Đúng Là Bọn Họ Bất Hòa

Chương 2

Thời gian nằm viện tương đối tẻ nhạt, bởi vì thân phận của bọn họ khá đặc biệt, nên đối với toàn bộ nhân viên y tế ở tầng mà bọn họ nằm có yêu cầu hơi cao: Không chụp ảnh, cũng không lên mạng tán gẫu với người khác, yêu cầu rèn luyện nghề nghiệp hàng ngày cao hơn.

“Tại sao anh lại đan áo lông?” Bạch Thần thực sự tẻ nhạt, cậu là người rất thích đi ra ngoài dạo chơi, nằm viện ngày thứ năm, chơi game xem ti vi đã không còn thỏa mãn cậu được nữa, hiện tại thú tiêu khiển của cậu là nhìn ảnh đế đan áo lông, đồng thời thỉnh thoảng chụp trộm một tấm, tuy vậy bởi vì chân của người nào đó bị thương, nên chẳng thèm tính toán loại chuyện chụp trộm nhỏ này.

“Mùa đông này sẽ khá lạnh, anh đây nghĩ…” Liên Dực ngẩng đầu lên nhìn Bạch Thần một cái, mỗi lần nhìn anh đan áo lông đều phải chui vào ổ của anh, ăn khoai chiên còn vứt luôn trên giường, “Tự đan một cái cho mình!”

“Vậy anh cũng đan một cái cho tôi đi, vóc người của tôi với anh đều không khác nhau lắm, giống của anh là được!” Bạch Thần trưng ra vẻ mặt mong đợi nói.

“Cậu cho rằng đan áo lông cũng giống như đan khăn quàng cổ à, làm như mấy ngày là xong một cái ấy?” Nếu không phải chân của Liên Dực bị thương, anh đã sớm đạp tên này xuống giường, “Lại nói, cậu còn muốn nằm ké giường của anh tới khi nào, lát nữa y tá sẽ đến truyền nước biển đấy?”

“Vậy anh đồng ý đan cho tôi một cái áo lông đi, tôi liền trở về!” Người nào đó rất là kiên trì, dù sao áo lông do ảnh đế tự tay đan không phải tùy tùy tiện tiện là có thể lấy được, mặc vào đi ra ngoài có thể khoe khoang đấy.

“Anh đây không có thời gian đâu, cho cậu tiền rồi tự mình đi mua đi!” Ảnh đế rất là đau đầu, nếu không phải chân bị thương không có chuyện gì để làm, còn lâu anh mới nghe người ta đề nghị học đan áo lông, mấy cái sợi lung ta lung tung trên tay đã đủ làm cho anh phiền toái rồi, hiện tại lại có cái tên không sợ chết dính vào.

“Vậy thì đan khăn quàng cổ cho tôi!” Cuối cùng người nào đó vẫn nhường một bước.cloudyhiromi.wordpress.com

“…” Ảnh đế không đáp lời, mấy ngày sau ngược lại ném cho cậu một cái khăn quàng cổ xấu xí cực kỳ, mà người nào đó bởi vì giữa trời nắng nóng lại đeo khăn quàng cổ nên say nắng té xỉu trong phòng bệnh.

“Mấy ngày nay anh vẫn luôn không ngừng đan khăn quàng cổ là muốn siết chết cậu ta à?” Bác sĩ điều trị chính không rõ chân tướng có chút bận tâm hỏi, muốn khai thông cho hai người này một chút, nếu không chết mất một người, bệnh viện nhất định sẽ khó lòng thoát tội.

“Tôi đi đứng không linh hoạt, muốn giết chết cậu ta thì cũng nên bỏ thuốc, làm gì có khả năng dùng loại phương pháp dốt nát này!” Liên Dực cũng không biết phải trả lời câu hỏi của bác sĩ thế nào cho tốt, đối với hành vi tự tiện đeo khăn quàng cổ giữa trưa của người nào đó không phải là anh chưa từng khuyên, bị ngất đều là do cậu ta tự tìm, ai có thể ngờ một tên tiểu tử cao một mét tám hơn lại đeo khăn quàng cổ giữa lúc trời nóng như thế này chứ.

