Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 137

“Giờ lành tới!”

Một giọng nói dường như truyền từ trong mây ra, bên ngoài cửa sổ rồng ngâm phượng xướng, thảm đỏ thật dài trải từ cổng phi cung cho tới giữa nội điện. Bên ngoài, long tộc sáu màu đồng loạt bay lên không trung, mây cát tường trên bầu trời không ngừng ẩn hiện.

Đột nhiên một tiếng Phượng kêu xé ngang trời, vô số chim sẻ lao tới từ bốn phương tám hướng, bay tới giữa không trung nhảy múa, đẹp như tiên cảnh.

“Bách Điểu Triều Phụng!”

Phượng Hoàng màu sắc rực rỡ bay lượn trên trời cao, đẹp như thần tích, tất cả khách khứa đều quên hết thời gian, quên bản thân mình là ai, chỉ có thể ngơ ngác ngẩng đầu nhìn trời xanh, nhìn Phượng Hoàng có thể nhận được vô số chim sẻ thần phục.

Trang Khanh bước đi trên thảm đỏ, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng kỳ lạ trên không trung, nắm tay Phù Ly ở bên cạnh: “Bách Điểu Triều Phụng chân chính, quả thực rất đẹp.” Lúc trước đại thọ của chưởng môn phái Thanh Tiêu mời chim khổng tước tinh tới biểu diễn Bách Điểu Triều Phụng làm cho vô số tu chân giả kinh diễm, nhưng khi Bách Điểu Triều Phụng chân chính xuất hiện, mọi người mới nhận ra, tính từ đẹp đẽ nào cũng không đủ để biểu đạt hình ảnh trước mặt này.

“Hai vị đạo quân, vời vào cửa thứ nhất.”

Những hoa yêu mặc áo đỏ xách theo giỏ, không ngừng tung hoa trên không trung, cả phi cung chìm trong mưa hoa. Bạch Trạch đứng trước cửa, thấy Phù Ly và Trang Khanh đi qua, nở nụ cười ôn hòa, vươn tay điểm lên trán bọn họ.

Lời chúc phúc của Bạch Trạch.

“Bạch Trạch trưởng lão….” Phù Ly sờ sờ trán, cười sáng lạn với Bạch Trạch.

“Vào trong đi.” Bạch Trạch bật cười, lùi về sau một bước, để hai người mới đi vào cửa.

Trang Khanh và Phù Ly hành đại lễ vãn bối với Bạch Trạch, sau đó mới nắm tay đi vào trong cửa.

Phù Ly loáng thoáng nghe được tiếng cười của Bạch Trạch, cậu không nhịn được muốn quay đầu, nhưng nghe thấy tiếng Bạch Trạch truyền tới bên tai.

“Vào trong đi, đừng quay đầu.”

Phù Ly khẽ cười, Trang Khanh nghiêng đầu nói vào bên tai cậu: “Dáng vẻ em cười có chút ngốc.”

“Anh còn ngốc hơn em.” Phù Ly lén lút lấy gương ra, đặt trước mặt Trang Khanh: “Anh xem, có phải là ngốc lắm không?”

Bình thường Trang Khanh không hay cười, nhưng hôm nay nụ cười chưa từng biến mất trên khuôn mặt anh, trên khuôn mặt trắng nõn mang theo vài phần đỏ ửng, rất có phong thái của đứa con ngốc nhà địa chủ.

Nhìn thấy bản thân mình trong gương, Trang Khanh giật mình nghĩ, thì ra hôm nay mình luôn có biểu tình như vậy sao? Anh nhìn chằm chằm vào gương, thấy bóng dáng Bạch Trạch khẽ cười nhìn theo bọn họ, ánh mắt vô cùng hiền hậu.

Hai năm trước, sau khi chuyện đó xảy ra, Trang Khanh liền có khúc mắc với những trưởng bối của Phù Ly, bởi vì khi Phù Ly xảy ra chuyện, bọn họ quá bình tĩnh, bình tĩnh tới nỗi Trang Khanh không thể chấp nhận.

Cho dù đối với những thụy thú kia, sinh linh trong trời đất càng quan trong hơn, bọn họ cũng rất thương yêu Phù Ly, nhưng lòng Trang Khanh vẫn khó có thể buông bỏ. Nhưng cho tới hôm nay, nhìn thấy ánh mắt từ ái không thể che giấu của Bạch Trạch, chút khúc mắc trong lòng Trang Khanh cũng biến mất chẳng còn bóng dáng.

