Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 134

Phù Ly từ nhỏ đã không phải là yêu tu gan lớn, lúc năm trăm tuổi bị Phì Di dọa, cậu liền sinh ra cảm giác bài xích với những sinh vật không lông.

Cậu sợ chết, sợ chia lìa, sợ tử vong.

Sau khi bản thân cậu biết được thân phận thực sự của các trưởng bối núi Vụ Ảnh, cậu càng cho rằng bản thân mình là thụy thú, là loại thụy thú rất lợi hại.

Nhưng mà máu tim bắn lên mặt cậu, Bạch Trạch trưởng lão gần như đốt cháy toàn bộ ánh sáng điềm lành của sinh mệnh, làm cho cậu thanh tỉnh lại. Cậu không phải thụy thú, mà là hung thú, có thể mang tới hủy diệt, là yêu hoàng tồn tại trong truyền thuyết.

Cậu không muốn chết, cậu muốn sống, cậu muốn tổ chức đại lễ kết đạo với Trang Khanh, mặc lên hỉ phục đẹp nhất, hoa lệ nhất, để cho tất cả tu chân giả của tu chân giới này đều đố kị với cậu.

Nhưng mà nếu như cậu không chết, người chết chính là hàng vạn sinh linh, còn có cả Bạch Trạch trưởng lão và chị Trục Nguyệt, thậm chí còn cả Trang Tiểu Long….

Thời điểm đẩy Trang Khanh ra, Phù Ly cảm thấy bản thân mình nhất định vô cùng đẹp trai, giống như đại anh hùng lựa chọn hi sinh vì thế giới trong phim.

Hống sinh ra vì thất tình lục dục ở thế gian, có lẽ cũng muốn chết vì thất tình lục dục ở thế gian.

Cậu muốn nói với Trang Khanh, nguyên hình lần này của cậu nhất định vô cùng uy vũ hùng tráng, lần này khi cậu biến thành nguyên hình, lông không phải màu đỏ, mà là màu trắng như tuyết.

Sau khi biết được mình là Hống, cậu lại nghĩ, tại sao là yêu quái do trời đất sinh ra, cậu không có được truyền thừa của chủng tộc, cũng không có được bản lĩnh đầy đủ từ khi sinh ra như Côn Bằng?

Bây giờ cậu đã hiểu, không phải cậu không có, mà là các trưởng bối ở núi Vụ Ảnh để cậu sống yên ổn đã phong ấn bản lĩnh này lại.

Nhưng thiên mệnh đã định, các trưởng bối đã tính hết tất cả cho cậu, vận mệnh đã được định trước không thể thay đổi. Cho nên nói, có đôi khi biết bản thân mình rốt cuộc có bản lĩnh lớn thế nào lại không nhất định là chuyện tốt, yêu sống hồ đồ một chút vẫn tốt hơn.

Linh thể của Hống, là năng lượng mạnh mẽ nhất, khi cậu nhảy vào tâm trận, buông lỏng biển ý thức của mình, cảm nhận được quá khứ đau khổ nhất của yêu tộc. Giết chóc, cắn nuốt và thù hận.

Bọn họ thù hận con người, thù hận những yêu tu khác, thù hận yêu hoàng đã vứt bỏ bọn họ.

Bọn họ sắp phải biến mất trong đất trời, cho nên muốn mang theo vị Hoàng đế vứt bỏ chủng tộc này cùng nhau biến mất, chỉ có vậy, thù hận mới có thể tiêu tan.

Phù Ly cảm thấy, bản thân mình chết kiểu này không oanh động chút nào.

Cậu cảm thấy được đại chiến với nhân vật phản diện năm trăm hiệp, đổ máu mà vong có vẻ thích hợp với thiết lập anh hùng hơn. Yêu hoàng như cậu, còn chưa đăng cai một đêm đã bị dân chúng lật đổ, đúng là vui buồn lẫn lộn, thật đáng thương.

Linh thể dần dần tiêu tán, Phù Ly đột nhiên nghĩ, cậu muốn mở mắt ra nhìn Trang Khanh nhiều thêm nữa, nhưng thứ mà cậu nhìn thấy, chỉ có những linh hồn yêu tu đang phẫn nộ, cùng với những hồn phách chậm rãi khôi phục trong dần dần biến mất trong ngũ hành.

Trong gió dường như có tiếng thét chói tai cùng với tiếng khóc truyền tới, cậu nhìn những linh thể đau đớn trong trận, hai tay nhanh chóng bấm chỉ quyết: “Ngô nhận mệnh của Hoàng đế yêu tộc, đặc xá cho chúng yêu vô tội, các ngươi thuận theo trời đất luân hồi.”

Những yêu tu này vô tội biết bao, sinh ra như thế, chết đi mơ hồ, ngay cả linh thể sau khi chết cũng bị đại yêu như Cửu Anh lợi dụng.

Nếu như có thể một lần nữa luân hồi mà không tiêu tán, ngược lại chính là chuyện tốt.

