Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 70

Thấy Toan Dữ bị dọa thế kia, Phù Ly vỗ vỗ vai hắn: "Anh cứ yên tâm, Công Phúc đại nhân là thụy thú biết nói lý lẽ, cho dù có nhìn thấy con hung thú như anh cũng sẽ không xông tới đánh đâu."

"Sẽ nói vài câu rồi mới đánh?" Vẻ mặt Toan Dữ uất ức.

"Trong đầu anh trừ bỏ bị đánh, sẽ không còn gì nữa sao?" Phù Ly không còn gì để nói.

"Còn có bị giết." Khuyết điểm lớn nhất của Toan Dữ chính là sợ, ưu điểm lớn nhất cũng là sợ, yêu tu gan nhỏ tu vi không nhất định cao, nhưng mệnh sẽ tương đối dài. Hắn sinh ra đã là hung thú có thể mang tới sự sợ hãi cho con người, chưa bao giờ chung sống tử tế với con người và những yêu tu khác, cho tới khi hắn vào trong ban quản lý, cuối cùng hắn mới cảm nhận được cái gì gọi là cuộc sống quần tụ.

"Lá gan nhỏ như vậy, anh cũng không biết xấu hổ mà ra ngoài nói mình là hung thú?" Phù Ly thở dài, "Nếu như Công Phúc đại nhân muốn xử lý anh, tôi sẽ giúp anh chặn lại, như vậy được chứ?"

"Cảm ơn lão đại!" Toan Dữ nháy mắt vui vẻ ra mặt, hắn chỉ chờ những lời này. Mối quan hệ giữa Phù Ly và Công Phúc đại nhân khẳng định rất tốt, nếu không Công Phúc cũng sẽ không nói với bên ngoài hắn là anh họ của Phù Ly. Tên ở nhân giới cũng lấy là Phù Không.

"Thì ra nói nhiều như vậy cũng chỉ vì một câu nói này của tôi." Phù Ly đột nhiên bừng tỉnh, ở bên cạnh những người trong ban quản lý lâu như vậy, ngay cả Toan Dữ cũng trở nên giảo hoạt.

"Lão đại, hôm nay cậu không nghỉ sao?" Toan Dữ nhìn lên tầng, "Để cho hai vị đại nhân Côn Bằng và Công Phúc ở lại trên tầng, liệu hai người bọn họ có đánh nhau không, cuối cùng còn hủy cả phòng ở đi?"

"Hiện tại hai người bọn họ không có tâm tình đánh nhau."

Đều đang vây quanh đồ ăn vặt của cậu, một đống tuổi rồi mà vẫn còn giành thức ăn với tiểu bối, thực sự chẳng ra dáng bậc trưởng bối chút nào. Công Phúc đại nhân thanh cao to lớn trong lòng Phù Ly đã hóa thành mây khói.

Khoảng cách sinh ra cái đẹp, đây chính là miêu tả đẹp nhất của Công Phúc trong lòng Phù Ly.

"Nếu như anh sợ, thì đi cùng Trương Kha tới xử lý sự kiện bút tiên ở trong trường học, đừng có cả ngày ở trong ban quản lý, đâu phải anh ở cữ khi sinh con đâu." Phù Ly sớm đã phát hiện ra bình thường Toan Dữ toàn ở trong ban quản lý, nếu như không có chuyện gì lớn sẽ tuyệt đối không ra khỏi cửa, dựa vàophát livestream ăn đồ ăn trên mạng để kiếm chút tiền.

"Những vụ án nhỏ vậy cũng không cần tới tôi, tôi đi làm gì." Toan Dữ lắc đầu, "Không đi thì hơn."

Phù Ly nhìn chằm chằm hắn mấy giây, Toan Dữ vươn tay vò vạt áo, ánh mắt hoảng hốt trốn tránh.

"Kỳ thực anh không cần quan tâm sẽ mang tới ác mộng hay sợ hãi cho con người, sau khi anh gia nhập ban quản lý, đã mang tới sợ hãi cho ai chưa?"

Toan Dữ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu.

"Vậy những người xem anh livestream có sợ hãi không?"