Bác sĩ định cho Bạch Thần đổi phòng bệnh, người cùng phòng mới là cán bộ hưu trí kỳ cựu, hơn bảy mươi tuổi, vừa thấy cậu liền cười, Bạch Thần cảm thấy lạnh cả người, hơn nửa đêm chạy trốn trở lại, đồng thời khăng khăng chui vào trong chăn của ảnh đế muốn ngủ cùng anh.

Ngày tiếp theo lúc bác sĩ kiểm tra phòng, phát hiện Bạch Thần đã quay lại giường ngủ, lông mày sắp xoắn hết vào với nhau rồi.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Bác sĩ chưa từng thấy đối thủ một mất một còn nào như vậy, mới vừa tách ra, liền dính vào nhau.

“Tối hôm qua cậu ta mộng du, tự quay lại giường rồi!” Liên Dực đan áo lông, cũng không ngẩng đầu lên mà nói.

“Cậu trở lại giường ngủ của mình cho tôi, người nằm giường này hôm nay sắp vào rồi!” Đây là lần đầu tiên bác sĩ nhìn thấy có người muốn đâm đầu vào chỗ chết như vậy, nhất thời cảm thấy ý tốt của mình đều bị đút cho chó ăn.

“Ông lão kia vừa nhìn thấy tôi liền cười, cười đến khiếp hết cả người, làm sao mà tôi an tâm dưỡng bệnh được?” Bạch Thần vô tội nói.

Bác sĩ bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn phải thả cậu ta về, nghĩ rằng dù sao thì hai đại gia này cũng sắp xuất viện, bản thân mình lưu ý nhiều thêm một chút là được rồi.

Cũng không biết là ai tung tin về bệnh viện mà họ nằm, ngày xuất viện, trước cửa bệnh viện xuất hiện rất nhiều fan hâm mộ, fan hâm mộ nhà người khác đều là cấu véo ẩu đả lẫn nhau, mà fan hâm mộ hai nhà bọn họ lại cực kỳ hoà thuận, dù sao thì cũng sớm chiều ở chung nhiều ngày như vậy, cũng nuôi dưỡng được không ít tình cảm.

Bạch Thần chỉ bị thương cánh tay, cậu đi tương đối nhanh, điều kiện bệnh viện có hạn, cậu để cho ảnh đế gội đầu giúp mình, hiện tại xem như là tinh thần sảng khoái, khí sắc nhìn cũng rất tốt.

Cậu đứng ở cửa bệnh viện trả lời mấy vấn đề đơn giản của phóng viên, sau đó trực tiếp lên xe bảo mẫu dành riêng cho mình.

Tất cả mọi người đều muốn nhìn Liên Dực cùng Bạch Thần cùng xuất hiện, nhưng mà Liên Dực đợi Bạch Thần đi được một tiếng rồi mới xuống dưới, anh ngồi xe lăn, mũ và khẩu trang bao bọc rất kín, nhưng fan hâm mộ chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra anh.

“Nghe nói hai người ở chung một phòng bệnh? Sớm chiều ở chung nhiều ngày như vậy, anh có suy nghĩ gì khác về Bạch Thần không?” Có phóng viên nhân cơ hội tiến lên hỏi.

“Ăn đồ bỏ đi, không biết giữ vệ sinh chút nào, vẫn thích soi gương…” Liên Dực tức giận trả lời.

Buổi tối hôm đó, Liên Dực ở nhà thấy được bức ảnh xuất viện của mình và Bạch Thần bị phát tán, Bạch Thần mỉa mai nói lúc thường ảnh đế rất giống bà mẹ già, thích đan áo lông. Mà ảnh đế lại ghét bỏ Bạch Thần lúc thường đặc biệt lôi thôi, không biết giữ vệ sinh.