Làm xong hết tất cả, thân thể Phù Ly chỉ còn lại một hình bóng mơ hồ, cậu nằm trên đất, nhìn tâm trận đã nhỏ lại đường chưa tới một mét, giống như nhìn thấy được sao ló ra sau tầng mây.

Sao hôm nay thật đẹp.

Trong khu dân cư, cô bé làm thế nào cũng không ngủ được bò dậy, nói với bố mẹ đang xem phim luân lý: “Mẹ ơi, trời bên ngoài tối quá, con không ngủ được.”

Mẹ cô bé đứng dậy đi tới bên cạnh cô bé, vuốt ve đầu cô bé: “Vậy chúng ta bái bố nuôi được không? Bố nuôi lợi hại như vậy, sau khi con hành lễ với bố nuôi, bố nuôi có thể phù hộ cho con ngủ ngon.”

“Được.” Cô bé gật đầu, đi tới chính giữa sảnh, cung kính dập đầu hành lễ với lại một tấm bài vị trường sinh. Từ khi cô bé bị dọa mất hồn, sau đó được Phù Ly đưa về, mọi người trong nhà làm cho Phù Ly một tấm bài vị trường sinh, hơn nữa còn tự đưa ra ý bảo cô bé gọi Phù Ly là bố nuôi.

(Bài vị trường sinh là bài vị cầu phúc thọ cho ân nhân, là bài vị lập cho người sống, mục đích để cảm ơn ân đức và cầu phúc thọ cho ân nhân).

Cô bé vẫn còn nhớ chuyện rõ Phù Ly dắt tay mình đi qua con sông, đi qua đường phố, tìm được bố mẹ. Cho nên mỗi lần đều chạm vào bùa hộ mệnh mà Phù Ly đưa cho mình, vô cùng ngoan ngoãn dập đầu với bài vị.

Cho nên đêm nay cũng vậy, cô bé chạm vào bùa hộ mệnh trước ngực mình, dập đầu với bài vị trường sinh. Sau khi dập đầu xong, cô bé quỳ xuống dưới đất, nhỏ giọng nói: “Bố nuôi, bố nhất định phải phù hộ cho con hôm nay nằm mơ giấc mơ đẹp. Ừm, bố cũng mơ đẹp nhé, phải ngủ thật ngon, đuổi tất cả những kẻ xấu xa đi.”

Bố nuôi lợi hại như vậy, nhất định sẽ không có kẻ xấu nào dám tới bắt nạt bố nhỉ?

“Cho dù thế nào,” cô bé dụi mắt, bố nuôi thật lợi hại, sau khi cô bé bái xong, thật sự bắt đầu buồn ngủ, “Ngày mai gặp nhé, bố nuôi.”

Lực tín ngưỡng thuần khiết không có tạp niệm của trẻ con theo gió mát, làm bạn với sao, bay qua núi lớn, trôi qua dòng sông, lượn vòng trên núi Hỗn Tịch, nhưng lại không có chỗ để góp lực.

Lục tín ngưỡng đối với hung thú không thể sử dụng.

Lực tín ngưỡng vừa trong suốt vừa thuần khiết, xoay một vòng lại một vòng quanh núi Hỗn Tịch, cho tới khi sắp biến mất, kim quang công đức hấp dẫn nó, cuối cùng bám vào một khối ngọc dính máu rồng.

Ngày mai gặp nhé, bố nuôi.

Đây chính là tín ngưỡng mang theo hi vọng và chờ mong, sợi tín ngưỡng này điểm sáng máu rồng bao bọc ngọc thạch.

Dự định của một năm bắt đầu vào mùa xuân, ngọc xuân bao gồm sự chúc phúc và hi vọng của con người, chính là lời chúc phúc đẹp nhất.

Ngọc thạch bị bụi đất trên núi rơi xuống vùi lấp, trong một năm, có vô số tu chân giả tưởng nhớ ở đây, có nhân tu, cũng có yêu tu, ngày ngày đều có người tu hành lải nhải gần đây đã xảy ra chuyện gì, cằn nhằn liên miên, rườm rà không chịu nổi.

Con người bắt đầu xử lý ô nhiễm nguồn nước, khi bọn họ quyết tâm làm một việc nào đó, thành quả luôn đặc biệt nhanh. Chỉ trong một năm ngắn ngủi, Đông Hải đã sạch sẽ không ít, thủy tộc vui vẻ, ngẫu nhiên nhìn thấy con người rơi xuống nước, còn thuận tay cứu bọn họ.

Lâu ngày, bờ biển Đông Hải bắt đầu có tin đồn, nghe nói trong Đông Hải có thần tiên, chỉ cần người không làm việc ác gặp bão trên biển sẽ được thần tiên ra tay cứu vớt. Ở thời đại duy vật, loại tin đồn này lại làm cho vô số thủy thủ vô cùng tín nhiệm, thậm chí ngay khi bắt cá, cũng bắt đầu hạ thủ lưu tình với những loại cá quý hiếm, loài cá nhỏ.

Nói ra cũng thật trùng hợp, một năm từ đó trở đi, những thủy thủ và ngư dân thật sự không gặp bão, ngay cả khi bão đi ngang qua bờ biển, cũng sẽ đột ngột chuyển hướng tránh xa đất liền.

Vì thế….hương khói bên bờ Đông Hải càng thêm vượng, thậm chí còn có người lập một bức tượng thần vô cùng xấu xí, để nó ngày ngày nhận hương hỏa tế bái.

Mùa đông rét lạnh, cô bé ồn ào nhất định phải đi theo bố mẹ tới bờ biển chơi nhìn thấy người qua đường đang tế bái một tượng đá kỳ quái, cô bé nhìn tượng đá một lúc, quay đầu nói với bố mẹ: “Bố mẹ, bọn họ đang bái bố nuôi ạ?”

“Hả?” Mẹ của cô bé gần như chưa kịp phản ứng.

“Bức tượng đá kia rất giống với bố nuôi.” Cô bé chỉ tay vào tượng đá cười híp cả mắt, “Mẹ xem, dáng vẻ cười lên rất giống như bố nuôi.”

Bố mẹ đứa trẻ nhìn kỹ tượng đá rất nhiều lần, nội tâm vô cùng từ chối, không, con gái, bố nuôi của con đẹp trai hơn tượng đá này rất nhiều.

Nhưng đối diện với biểu tình nghiêm túc của cô bé, vợ chồng hai người từ chối lời vẫy gọi của lương tâm, không hề có phẩm hạnh gật đầu tỏ ý con gái nói đúng.

Thấy bố mẹ gật đầu, cô bé chạy tới bên tượng đá dập đầu: “Bố nuôi, bây giờ bố đang ở bờ biển sao, con sắp vào lớp một tiểu học rồi, đợi khi nào con thi được một trăm điểm, sẽ cầm bài thi tới đây thăm bố.”

“Ồ, cô bé cũng tới bái thần biển sao?” Một bà lão cười híp mắt hỏi, bà lão này trông rất hiền lành, làm cho cô bé không tự chủ có ý thân cận.

“Hả?” Cô bé không biết tại sao bố nuôi lại thành thần biển trong miệng người khác, cô bé càng không biết thần biển có nghĩa là gì, nhưng cô bé đã từng xem Tây Du Ký, biết thần tiên là nhân vật rất lợi hại, thế là gật đầu nói, “Vâng, bố cháu lợi hại lắm đấy, chính là thần biển!”

Ngôn ngữ của trẻ con khiến cho mọi người cười vang, cô bé rất đắc ý ưỡng cao ngực, bố nuôi của cô bé chính là người giỏi như vậy.

Gió biển thổi, làm lay động miếng vải đỏ phủ trên tượng thần, vải đỏ phấp phới, giống như đang vẫy tay với thứ gì đó.

Trên núi Hỗn Tịch, ngọc thạch bị chôn vùi rất lâu dưới đất chuyển động, biến thành một ánh sáng bay về phía Đông, cuối cùng nhập vào tượng đá.

Lúc nửa đêm, cái bóng của tượng đá bỗng nhiên biến thành một người đàn ông, một người đàn ông tuấn tú xuất hiện.

Cậu ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên không trung, khẽ cười ra tiếng.

Không ngờ rằng lúc trước tiện tay cứu một cô bé bị dọa mất hồn, cuối cùng lại trở thành một đường sống của cậu. Máu đầu tim Trang Khanh, đã giữ lại một mảnh hồn của cậu, lực tín ngưỡng của đứa bé khiến cho mảnh hồn của cậu có thể được ngọc xuân ấp áp tràn đầy sinh cơ nuôi dưỡng. Ngay khi có thể hóa hình một lần nữa, cũng vẫn phải xin một câu nói may mắn từ cô bé mới có thể có một ngày từ bỏ cái cũ đón cái mới, nhận được cơ duyên ngàn năm khó gặp.

“Nhưng mà tượng đá này xấu quá, đâu có chỗ nào giống mình?” Phù Ly vung tay, biến tượng đá trở nên đẹp trai mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.

Trời đã sắp sáng rồi, cậu ngửi được mùi của Côn Bằng trong gió, cố ý học theo tiếng khóc trẻ con, kêu một tiếng về phía biển mới vội vàng di chuyển tức thời về Kinh Đô.

Kinh Đô vẫn phồn hoa náo nhiệt như vậy, chẳng qua không khí tựa hồ không vẩn đục như trước đây, cây xanh hai bên đường cũng dày đặc hơn trước, ngay cả Sơ Nhất cũng có thể xuất hiện lần nữa.

Cậu nên cảm ơn Sơ Nhất tử tế, nhưng trong lòng cậu còn vướng bận một con rồng, cậu hận không thể lập tức bay về biệt thự.

Nhưng mà khi cậu đứng bên ngoài biệt thự, nhìn thấy Trang Khanh ngốc nghếch ôm lấy một đống tuyết vừa giống thỏ vừa giống chó, cậu cười đỏ cả mắt.

“Trang Tiểu Long, anh bị ngốc sao?”

Phù Ly trừng to mắt: “Còn không mau ra mở cửa cho ‘anh Phù’ thân yêu của Trang Tiểu Long nào?”
Bình Luận (0)
Comment