Băng Tâm ngay tức khắc bất tỉnh nhân sự.
Màn đêm thật u tối và lạnh lẽo đến đáng sợ.
Băng Tâm nghe thấy tiếng khóc bi thương của một người phụ nữ. Cô quơ tay, xung quanh tối đen như mực không nhìn rõ năm ngón.
Ở cuối căn phòng có một khung cửa sổ, duy nhất nơi ấy có ánh trăng dịu nhẹ chiếu vào.
Băng Tâm chạy thật nhanh về phía ấy, cô sợ lắm. Như thể sợ bóng đêm tà ác sẽ nuốt chửng lấy mình.
Băng Tâm lúc này chỉ là một cô bé.
Chạy đến bên cửa sổ, Băng Tâm đưa ánh mắt trong sáng pha lẫn hoảng loạn ngước nhìn ra bên ngoài. Có vẻ cô đang ở tầng 3 của một tòa biệt thự rộng lớn.
Nhìn xuống mặt đất, cô thấy cha mình đang đứng đó, cùng rất nhiều người. Những bọn người áo đen kia đang quây lấy cha mẹ.
Mẹ ôm lấy cha, khóc thảm thiết. Còn cha thì cầm một thanh kiếm dài và sắc bén, duới ánh trăng tóe lên tia chết chóc của tử thần. Ông đứng trước mẹ, đưa kiếm phòng thủ như đang cố gắng bảo vệ mẹ và ngôi nhà.
Ánh mắt ông hung dữ, nhìn chằm chằm về phía đám người áo đen, trong ánh mắt chứa đầy sự tức giận.
Xoẹt !!!
Máu....
Máu bắn tung tóe ở khắp mọi nơi.....
Băng Tâm kinh sợ, hãi hùng. Trái tim nhỏ bé đập loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng không sao thoát khỏi ác mộng tối tăm này. Thân thể nhỏ bé hoàn toàn vô lực.
Đột nhiên Băng Tâm cảm thấy như có nước dội vào người. Cô tỉnh dậy, ho sặc sụa, mở to hai mắt dáo dác nhìn xung quanh.
Băng Tâm đang bị trói chặt tay chân, nằm co quắp trên sàn trong một căn phòng kín. Toàn thân cô đã thấm nước ướt nhèm, quần áo ướt nước dính sát vào cơ thể, tôn lên dáng người thon thả tuyệt mĩ, lộ ra áσ ɭóŧ bên trong. Gian phòng rất rộng, sàn lát đá thạch anh lạnh buốt, từng chiếc đèn vàng trên tường cũng đều được thiết kế vô cùng tinh xảo. Căn phòng này thậm chí còn xa xỉ hơn cả nhà vòm trong khu vườn hoa hồng nữa.
Ánh sáng mập mờ chứa đầy sự gian tà.
Trước mặt cô là người đàn ông tóc bạch kim ấy đang ngồi chễm chệ oai phong như một vị hoàng đế trên ghế sopha, sau lưng hắn là một hàng vệ sĩ áo đen đứng im như tượng.
Toàn thân hắn ta đều toát ra vẻ ma mị lạnh lùng đến run sợ, nhưng kèm theo đó cũng là sự mê hoặc quyến rũ chết người cùng hương nước hoa nam tính trộn lẫn với mùi khói thuốc vô cùng hấp dẫn. Mắt phượng ấy như phóng ra tia lửa điện vô cùng nham hiểm và tà ác, chỉ cần liếc nhìn một cái cũng đủ khiến đối phương run rẩy. Khuôn mặt thon dài hoàn mĩ đến từng góc cạnh của hắn ta vượt trội hơn tất cả những tên đàn ông khác. Tóc ngắn màu bạch kim càng làm tăng vẻ ma mị lịch lãm không thể cưỡng lại được. Hắn chỉ ngồi im thôi cũng đủ toát ra khí chất đến bức người.
Tất cả mọi thứ của hắn đều ở một đẳng cấp khác mà người thường không thể nào với tới được.
Ánh mắt sắc lạnh như đại bàng của hắn liếc nhìn Băng Tâm như muốn đâm xuyên người cô, khiến Băng Tâm toát đầy mồ hôi tuy rằng đang lạnh run lẩy bẩy.
Thân thể vô cùng cao lớn ấy tiến sát lại gần Băng Tâm. Cô hoảng sợ và hoang mang, thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ánh mắt hắn sắc bén nghiêm nghị nhìn Băng Tâm, nhưng thần thái vô cùng bình thản và cao thượng, không hề có chút cảm xúc nào trên khuôn mặt hoàn hảo đến bất ngờ ấy.
Cô lúc này mới định thần lại và nhớ về những chuyện đã xảy ra. Băng Tâm không khỏi bàng hoàng. Cơn ác mộng kia còn chưa dứt, cơn ác mộng khác đã ập đến.
- Làm sao cô vào được đây ?
Môi mỏng Thiên Tử Hạo hé mở. Giọng nói trầm thấp đầy từ tính cất lên.
- Tôi....
Hắn cứ nhìn chằm chằm vào Băng Tâm khiến cô không thể nào bình tĩnh được.
- Nói ! _ Hắn vẫn một vẻ phong độ bình thản, khác hẳn với bộ dạng của Băng Tâm.
- Tôi chỉ cầm cây trâm trắng và...
Băng Tâm vẫn trố mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình.
- Và cắm nó vào viên ngọc con rồng ngậm trong miệng.
Thiên Tử Hạo nheo đôi mắt phượng hẹp dài, sắc bén nhìn Băng Tâm.
- Cô là ai ?
- Tôi ... là Băng Tâm.
" Nhà họ Băng ". Đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm đã mở to hơn một chút, vẫn không ngừng theo dõi Băng Tâm.
- Cha cô là ai ?
- Anh hỏi cha tôi làm cái gì cơ chứ ?
- Nói ! _ Thiên Tử Hạo vốn dĩ không thích dài dòng lôi thôi. Băng Tâm có chút nghi ngờ nhưng vẫn trả lời.
- Là Băng Đình Kim.
Khuôn mặt hoàn mĩ của Thiên Tử Hạo thoáng ngạc nhiên. Hắn kinh ngạc mở to đôi mắt, ánh mắt sắc bén như chim ưng ấy lóe sáng lên một tia sét chết chóc nguy hiểm. Nhưng trong tích tắc sự nham hiểm tràn đầy cùng phong độ bình thản lại trở về.
Hắn nhoẻn miệng cười. Cụ cười của thiên sứ bóng đêm ấy tưởng chừng có thể gϊếŧ chết bất cứ ai. Rồi đột nhiên hắn ra lệnh vệ sĩ cởi trói cho cô. Băng Tâm có chút ngỡ ngàng.
- Đứng dậy. _ Hắn ra lệnh cho cô bằng giọng nói đầy uy quyền.
Băng Tâm run rẩy chậm rãi đứng lên, hai chân vừa tê vừa buốt.
- Anh là ai?
- Đó không phải việc của cô.
- Dù anh là ai đi chăng nữa, tôi thật sự xin lỗi vì đã tự tiện vào đây. Tôi vốn tưởng nơi đây là khu tham quan. Bây giờ anh có thể để tôi đi không ? _ Băng Tâm cố gắng thật bình tĩnh.
- Đây không phải nơi cô muốn vào là vào, ra là ra.
Đáy mắt long lanh của Băng Tâm đọng một chút tuyệt vọng.
- Trừ khi...
Băng Tâm ngước nhìn hắn, ánh mắt lóe sáng.
- Trừ khi làm sao ?
Thiên Tử Hạo nhếch môi. Một nụ cười tà ác làm người ta lạnh cả sống lưng.
- Trừ khi cô mua vé. Như cô nghĩ, đây là nơi tham quan. Đã là nơi tham quan thì ra vào phải có vé đúng không ?
Đáy mắt thâm thúy gian tà của hắn khiến Băng Tâm có chút nghi ngờ.
- Vậy tôi mua vé .
- Vé này không thể mua bằng tiền được.
- Vậy như thế nào mới có thể mua được ? _ Băng Tâm nóng ruột, có chút lo lắng.
Thiên Từ Hạo vòng ra đằng sau Băng Tâm, hai tai giữ chặt lấy bả vai gầy của nàng, lồng ngực cường tráng áp chặt tấm lưng nhẵn nhụi. Rồi hắn cúi người xuống, dụi sát gương mặt hoàn hảo ấy vào cổ trắng nõn của Băng Tâm.
Thiên Tử Hạo hít một hơi thật sâu mùi hoa hồng thơm quyến rũ ở người Băng Tâm khiến cô rùng mình.
- Buông ra.
Cô khẽ cựa mình nhưng hai tay hắn đang giữ chặt cô như gọng kìm. Thiên Tử Hạo vờ không nghe thấy, hắn lim dim mắt, rồi đưa môi mỏng quyến rũ đến bên tai Băng Tâm mà cắn, mút, một tay lại miết chậm rãi xương quai xanh gợi cảm của cô. Bàn tay thô ráp lạnh lẽo chạm vào da thịt mịn màng của Băng Tâm khiến cô giật nảy mình. Hơi thở nóng rực gởi cảm lúc này lại như một luồng sát khí của mãnh thũ đang bao vây con mồi yếu ớt.
- Anh làm cái gì đấy?! Buông tôi...
- Suỵt___
Thiên Tử Hạo đưa ngón tay thon dài lên môi mềm mọng của Băng Tâm. Cô đang cố hết sức bình tâm. Vì cô biết nơi đây không thích hợp để làm loạn, đối với người đàn ông này càng không thích hợp để kháng cự.
Đôi môi lại di chuyển xuống cổ Băng Tâm mà hôn hít, rồi bất chợt cắn một cái. Băng Tâm giật bắn mình lên, tim đập mạnh. Phát cắn tuy không quá mạnh, nhưng đủ để lưu lại dấu đỏ của hàm răng đều tăm tắp.
Cả người Băng Tâm đều run rẩy. Cô không quen với những hành động này chút nào.
- Anh dừng lại ngay đi! Hãy cho tôi ra khỏi đây! Vậy, điều kiện mua vé là gì ?
Băng Tâm nóng nảy, giọng nói nghiêm nghị. Cô không thích những hành động của người đàn ông này chút nào.
Thiên Tử Hạo ghé sát môi vào tai Băng Tâm thì thầm, giọng nói khàn khàn bỡn cợt.
- Hãy dùng thân thể này của cô khiến tôi hài lòng. Lúc ấy cô sẽ được thả.
Những lời lẽ thô tục ấy khiến Băng Tâm trợn tròn mắt, như thể không nhịn được nữa, nhưng vẫn cố không làm loạn.
- Anh đùa giỡn với tôi như vậy đủ chưa? Thả tôi ra! Nếu không ....
- Không thì làm sao ?
Thiên Tử Hạo cọ mũi cao vào đôi gò má trắng mịn ửng hồng của Băng Tâm. Hắn có thể thấy cô đang gồng mình lên kìm nén. Điều này chỉ càng khiến hắn thêm hứng thú.
Băng Tâm cứng họng. Đầu óc rối bù, hoang mang, còn chưa biết phải làm gì thì một tay Thiên Tử Hạo đã luồn qua cổ áo ẩm ướt của Băng Tâm, đi thẳng xuống nơi mềm mại trước ngực cô.
Băng Tâm hét lên, kinh ngạc và hoảng sợ.
Cô hất mạnh tay Thiên Tử Hạo và bật ra khỏi vòng tay hắn, trừng mắt nhìn tên đàn ông xảo quyệt đó.
- Anh thật quá đáng !!
Thân thể Băng Tâm căng cứng. Cơn tức giận lúc này đã bộc phát, không thể kiềm chế thêm được nữa.