“Dám nói anh là bà mẹ già hả?” Liên Dực nhìn người nào đó ngồi trên ghế sa lon, lăn ghế qua nhéo mặt của cậu một cái.

“Không có đâu, em chỉ nói là anh đặc biệt am hiểu đan áo lông, nói anh là bà mẹ già có thể là bọn họ thêm mắm dặm muối đó.” Bạch Thần ngáp một cái, quay mặt sang, “Vậy anh nói em lôi thôi thì sao?” (Tới khúc này là lúc hai người hết giả vờ rồi nên đổi xưng hô cho thân mật)

“Đúng là rất lôi thôi! Lẽ nào em quên mất là giường của em toàn là mảnh vụn khoai chiên à?” Liên Dực nghĩ đến đây không khỏi lắc đầu một cái.

“Lại nói, tối nay chúng ta ăn cái gì? Dì hầm canh xương ngon lắm á!” Làm diễn viên thường phải khống chế ẩm thực bảo trì vóc người, Bạch Thần cảm thấy gần đây có chút phóng túng, luôn muốn được ăn ngon.

“Ai cho em gọi mẹ anh là dì?” Liên Dực nhíu mày lại, làm sao mà anh lại đổ tên Bạch Thần hết ăn lại nằm này chứ.cloudyhiromi.wordpress.com

“Đúng vậy, dì cái gì mà dì, xa lạ lắm, sau này bắt chước A Dực gọi dì là mẹ đi!” Mẹ của Liên Dực từ trong phòng bếp thò đầu ra, “Mẹ nói này, hai đứa đã ở bên nhau được mấy năm rồi đúng không? Tại sao truyền thông lại nói vừa thấy mặt đã cãi nhau, mẹ còn tưởng rằng hai đứa chia tay rồi!”

“Mẹ, mẹ hầm canh đi!” Đối với việc này, Liên Dực giữ yên lặng, đây là phương pháp bảo vệ Bạch Thần của anh, nếu như không phải cậu nhất định khăng khăng đòi làm diễn viên, anh cũng không cần đưa ra hạ sách này.

Lúc trước Bạch Thần đút lót tiền để tiến tổ, đương nhiên là anh biết, bởi vì đó là tiền của anh. Nói cậu không có kỹ năng diễn xuất, chỉ có một túi da đẹp là muốn cho cậu cọ nhiệt của mình, phải biết rằng không phải tất cả mọi người có thể tùy tùy tiện tiện cọ được nhiệt của ảnh đế đâu.

Vì mua nhà ra tay đánh nhau, đó là vì bọn họ không nghĩ tới đã bọc kín như vậy mà cũng bị fan hâm mộ nhận ra, cuối cùng cũng là hành động bất đắc dĩ, cũng may giám đốc phụ trách giúp đỡ một chút, bọn họ mua liền mua hai căn nhà có chung kiểu dáng hình thức, đập tường ở giữa, cậu có thể tùy ý đến nhà anh mà đi dạo.

Giải trí truyền thông rất thích ràng buộc đôi bên, Liên Dực cùng Bạch Thần có một cái tên CP, gọi “Cá mè trắng – Bạch Liên Ngư”. Liên Dực nhìn mấy bộ truyện đồng nhân mà fan hâm mộ viết, không khỏi quay đầu sang hỏi Bạch Thần, “Không phải tên CP là công ở phía trước thụ ở phía sau à?”

“Anh đã cao tuổi như vậy rồi, còn theo dõi mấy cái CP này làm gì?” Bạch Thần đến gần, phát hiện lúc ảnh đế buồn chán lại viết truyện đồng nhân của cậu và anh.

“Anh cảm thấy mọi người nhìn anh có chút phiến diện, làm sao mà anh chịu được? Anh phải cho bọn họ biết chân tướng của sự thật!” Ảnh đế không có tiết tháo viết truyện H, đây là lần đầu tiên Bạch Thần thấy lão nam nhân này đen như vậy.

