng báo tin mừng.

“Chúc mừng Trì Tụng!”

“Cũng chúc mừng đoàn phim Trì Hoãn Lễ Tốt Nghiệp, đêm nay giành cả ba giải biên kịch xuất sắc nhất, bộ phim xuất sắc nhất và nam chính xuất sắc nhất!”

“Trì Tụng trong bộ phim Trì Hoãn Lễ Tốt Nghiệp sắm vai giáo viên nông thôn, diễn xuất tinh tế khiến vô số khán giả cảm động…”

Chậm rãi, âm thanh dần dần trở nên rõ ràng, linh hồn ngâm trong nước trồi lên mặt nước, hít thở không khí tươi mát khiến người ta mê muội.

Ánh sáng tràn vào, hình bóng cũng tràn vào, thân ảnh ngồi bên giường bệnh cũng hiện lên khuôn mặt cụ thể.

…Lucas.

Lucas vẫn ăn mặc như thường lệ, tóc hơi dài, nhuộm thành màu tóc bạc của bà nội, lại thêm đèn trong phòng sáng ngời chiếu rọi khuôn mặt trắng nõn kia.

Lucas dựa vào giường bệnh, đưa vào miệng miếng lê vừa cắt ra từ trái lê được gọt một mảng nhỏ, xem lễ trao giải trên tivi.

“Nhìn thấy chưa.” Lucas nhai lê, giọng nói ậm ờ trò chuyện với người trên giường, “Người mới như nấm mọc sau mưa, sóng của cậu sắp bị hậu bối đập chết trên bờ cát rồi.”

Người trên giường vẫn như mọi lần Lucas đến thăm, không nhúc nhích, không nói một lời, sẽ không có bất kỳ phản ứng nào đối với lời lảm nhảm của cậu.

Lucas nhịn không được mà hơi nhụt chí, không để ý đến nước lê dính trên tay, vỗ một phát lên mép chăn của Trì Tiểu Trì: “Họ Trì, cậu có nghe thấy không? Nếu cậu nghe thấy thì phấn đấu một chút, nhanh tỉnh…”

Vừa nói chuyện Lucas vừa xoay đầu lại.

Đập vào mắt Lucas là Trì Tiểu Trì đang híp mắt, cùng với ánh sáng ấm áp hơi lóe lên trong mắt.

Trì Tiểu Trì há miệng, cổ họng khô rát, dây thanh quản tựa như dây cót bị gỉ sắt.

Theo lý thuyết, cậu không thể nói được chữ nào.

Nhưng với năng lực của Chủ Thần vẫn đủ để cậu điều chỉnh điểm không hợp lẽ thường này.

Đối mặt với Lucas đang há hốc mồm, Trì Tiểu Trì nở nụ cười, mở miệng một cách khó khăn: “Có lúc nào mà…tôi không phấn đấu cho cậu không?”

Quả lê trong tay Lucas vội vã lăn xuống đất.

….

… Trì Tiểu Trì tỉnh rồi.

Tin tức bùng nổ dẫn đến vô số phóng viên, những kẻ đam mê điện ảnh rưng rưng nước mắt, dồn dập tập hợp đến bệnh viện, nhưng đều bị Lucas nghĩ cách chặn bên ngoài.

“Cậu cứ yên tâm đi, a.” Lucas đem  cháo đút từng muỗng cho Trì Tiểu Trì, “Tôi đã chuyển một phần tiền trong tài khoản của cậu đi đầu tư, ngoại trừ nộp hết chi phí bệnh viện thì tôi còn mua thêm được một căn nhà cho cậu nữa đấy.”

Trì Tiểu Trì: “Chậc. Tôi còn tưởng chờ mình trở về thì phải ra ngoài phố mãi nghệ kiếm tiền rồi chứ.”

“Đùa hả. Cậu biết tôi là người thế nào mà.” Lucas đắc ý nói, “Cậu gặp được tôi xem như số cậu quá tốt rồi. Ông đây có tiền, một chút gia sản cỏn con nhà cậu không lọt nổi vào mắt của ông đâu, nếu đổi lại là người khác biết mật mã của cậu, cậu nằm như xác chết, quăng cho cậu cái bao, cho cậu khóc tiếng mán luôn.”

