Ở học viện.
- Sao hôm nay tên Liên Kiệt kia cứ ngớ ngớ ngẩn ngẩn kiểu gì ấy?
Minh Nguyệt vỗ vai Băng Tâm. Liên Kiệt cứ đi qua đi lại, tên các bạn người nhớ người quên, lại như đang cố gắng để nghĩ ra chuyện gì đó.
- Mải ngắm gái rồi đâm đầu vào cột điện cũng nên.
Băng Tâm biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn giả vờ làm ngơ. Cô không muốn kéo Minh Nguyệt vào mớ bòng bong này. Một mình cô chịu là đủ rồi.
Ba tuần trôi qua, sắp đến sinh nhật của Băng Tâm. Sinh nhật cô hơi đặc biệt, vào ngày 31 tháng 12 tính theo lịch dương.
Chuyện của Vương Hồng vẫn luôn là màng gai trong tâm trí Băng Tâm. Cô khẳng định lần đó mình không nhìn nhầm, đích thị là anh. Nhưng còn làm sao để tìm anh, để gặp lại anh, vẫn làm Băng Tâm trăn trở không nguôi.
Dạo này đầu óc cô có thoải mái hơn đôi chút, một phần vì không hề nhìn thấy Thiên Tử Hạo kể từ lần đó, vừa vì tấp nập chuẩn bị cho lễ hội mùa xuân mà cô là ca sĩ được chính thức đề cử để tranh giải Nữ Hoàng. Đây không chỉ đơn thuần là một màn trình diễn, đây còn là cơ hội được tỏa sáng trước đông đảo phóng viên, nhà tài trợ, các công ty giải trí... Học viện âm nhạc Thượng Hải này nổi tiếng là lò đúc của các ngôi sao, minh tinh nổi tiếng, mỗi học sinh đều phải là tài năng giá trị. Một màn trình diễn tốt có thể giành được rất nhiều cơ hội vào các công ty âm nhạc lớn, tiền đồ sáng lạng.
Vậy nên Hoàng Ngọc Huyền rất khao khát được làm ca sĩ đề cử, ghét cay ghét đắng cô là lẽ đương nhiên.
Sinh nhật thứ mười tám của cô trước lễ hội mùa xuân vài ngày.
- Băng Tâm, cậu định sẽ tổ chức sinh nhật của mình ở đâu?
- Phải là một nơi hoành tráng đấy nhé, sinh nhật mười tám tuổi rất đặc biệt mà.
- Vừa để ăn mừng việc cậu trở thành ca sĩ chính nữa.
Nhóm bạn tri kỉ rất mừng cho cô. Năm mới cận kề, Băng Tâm cũng khá phấn khởi. Nhưng còn việc tổ chức sinh nhật ở đâu, cô vẫn còn băn khoăn. Bản thân Băng Tâm không quan trọng vấn đề này lắm, chỉ cần vui là được, nhưng chắc chắn phải về với mẹ.
- Mình sẽ ăn mừng với mẹ. Lâu rồi mình chưa về nhà, không biết mẹ ổn không.
- Ừ vậy cũng được, bọn mình trên này sẽ mở tiệc ăn mừng với cậu sau.
Thế nhưng về đến Hoàng Bạch Long, Băng Tâm mới nghĩ ra một vấn đề quan trọng khác.
Liệu Thiên Tử Hạo có để cô đi?
Băng Tâm lo lắng, suy nghĩ đắn đo một lúc rồi hỏi Lưu quản gia.
- Bác Lưu, bác nghĩ liệu Thiên Tử Hạo có để con về nhà mẹ vào sinh nhật không?
- Ta không chắc, con thử hỏi ngài ấy xem.
- Nhưng con biết gặp anh ta ở đâu bây giờ? Hay là con nên gọi điện thoại?
- Ta nghĩ con nên đến Thiên thị gặp trực tiếp ngài ấy.
- Thiên thị?
- Thiên tiên sinh rất hay ở đó.
- Nhưng liệu anh ta có chịu gặp con ?
- Con đối với ngài ấy là có vị trí, gặp mặt không phải chuyện không thể.
Băng Tâm có chút lưỡng lự, nhưng vẫn rất muốn được Thiên Tử Hạo cho phép.
Cả đêm ấy Băng Tâm suy đi tính lại. Gặp hắn liệu có an toàn khi cô phải càng tránh xa hắn càng tốt? Nhưng cô cần về với mẹ, kể từ khi lên thành phố cô chưa về lần nào. Mẹ Băng cũng không còn trẻ, không thể lo liệu mọi thứ ổn thỏa được.