“Lúc bình thường anh rãnh rỗi như vậy à? Vết thương ở chân của anh sắp khỏi chưa? Lúc trước chỉ là bị bong gân nhẹ, anh không nên nói là gãy xương, còn muốn bó cả tảng bột lớn thế này!” Bạch Thần là bị gãy xương thật, té từ nơi cao như vậy, thiếu chút nữa là không còn mạng rồi. Mà Liên Dực da dày thịt béo, tuy rằng lúc đầu bị sưng khá nghiêm trọng, nhưng bác sĩ nói là không cần lo, về nhà an dưỡng là được rồi, nhưng anh lại chịu nằm viện hơn mười ngày, cùng ăn cùng ở với cậu.

“Muốn diễn kịch thì phải diễn cho trót!” Mỗ ảnh đế tung ra mấy chữ kia, sau đó tiếp tục viết H văn của mình.

Hai người bọn họ ở tầng cao nhất của khu nhà, trên tầng cao nhất còn có thêm nửa tầng nữa, tiếc nuối duy nhất là không thể trực tiếp đi lên sân thượng. Phòng mà bọn họ ở là một tầng hai hộ, không có các gia đình khác, hơn nữa người có thể ở đây đều là người có tiền, lúc thường cũng đều bận rộn muốn chết, cho nên có rất ít người biết chuyện của hai người họ, ngay cả người đại diện cũng không rõ ràng. Chẳng qua là khi người đại diện ngẫu nhiên đụng phải nghệ sĩ của đối phương, luôn cho là đối phương xuất hiện ở đây là muốn tìm tin tức bôi đen nghệ sĩ của mình, càng cảnh giác cao độ.

Cái gọi là thương gân động cốt một trăm ngày, lúc thường ngoại trừ ở nhà đan áo lông thì ảnh đế còn làm đồ ăn ngon cho Bạch Thần, sau khi mẹ già chạy mất, toàn bộ trọng trách chăm sóc Bạch Thần rơi vào trên người một mình anh, thời gian viết H văn cũng không có.

“Hình như gần đây em mập lên không ít!” Bạch Thần đứng ở trước gương nhìn hơn một tiếng đồng hồ, rốt cục bắt đầu có cảm giác nguy hiểm.

“Mập thì tốt chứ sao, như vậy người khác sẽ không mắng em là bình hoa nữa!” Ảnh đế không phản đối, tiếp tục hầm canh móng giò, mẹ già có nói”’Dùng gì bổ nấy”’, anh cảm thấy lời nói này rất có đạo lý.

“Cũng chỉ có anh mắng em là bình hoa thôi đó, mọi người đều cảm thấy yêu cầu của anh đối với em quá nghiêm khắc! Em mà còn mập như vậy nữa, thì mấy loại nhân vật ngốc bạch ngọt khờ khạo cũng không thể diễn nữa…” Bạch Thần rơi vào trong khủng hoảng, vậy mà khi Liên Dực bưng móng giò lại đây vẫn ăn không ngừng, sau khi ăn xong còn không ngừng mắng Liên Dực là đồ móng heo.cloudyhiromi.wordpress.com

“Anh biết một phương pháp giảm béo, em chỉ cần nằm, phương pháp có thể vận động, muốn thử một chút không?” Liên Dực chống cằm nhìn đối phương ăn hết một bát móng giò thật to, cho cậu một cái đề nghị thật hay.

“Con mẹ nó tay em vẫn còn đang bó thạch cao đấy!” Bạch Thần lập tức thay đổi biểu tình, bởi vì tay bị thương, nên gần đây đều là do Liên Dực giúp cậu gội đầu rửa ráy, mà người nào đó cũng thừa dịp này giở trò với cậu không ít đâu, cậu đã chịu đủ lắm rồi, đồng thời dự định đêm nay về nhà mình ngủ.
Bình Luận (0)
Comment