Trì Tiểu Trì thành khẩn nói: “Thầy Tony, cậu thật sự là chị em chí thân của tôi.”

Lucas làm ra bộ dáng muốn nện Trì Tiểu Trì, nhưng rốt cục không đành lòng ra tay.

Trì Tiểu Trì hỏi Lucas: “Phòng làm việc không đưa nghệ sĩ khác cho cậu quản lý à?”

“Không được.” Lucas khuấy cho cháo bớt nóng, “Sau khi cậu hôn mê, phòng làm việc ký hợp đồng với vài người, nhưng mà cũng không có ý gì, hiện tại tôi là ông chủ thứ hai của phòng làm việc…”

Nói xong, Lucas mới phản ứng lại, lấy cái muỗng chỉ về phía Trì Tiểu Trì, tức giận: “Cậu còn hy vọng tôi đi hầu hạ người khác nữa hả?! Dầu gì ở nhà tôi cũng là ông chủ, là xui cmn xẻo mới đụng phải cậu. Hầu hạ tổ tổng sống nhà cậu một đời cũng đủ rồi, cậu còn muốn để tôi sứt đầu mẻ trán bao lâu nữa?”

Trì Tiểu Trì rất biết cách làm nguôi cơn giận của Lucas, há to miệng: “A.”

Lucas ngoan ngoãn đút cho Trì Tiểu Trì ăn: “Chờ thân thể cậu khôi phục, có tính quay lại nghề diễn nữa không?”

“Chưa biết nữa.” Trì Tiểu Trì nói, “Đã chết một lần rồi, sau này phải hưởng thụ cuộc sống nhiều một chút.”

“Nói bậy, vả mỏ đi!” Lucas giận sôi lên, cầm lấy vỏ bưởi dùng để làm sạch không khí chùi lên miệng Trì Tiểu Trì, “Ai chết thì chết chứ cậu sẽ không chết.”

Trì Tiểu Trì đang nâng lên cánh tay yếu ớt để đầu hàng thì bác sĩ đến kiểm tra.

Sau khi hỏi thăm tình trạng thân thể Trì Tiểu Trì theo thông lệ, bác sĩ khép lại sổ bệnh án, cười nói: “Anh Trì, thân thể của anh khôi phục rất tốt, có thể bắt đầu lập kế hoạch trị liệu phục hồi. Hộ lý và chuyên viên phục hồi chức năng đã được lựa chọn.”

Lucas lập tức tỏ ra quan tâm: “Kín miệng không? Lanh lợi không?”

Bác sĩ trẻ tuổi rất thích cười, nhìn có vẻ rất quen thuộc với Lucas: “Anh yên tâm, hoàn toàn là tìm theo yêu cầu của anh, rất chuyên nghiệp, có đầy đủ giấy chứng nhận.”

Bác sĩ đưa bìa sơ mi có đầy đủ bản copy giấy chứng nhận cho Lucas, còn bổ sung: “Chuyên viên phục hồi chức năng hôm nay có việc nên không thể đến, nhưng hộ lý có đến. Anh Trì, có muốn gặp mặt hay không?”

Lucas xác nhận trạng thái tinh thần của Trì Tiểu Trì một chút, tỏ ra phong độ gia chủ mà thay Trì Tiểu Trì gật đầu.

Bác sĩ chào hỏi một tiếng với người bên ngoài.

Một bóng người đẩy cửa phòng bệnh, thong thả bước vào.

Bác sĩ giới thiệu: “Hộ lý cao cấp, tiểu Lâu, Lâu Ảnh, 24 tuổi, được tuyển dụng đặc biệt.”

Cuối cùng, bác sĩ lại bổ sung: “Nghe nói còn là fan ruột của anh Trì.”

Người đến mặc đồng phục sạch sẽ, khuôn mặt chói mắt đến mức ngay cả Lucas cũng thất thần một chút.