Điều quan trọng nhất khi gặp mẹ chính là kể về đoạn video kia, về mọi thứ.
"Mẹ con bây giờ cũng đang đứng trên lưỡi dao rồi."
...
Hôm sau, Băng Tâm gặp tài xế.
- Làm ơn đưa tôi đến Thiên thị.
Thiên thị là tòa nhà cao nhất ở Thượng Hải, tọa lạc ngay trung tâm thành phố. Đứng dưới chân tòa nhà, Băng Tâm như choáng ngợp trước sự nguy nga và đồ sộ ấy. Bên trong cũng rất sang trọng, các nhân viên đều làm việc có quy củ và rất nghiêm túc.
Băng Tâm bước đến quầy tiếp tân.
- Xin lỗi, tôi cần gặp Thiên Tử Hạo.
Nhân viên lịch sự đáp.
- Cô có hẹn trước không?
- ... Không.
- Vậy thì cô không thể gặp ngài ấy được.
- Hãy nói với Thiên Tử Hạo có tôi cần gặp, anh ấy sẽ đồng ý.
- Nhưng không có hẹn trước thì không thể gặp được thưa cô.
Nói qua nói lại mãi, nhân viên tiếp tân mới chịu chuyển lời. Cô ta nhấc điện thoại bàn lên, gọi một cuộc rồi quay sang nói với Băng Tâm.
- Thưa cô, ngài ấy đang họp, hiện tại không thể tiếp đón.
- Khi nào cuộc họp kết thúc?
- Khoảng hai tiếng nữa.
- Vậy tôi sẽ chờ, cảm ơn cô.
Băng Tâm ngồi ở phòng chờ chán chê, vì vội đi chưa kịp ăn sáng nên bụng bắt đầu cồn cào.
Sau hơn hai tiếng, thấy các cổ đông lũ lượt đi ra, Băng Tâm mới tiến đến quầy tiếp tân.
- Bây giờ tôi có thể gặp Thiên Tử Hạo chưa?
Sau cuộc điện thoại thứ hai, người nhân viên gật đầu.
- Vâng, ngài ấy đã đồng ý gặp cô. Mời theo tôi.
Băng Tâm thở phào. Người nhân viên dẫn cô lên tầng cao nhất, từ đó thư kí của Thiên Tử Hạo đưa cô đi dọc hành lang, đến trước một cách cửa bằng pha lê chạm trổ tinh xảo, cô ta nhấn một cái nút cạnh cửa. Khi đèn trên bảng điện đã chuyển thành màu xanh mới thận trọng mở cửa.
- Thưa Thiên tiên sinh, có cô Băng cần gặp.
Băng Tâm bước vào, liền thấy Thiên Tử Hạo đang ngồi bên bàn làm việc. Gian phòng này rộng lớn vô cùng, các nội thất và giấy dán tường đều thể hiện ông chủ nó là một con người hoàn mĩ. Sang trọng, xa xỉ nhưng không kém phần thoải mái.
Hắn ngồi đó, tuy đang làm việc nhưng vẫn giữ được khí chất ngời ngời, phong độ ung dung mà không một ai có thể sánh được. Phía trước hoàn toàn là cửa kính, có thể nhìn được toàn cảnh thành phố, cảm giác như nắm Thượng Hải trong lòng bàn tay.
Thư kí lễ phép bước ra, để lại một mình cô đối mặt với hắn.
- Nói.
Giọng nói trầm thấp của Thiên Tử Hạo vang lên, đánh tan bầu không khí im lặng.
Băng Tâm bước lại gần bàn của Thiên Tử Hạo, dõng dạc đề nghị.
- Tôi muốn về nhà vài ngày để mở tiệc sinh nhật.
- Với ai?
- Bạn thân tri kỉ.
Thiên Tử Hạo nhìn cô chăm chú. Băng Tâm bình tĩnh đáp, khuôn mặt không có chút cảm xúc, không hề có dấu hiệu của sự nói dối.
Thiên Tử Hạo đăm chiêu nhìn cô một lúc lâu khiến cả người cô có chút mất tự nhiên. Rồi bất chợt hắn đứng dậy, trong lòng Băng Tâm có chút hoảng nhưng vẫn đứng im với vẻ mặt lạnh lùng.
Thiên Tử Hạo vòng ra sau lưng Băng Tâm nhấc bổng cả người cô lên. Hai cánh tay chắc khỏe bế trọn cô vào ngực, nhẹ bẫng như không. Băng Tâm có thể cảm nhận được cơ ngực rắn chắc của Thiên Tử Hạo đang áp vào người mình.
- Anh làm gì thế? Bỏ tôi xuống!
Thiên Tử Hạo ánh mắt lạnh lùng, một lời cũng không nói, bế Băng Tâm đi một mạch vào phòng nghỉ bên cạnh rồi quăng cô lên chiếc giường lớn. Thiên Tử Hạo đè Băng Tâm xuống giường, giữ chặt cổ tay cô, không cho cô có cơ hội giãy giụa.
- Đừng manh động, tôi sẽ hét lên đấy!
- La hét trong địa bàn của tôi sẽ giúp ích cho cô sao?
Băng Tâm cứng họng. Thiên Tử Hạo lập tức đoạt lấy môi cô, lúc đầu nhâm nhi thưởng thức môi mềm, càng về sau lại càng mãnh liệt, đầu lưỡi khuấy đảo điên cuồng, như muốn rút hết mật ngọt của cô vậy.
- Ư...ưʍ... buông...
Băng Tâm bị ghì chặt xuống giường, không tài nào phản kháng, sự hối hận vì đã đến đây vừa tràn về cũng là lúc Thiên Tử Hạo buông môi cô ra. Băng Tâm nhìn hắn đầy giận dữ.
- Thật sự muốn về?
Đầu mày cô lại giãn ra hẳn. Băng Tâm có chút ngạc nhiên nhưng vẫn giữ thái độ kiên quyết.
- Phải.
Nhìn sự kiên định trên mặt cô, Thiên Tử Hạo khẽ mỉm cười.
- Được.
- Thật sao?
Băng Tâm mừng ra mặt. Bất chợt Thiên Tử Hạo ghé xuống tai cô, thì thầm.
- Đừng thay đổi quyết định của mình nhé.
Băng Tâm có hơi khó hiểu về câu nói này của Thiên Tử Hạo nhưng vẫn mừng vì hắn đã đồng ý. Nhanh chóng, khuôn mặt cô lại trở về vẻ nghiêm nghị như ban đầu.
- Vậy bây giờ buông tôi ra được chưa?
Thiên Tử Hạo không làm gì nữa mà buông Băng Tâm ra, Băng Tâm không ngờ hắn lại dễ dàng buông tha cô như như vậy. Băng Tâm bước thẳng ra ngoài hành lang, thở phào nhẹ nhõm, mừng thầm vì mọi việc đã trôi qua êm đềm.
Còn Thiên Tử Hạo đứng bên cửa kính lớn, đưa mắt nhìn khắp Thượng Hải tấp nập, môi mỏng khẽ nhếch lên, nhưng ánh mắt lại lạnh băng không có chút ý cười, cái thần sắc vừa làm cho người ta phải run sợ vừa làm cho phụ nữ phải si mê say đắm.
...
Vừa về đến Hoàng Bạch Long, Băng Tâm đã nhanh chóng chuẩn bị tất cả đồ đạc cần thiết rồi lên đường, lòng thầm mong được về nhà càng sớm càng tốt. Tài xế của Thiên Tử Hạo muốn chở Băng Tâm đi nhưng cô một mực từ chối. Trên chuyến đi, Băng Tâm đã phải đổi xe buýt rất nhiều lần, đồng thời tắt nguồn điện thoại nhằm tránh cho Thiên Tử Hạo biết được nhà mẹ Băng. Vì trong lòng Băng Tâm đã ghi nhớ, hắn là mối đe dọa nguy hiểm cho cả gia đình cô.
Đứng trước cánh cửa thân quen, Băng Thâm thấp thỏm vui sướng, đôi môi không kiềm được mà cong lên. Cô mong được nhìn thấy người mẹ yêu quý thật nhanh, không chừng mẹ sẽ còn bất ngờ vì cô về mà không báo trước. Rồi hai mẹ con sẽ trò chuyện thật lâu, bà sẽ lại nấu cho cô những món ăn mà cô xem là ngon nhất trần đời.
Băng Tâm đưa tay lên gõ cửa, nhưng chẳng có chút động tĩnh nào. Băng Tâm gõ lại lần một, rồi lần hai, lần ba... Vẫn không có chút hồi âm. Lòng cô chợt dấy lên nỗi lo sợ về một điều tồi tệ.
Không chần chừ, Băng Tâm xoay tay nắm. Cửa không hề khóa. Cảnh tượng bên trong đã làm Băng Tâm trố mắt kinh ngạc, trống ngực đập mạnh.
Đồ đạc nội thất bên trong bị đập phá, xê dịch, trở thành một mớ hỗn độn. Cả căn hộ đều rất bừa bộn, trông như vừa xảy ra một cuộc ẩu đả lớn vậy.