“Hai vị đạo quân, mời đi vào cửa thứ hai.”

Trông coi ở cửa thứ hai chính là Chu Tước Trục Nguyệt và Đương Khang Khang Cốc, Trục Nguyệt chỉnh lại phát quan cho Phù Ly, cười nói: “Vào trong đi, con của ta.”

Khang Cốc đứng ở một bên cười tới viền mắt đỏ ửng, ngoài miệng không ngừng nói: “Được, bộ quần áo này được lắm.” Hắn cho rằng bộ quần áo này sẽ không còn cơ hội được người khác mặc lên nữa.

Đi qua cửa thứ hai, thảm đỏ thật dài trải qua cây cầu, xuyên qua con đường ngọc thạch, thẳng tới bên trong nội điện. Thảm đỏ rất mềm, bước lên trên giống như bước trên mây. Trang Khanh cảm thấy dưới chân mình nhẹ như bay, nặng nặng, nhẹ nhẹ không chân thực.

Phượng Hoàng bay múa trên không trung đáp xuống đất biến thành Phong Thụy Trọng, hắn và Tinh Tinh đứng trước cửa trong, nhìn nhóm tiểu yêu tinh vây quanh Trang Khanh và Phù Ly đi về phía này, nghìn vạn lời muốn nói, khi bọn họ hành lễ chỉ biến thành một câu, “Đi vào đi, đừng để lỡ giờ lành.”

Yêu nhau dễ dàng, gần nhau khó, kiếp trước và kiếp này của Trang Khanh đều xảy ra vướng mắc với Phù Ly, kiếp này lại thiếu chút nữa sinh ly tử biệt, còn gì có thể chia cách được bọn họ?

Đi vào cánh cửa trong, Trang Khanh và Phù Ly phát hiện ra, khách khứa vốn nên ngồi trong điện đều chạy ra ngoài cửa, trên mặt mang nụ cười sáng lạn.

Nhìn thấy hai người xuất hiện, ngoài cửa vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Trong những khuôn mặt này, Phù Ly nhìn thấy được những đồng nghiệp trong ban quản lý, nhìn thấy được Thanh Diễn của tộc Thanh Long, nhìn thấy được con chó yêu giới thiệu cậu vào thành phố, cũng nhìn thấy dược Chu Lộ miệng tiện.

“Chúc mừng.”

“Chúc mừng.”

“Vĩnh kết đồng tâm, mãi không xa rời.”

Phù Ly nghĩ, hôm nay thời tiết thật mát mẻ, l nhưng sao bàn tay cậu sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?

“Giờ lành đã tới, tế trời.”

Vườn ở trong nội điện đã bày đàn tế, bên trên đủ loại dụng cụ, lư hương điêu khắc phù văn thần bí được đặt ở chính giữa, bên trong trống rỗng.

Dựa như quy củ tổ chức đại lễ kết đạo của tu chân giới, yêu tu nhất định phải thề lời thề kết đạo dưới Thiên Đạo mới có thể nhận được sự thừa nhận của Thiên Đạo.

“Trên có trời cao, dưới có đất dày, Trang Khanh và Phù Ly tự nguyện kết thành đạo lữ, từ nay về sau sống chết có nhau, vinh nhục cùng nhau, mong thiên đạo làm chứng.” Trang Khanh châm hương, nhìn Phù Ly ở bên cạnh, “Trang Khanh nguyện cùng Phù Ly chia sẻ tất cả, công đức, long khí, tử khí đều như thế.”

Các khách khứa ồ lên, Trang Khanh thân là con rồng quốc vận duy nhất trong thiên hạ, công đức và long khí trên người anh vô cùng thâm hậu, vậy mà lại có thể nói chia là chia. Đây cũng không phải là lời ngọt ngào riêng tư bình thường hay nói, lời thề mà Thiên Đạo làm chứng, là phải chân thành.

“Gặp được Trang Khanh là phúc của Phù Ly.” Hai tay Phù Ly cầm hương, bái ba vái dập đầu chín cái, “Kiếp này sẽ không bao giờ rời khỏi Trang Khanh, vinh nhục cùng hưởng.”