Toan Dữ nhớ tới những bình luận của cư dân mạng, đa phần đều là streamer ăn vui vẻ quá, nhìn anh ăn cơm cũng thỏa mãn rồi. Hôm qua hắn còn thu được một món quà tặng cực lớn, bởi vì một cư dân mạng mắc chứng kén ăn, nhưng sau khi xem xong hắn livestream lại có hứng thú với đồ ăn, không cần thuốc cũng chữa được bệnh kén ăn.

Hắn không chỉ không mang tới sợ hãi cho con người, còn vì có thể ăn mà mang cho co người niềm vui.

Nhưng con người hiện tại cũng rất khó hiểu, nhìn người ta ăn cơm cũng có thể xem rất hứng thú, cũng không biết vì bọn họ nhàm chán hay là vì kiến thức của hắn quá ít.

"Khi anh không muốn mang lại sự sợ hãi cho người khác, thân thể của anh sẽ tuân theo nội tâm của anh." Phù Ly cười híp mắt nhìn Toan Dữ, "Anh còn không hiểu sao?"

Toan Dữ sửng sốt nhìn Phù Ly, dường như đã hiểu ra gì đó nhưng lại dường như không hiểu gì.

Hắn của trước đây đều dựa vào kỹ năng trời sinh, làm cho tiểu yêu và con người sợ hãi, sau đó nhận được cung phụng, cho nên từ trước tới giờ hắn chưa từng nghĩ tới không để cho những con người và yêu này sinh ra tâm lý sợ hãi. Bây giờ hắn tới ban quản lý, tuy rằng miệng lúc nào cũng chê những yêu tu hậu bối này tu vi chẳng ra sao, nhưng khi bình thường mọi người cùng nhau buôn chuyện, trêu đùa, hắn luôn vui vẻ vào góp vui.

Đây là điển hình của người ngoài miệng không thừa nhận nhưng thân thể lại rất thành thật.

"Anh từ từ suy nghĩ xem, tôi đi tìm lãnh đạo trực tiếp của anh đây."

Lãnh đạo trực tiếp của hắn không phải là Trang Khanh sao?

Nhìn theo bóng dáng vội vàng rời đi của Phù Ly, biểu tình Toan Dữ có chút kỳ lạ.

Những tin đồn trên mạng............không lẽ đều là thật? Toan Dữ cảm thấy yêu sinh quan của bản thân mình đang bị thách thức.

Đi xuống dưới tầng bảo anh em người ba đầu hái cho hai quả trái cây, Phù Ly mới chậm rãi đi vào trong văn phòng Trang Khanh.

Nhìn thấy cậu tới, Trang Khanh ngẩng đầu lên một chút: "Có chuyện?"

"Chán quá, tìm anh trò chuyện một chút." Phù Ly quăng cho anh một quả Châu Ngọc, cậu ngồi xuống ghế dựa, "Trong lòng có chút chuyện, nghĩ thế nào cũng không thông, không biết nên nói với ai."

Vươn tay nhận lấy quả Châu Ngọc mà Phù Ly quăng qua, dùng một tay gõ trên nhóm làm việc một dòng "Bên tôi có chút chuyện, chuyện này đợi tới khi họp bàn sau." Thoát khỏi app, Trang Khanh hất cằm: "Có chuyện gì? Nói đi."

"Chính là chuyện của Công Phúc đại nhân." Phù Ly lét lút nhìn biểu tình của Trang Khanh, "Tôi cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái."

"Hả?" Trang Khanh buông quả Châu Ngọc xuống, đan chéo tay đặt trên bàn, vui vẻ nhìn Phù Ly: "Nói tiếp đi."

Cuối cùng cũng biết động não rồi.

"Công Phúc đại nhân cứu những người dân kia, nhưng mà những người bình thường không có kiến thức, làm sao bọn họ có thể gặp được cao nhân, hơn nữa cao nhân còn cố ý hiến kế cho bọn họ?" Vẻ mặt Phù Ly nghiêm túc nói, "Đây là chuyện đối nghịch với thiên đạo, người đưa ra chủ ý này không thể không biết, lẽ nào người đó không sợ bị thiên đạo trừng phạt sao?"

"Cho nên kết luận của cậu là gì?" Trang Khanh hỏi.