Lucas hơi nuốt ngụm nước miếng, xoi mói: “24 tuổi à…hơi trẻ một chút.”

Lâu Ảnh ôn hòa nói: “Vâng. Nhưng tôi đang học tiến sĩ ở Đại học Y trung ương.”

Lucas: “…”

Lucas thiếu chút nữa đã thốt lên, vậy cậu chạy đến đây làm hộ lý làm gì.

Nhưng mà nghĩ đến bác sĩ vừa mới nói “fan ruột” thì Lucas liền ngậm miệng.

Dù sao hồ sơ trong tay không giống làm giả, một người như vậy, khí chất như vậy, có lẽ cũng không phải người giả danh lừa bịp.

Trong khi Lucas vẫn đang nhìn Lâu Ảnh với ánh mắt hằn học mà mình học được trong làng giải trí thì bác sĩ đã bước đến cửa và nói với Lucas: “Thịnh Đường, anh ra đây một chút, tôi có một chút chuyện muốn nói với anh, là liên quan đến những phóng viên bên ngoài…”

“Đừng gọi tôi bằng cái tên đó!” Lucas rít gào, “Cái tên này vừa gọi là tôi sẽ gặp xui xẻo đó!”

Từ nhỏ Lucas đã yếu ớt dễ bệnh, vẫn cho rằng là do tên của mình quá cứng, vận xui này của Lucas không thể đè ép được, mà cha mẹ lại không hề mê tín, khăng khăng bảo rằng đây là tên do ông nội của Lucas đặt trước khi lâm chung, chết sống không cho Lucas đổi tên, Lucas không thể làm gì khác hơn là đặt tên tiếng Anh cho mình, sau đó đụng phải Trì Tiểu Trì.

…Cũng không biết là gặp vận may hay là nghênh đón vận xui.

Bác sĩ nheo mắt kéo Lucas đang xù lông ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn sót lại Trì Tiểu Trì và Lâu Ảnh.

Thanh niên Lâu Ảnh bước từng bước đến bên giường, khom lưng lễ phép chào hỏi: “Chào anh Trì.”

“24 tuổi? Bác sĩ y khoa?” Trì Tiểu Trì mới vừa học ngồi, ngồi lâu nên thân thể như nhũn ra, nhìn thấy khuôn mặt này, nhịn không được mà cười: “Từ khi nào học nghiên cứu?”

Lâu Ảnh đối đáp trôi chảy: “Thế giới thứ năm.”

Trì Tiểu Trì: “Đây là thân phận mới mà anh tự chọn cho mình à?”

Trước khi quay về, cậu đã khôi phục tự do cho Lâu Ảnh, cũng để Lâu Ảnh có quyền lực tự do đặt ra thân phận cho mình.

Thân là Chủ Thần thì một chút quyền lực này vẫn phải có.

“Ừm.” Lâu Ảnh khẽ chạm vào chân của cậu, “Em có thể dùng năng lực của Chủ Thần để khôi phục thân thể mà.”

Trì Tiểu Trì thì thầm với anh: “Em là nhân vật công chúng, lập tức bước đi như bay thì e là làm bọn họ sợ thôi.”

Lâu Ảnh ôm eo cậu, lấy ra gối mềm sau lưng, sau đó điều chỉnh giường để cậu nằm thẳng một chút.

Trì Tiểu Trì vẫn có chút không phục: “Tại sao chọn người nhỏ hơn em? Thế nào, chê em già hả?”

“Không phải.” Lâu Ảnh ôn tồn giải thích, “Là sợ em chê anh lớn tuổi hơn em.”

Trong lúc nói chuyện, Lâu Ảnh kề bên tai Trì Tiểu Trì, dùng giọng nói mang theo tiếng cười rất nhẹ: “Không thích sao?…Anh.”

Lỗ tai của Trì Tiểu Trỉ lập tức tê dại, không có sức lực từ chối Lâu Ảnh, không thể làm gì khác hơn là để mặc anh ôm lấy vuốt ve một hồi.
Bình Luận (0)
Comment