Lười thề này rất bình thường, không có gì đặc biệt, trong mắt của khách khứa, Trang Khanh có chút ở vế dưới, nhưng ngay sau đó, bọn họ lại thấy Trang Khanh cười lên, cười đặc biệt ngốc, đặc biệt thỏa mãn.

Bởi vì Trang Khanh không hề cần bất cứ thứ gì của Phù Ly, anh chỉ cần một lời hứa.

Sẽ không rời xa, vinh nhục cùng hưởng.

Trong mắt của Phù Ly, vàng bạc châu ngọc, pháp khí, đan dược đều là vật ngoài thân, duy chỉ có lời thề có quan hệ tình cảm, mới không dễ dàng mở miệng. Phù Ly trọng lời hứa, nếu như không nhắc thì thôi, nhưng đã mở miệng, sẽ không vi phạm lời hứa.

Khi hai người cắm hương vào lư hương, mặt trời trên không trung đột nhiên phát ra ánh sáng bảy sắc, vô cùng sáng lạn.

Trời sinh điềm lành, điều này đại diện cho lời thề đã được Thiên Đạo ghi nhớ, cũng đại diện cho hai người bọn họ chính thức trở thành đạo lữ.

Chấp niệm sẽ thành thực, thiên hạ sẽ không có yêu sinh nào hoàn mỹ hơn thế này.

Nhân gian, vô số con người chụp được bức ảnh ánh hào quang, cho dù các nhà khoa học tự nhiên đã có lý giải khoa học với hiện tượng này, nhưng vẫn có rất nhiều cư dân mạng dùng tấm ảnh này gửi gắm ước nguyện, có linh hay không không quan trọng, quan trọng đó chính là tấm ảnh này quá đẹp, đẹp tới nỗi làm người ta hoài nghi đây là dấu vết của thần.

Cái gì mà tầng mây cuốn, cái gì mà vầng sáng, cảnh tượng đẹp đẽ đều chính là kỳ tích mà thiên nhiên sinh ra.

[Năm tháng ấy đã qua]: Không biết tại sao, khi nhìn thấy tấm ảnh này, tôi đột nhiên nhớ tới một bộ phim điện ảnh mấy chục năm trước, khi nữ chính gặp khó khăn, vẫn luôn có một người đàn ông yêu cô cưỡi mây cát tường tới cứu cô. Có lẽ trên trời có hai vị thần tiên nào đó thành thân, cho nên mới xuất hiện cảnh tượng thần kỳ thế này.

[Con gấu xinh đẹp]: Cách nói của chủ thớt thật lãng mạn, không biết mọi người có còn nhớ đôi đồng tính luyến ái chủ tịch Trang và trợ lý nhỏ rất nổi hai năm trước không?

[Quả táo hai hào năm]: Sao không nhớ, năm ấy tôi còn từng theo dõi những post có liên quan tới bọn họ. Ai biết năm đó rầm rầm rộ rộ, bây giờ lại không còn chút tin tức nào, tuy rằng tôi không muốn thừa nhận, nhưng có lẽ hai người đã chia tay rồi.

[Đâu Đâu]: Tôi có người nhà làm việc trong công ty Trường Long, nghe nói từ hai năm trước chủ tịch Trang không tới công ty thị sát, thậm chí còn không tham gia hoạt động của công ty. Trong công ty có một tin đồn, hai người kỳ thực còn chưa chia tay, chẳng qua là trợ lý nhỏ bị bệnh nặng, chủ tịch Trang vẫn luôn bầu bạn bên cạnh trợ lý nhỏ.

[Quả táo hai hào năm]: Nghe thấy tin này, tâm tình tôi rất phức tạp, thực sự không muốn trợ lý nhỏ gặp chuyện không may.

Cư dân mạng tên [Đâu Đâu] này gửi bài xong, dẫn tới sự chú ý của rất nhiều cư dân mạng khác. Cộng đồng mạng mạnh mẽ bắt đầu tìm chứng cứ từ các phương diện khác nhau để nghiệm chứng cách nói của [Đâu Đâu], cuối cùng bọn họ không thể không thừa nhận, có lẽ trợ lý nhỏ thực sự bệnh rồi.