"Anh nói xem người này, có thể là bạn của Công Phúc đại nhân cố ý để cho con người làm chuyện này?" Phù Ly nghĩ rất lâu, cảm thấy không phải là chuyện trùng hợp mà là một chuyện đã được dự tính từ trước. Công Phúc đại nhân thực sự sống lại, nhưng người phải trả giá lại là hơn hai trăm mạng người kia.

Phỏng đoán này cậu chỉ dám giấu trong lòng, không dám nhắc tới trước mặt người khác, sợ rằng những hậu bối đó không giấu được lời, truyền tới tai Công Phúc đại nhân rồi sẽ làm cho ông ấy càng thêm buồn.

Trang Khanh thở dài một hơi: "Nếu như là bạn làm sao có thể đưa ra loại phương pháp này?"

Phù Ly được nuôi quá mức ngây thơ, không biết thế giới này có bao nhiêu tình huống và nguyên nhân phức tạp: "Nếu người đó thực sự là bạn của Công Phúc, sẽ không thể đưa ra kế sách độc ác như vậy. Công Phúc là thụy thú, bởi vì quá mạnh mà không thể để lại tới đời sau, sau khi thân thể ông ấy biến mất, biện pháp tốt nhất quả thực là chôn ông ấy trong nước, nhưng không phải là nước sông, mà là biển lớn, càng không thể dùng tượng đá và xích sắt để trói buộc."

"Tôi từng tới kho bí mật ở hoàng cung vào những năm mới lập ra triều Tùy, từng xem tất cả những ghi chép về chuyện ma quỷ của thời Tần, Hán, bên trong có một quyển sách không tên đã từng viết, có một loại thuật pháp triệu tập tất cả oán khí trong thiên hạ để luyện thành ác quỷ. Dùng đá nặn thành thân thể, mượn xương cốt của đại yêu, có thể chiêu vạn ác trong thiên hạ." Trang Khanh nhìn thấy Phù Ly vẻ mặt nghiêm túc, lại làm ngữ khí mình mềm mại hơn. Tuy rằng muốn cậu tăng thêm tri thức nhưng lại không muốn dọa ngốc cậu, vốn đã đủ ngốc rồi, dọa thêm nữa có lẽ là đầu óc không thể cứu nổi.

"Đây chỉ là một ghi chép không rõ nguồn gốc, còn không thể xác định là do người hay do yêu viết, cho nên không có tính chân thực, chẳng qua chuyện mà Công Phúc gặp phải có chút tương đồng với miêu tả trong ghi chép."

"Không, vẫn có chỗ không giống." Phù Ly lắc đầu, "Những dân chúng ấy thực sự muốn Công Phúc sống lại, mà bản năng thân thể Công Phúc vẫn còn giữ lại một chút lương thiện, cho nên cuối cùng người sống lại chính là Công Phúc chứ không phải là ác quỷ mất đi lý trí."

Sắc mặt cậu vô cùng tái, "Lỡ như người thức tỉnh là ác quỷ thì sao?"

Tụ tập oán khí khắp thiên hạ mà sinh ra, sau khi hắn hiện thế, là thiên đạo không thể dung hay là do hắn đã hại sinh linh trước?

Hủy trời diệt đất làm tổn thương sinh linh, loại chuyện này tốt ở chỗ nào?

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, không phải bây giờ vẫn ổn sao?" Trang Khanh đưa quả Châu Ngọc cho Phù Ly, "Cầm lấy."

"Làm gì, anh không ăn hả?" Phù Ly mờ mịt nhận lấy quả.

"Cầm lấy rửa trước đã." Trang Khanh nói, "Tôi có tâm lý sạch sẽ, không rửa một chút thì không ăn được."

"Chỗ chúng ta có kết giới chống bụi mà?" Phù Ly bất đắc dĩ nhìn Trang Khanh, nhắc nhở bản thân, đây chính là ân nhân cứu mạng mình, có ơn lớn với mình, không thể phàn nàn. Cho nên chỉ có thể âm thầm xem thường trong nội tâm, đứng dậy đi rửa quả.

"Đợi đã, tôi còn muốn uống cà phê, cảm ơn."

Ăn quả uống cà phê, tật xấu quái quỷ gì thế? Phù Ly âm thầm xem thường, xem thường tới mức dương vô cùng.

Trang Khanh vừa lòng gật đầu, như thế này là tốt rồi, tìm chút chuyện cho cậu ta làm, để cho cậu ta đừng suy nghĩ lung tung.

Đi tới của phòng trà nước, Phù Ly nghe thấy Triều Vân và Từ Viện đang cười hi hi ha ha ở bên trong, còn có cảm xúc hưng phấn không thể khống chế, miệng còn nói Công Phúc gì gì đó.

Phù Ly nháy mắt hiểu ra, thời đại tiêu dùng nam sắc này, phụ nữ có quyền tự do thưởng thức đàn ông cũng rất tốt. Cậu vươn tay gõ cửa, nhắc nhở hai người bản thân mình đang tồn tại, mới kéo ngăn tủ bên cạnh ra lấy một gói cà phê đổ vào trong cốc, sau đó cho nêm sữa với mấy viên đường, cuối cùng chuẩn bị đi rót nước sôi.

Từ Viện nhìn thấy phương pháp pha cà phê đơn giản thô bạo của cậu, vội gọi cậu lại: "Anh Phù, anh không thích uống cà phê mà?"

"Ừ, tôi pha cho cho Trang Khanh." Phù Ly mở vòi nước nóng ra, rót đầy nước vào cốc.

Nhưng lão đại cũng không thích uống cà phê mà?

Từ Viện vừa định mở miệng nói, Triều Vân đã kéo cô, cô vội vàng nuốt lời muốn nói xuống.

Đời Phù Ly bưng cốc cà phê đi rồi, Triều Vân mới nhỏ giọng nói: "Tình hữu nghị giữa đàn ông với nhau có đôi khi tràn ngập mê hoặc."

"Hữu nghị?" Từ Viện vô cùng hoài nghi với cách nói này.

"Nếu không thì cô cho rằng là gì?" Triều Vân liếc Từ Viện một cái, có lẽ cô cũng không dám nói ra điều khác.

"Đương nhiên là quan hệ hữu nghị thuần khiết nhất vĩ đại nhất trên thế giới rồi." Từ Viện quả thực không dám nói.

Cà phê mà Phù Ly pha, Trang Khanh chỉ nhấp nhấp môi rồi để qua một bên, ngược lại gặm quả Châu Ngọc sạch sẽ. Phù Ly trơ mắt nhìn anh gặm sạch sẽ xong đồ ăn mới nhớ ra ban nãy cậu chỉ chú ý tới pha cà phê, quên mất chưa rửa quả Châu Ngọc.

Quả Châu Ngọc đã vào trong bụng hết rồi, cậu..........không nói thì hơn.

"Cậu chuẩn bị ngồi ở trong văn phòng tôi cả buổi chiều đấy hả? Trang Khanh lau sạch tay, thấy Phù Ly lười biếng ở văn phòng không đi, "Không ra ngoài chơi với Côn Bằng sao?"

Kỳ nghỉ trước đây, có lần nào Phù Ly không mang Côn Bằng ra ngoài ăn ăn uống uống đâu? Từ cái lần mà phú nhị đại tên Chu Xướng kia cho cậu mấy trăm vạn tiền cảm ơn, tần suất Phù Ly ra ngoài ăn cơm cao hơn, cộng thêm có Côn Bằng tham ăn làm bạn, Trang Khanh thật sự lo lắng chẳng bao lâu Phù Ly sẽ phá sản, trở nên nghèo đói.

"Hai người Côn Bằng và Công Phúc đang cãi nhau." Phù Ly nằm trên sô pha, lại thở dài, "Những yêu tu có tuổi cãi nhau chẳng nói lí lẽ chút nào, còn cướp hạt dưa của tôi."

"Hai người họ bắt nạt cậu?" Trang Khanh nhíu mày.

Hai con yêu quái già này, ăn của Phù Ly uống của Phù Ly mà còn dám bắt nạt cậu, có biết xấu hổ hay không?!

Tác giả có lời muốn nói:

Trang Khanh: Xắn tay áo!
Bình Luận (0)
Comment