Bởi vì có người phát hiện, hai năm trước có một khoảng thời gian, chủ tịch Trang và trợ lý nhỏ thường thường bị người khác chụp đi ăn chung với nhau hoặc là cùng nhau đi dạo. Sau đó dường như vào một ngày nào đó, trợ lý nhỏ biến mất rồi, chỉ có duy nhất hai tấm hình chụp có liên quan tới chủ tịch Trang, chủ tịch Trang mặt không chút biểu tình, ánh mắt lạnh lùng, không giống như dáng vẻ của người đang yêu.

Sau đó không còn ảnh chụp và tin tức của chủ tịch Trang, công tác đối ngoại của công ty Trường Long, cũng đều do những người khác làm, chủ tịch Trang cũng chưa từng xuất hiện lần nữa.

Chỉ trong vòng hai ba ngày ngắn ngủi, đã có mấy nghìn bình luận, cư dân mạng lương thiện đều bắt đầu chúc phúc trợ lý nhỏ trong bài post.

[Quả táo hai hào năm]: Thật sự hi vọng một ngày nào đó trợ lý nhỏ đột nhiên xuất hiện, sau đó trả lời ở dưới bài post, xin lỗi mọi người, tôi đã khỏi hẳn rồi, đang sống tốt bên cạnh chủ tịch Trang.

Bài post này, làm dậy lên vô số tình thương của cư dân mạng.

Bọn họ không chỉ thương cảm vì chủ tịch Trang và trợ lý nhỏ, cũng thương cho bản thân mình, đau lòng cho tình cảm đã qua.

[Đâu Đâu]: Nhìn thấy bọn họ có tình cảm mờ ám, nhìn thấy bọn họ ở bên nhau, nhưng lại không muốn nhìn thấy bọn họ chia tay hoặc là âm dương cách biệt.

[Năm tháng ấy đã qua]: Trước mặt tình yêu, tất cả mọi người đều là kẻ yếu, chiến thắng tiền tài và duyên phận, nhưng lại không thể thoát khỏi trò đùa của vận mệnh. Trợ lý nhỏ, nếu như cậu khỏe rồi, ở bên chủ tịch Trang rồi, sau khi nhìn thấy bài post này, nhất định phải nói cho chúng tôi biết.

Một ngày, hai ngày, năm ngày, một tuần, một tháng……

Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, bài post này cũng dần dần bị người ta quên đi, cư dân mạng vẫn không đợi được lời trả lời của trợ lý nhỏ.

Lại là một đêm năm mới, Phù Ly kéo Trang Khanh kiến tạo lại núi Vụ Ảnh, núi Vụ Ảnh vẫn có mây mù bao quanh, cây cối xanh tốt, hoa tươi đẹp, tựa như tiên cảnh. Chẳng qua khác với hai nghìn năm trước, nơi đây có thêm nhiều đồ ở nhân gian.

Ví dụ như điện thoại, ti vi, máy chơi game và nhiều thứ đồ điện khác.

Khang Cốc đã học được cách luyện chế các dụng cụ điện, cũng nghiên cứu phát minh ra loại máy tính không cần dây mạng cũng có thể lên mạng, phát minh này đạt được giải thưởng sáng tạo cao nhất của tu chân giới, hơn nữa nhờ ban quản lý tu chân giới khai phá vận dụng, máy tính đã được mở rộng tới những nơi rừng sâu, một số yêu tu còn chưa ra khỏi núi cũng đã học được cách lên mạng trò chuyện.

Buổi tối Phù Ly cùng các trưởng bối xem Xuân Vãn, tiện tay đưa Niên Thú vừa mới xuất hiện đã bị đánh một trận cho Sơ Nhất. Phù Ly đã không còn hứng thú với Xuân Vãn nữa lấy điện thoại ra, đăng nhập vào diễn đàn mà ba năm rồi cậu chưa từng vào.

Giao diện diễn đàn đã được sửa đổi rất nhiều, chuyên mục tình cảm mà Phù Ly đã từng vào không biết đã bị kéo tới đâu rồi, cậu chỉ đành dùng chức năng tìm kiếm, sau đó nhìn thấy bài post lo lắng cậu bệnh nặng, sẽ âm dương cách biệt với Trang Khanh.

Buổi tối hôm ấy, phía cuối cùng bài post, có một bình luận mới.

[Con thỏ uy vũ hùng tráng]: Cảm ơn mọi người đã quan tâm, bây giờ tôi rất khỏe, hơn nữa còn cùng anh Trang xem Xuân Vãn, chúc mọi người năm mới vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment