Khi Cố Dương quay đầu nhìn thấy mấy người phía sau mình, đầu óc trống rỗng.
Khó giải thích được loại cảm giác bạch tuộc tinh cỡ lớn bị tóm gọn lưới.
Cố Dương run lập cập, mỗi ánh mắt đều rất đáng sợ, tập trung lại càng kinh khủng hơn. Cậu giật mình một cái, phản xạ có điều kiện né Tiểu chó săn, kéo dài khoảng cách.
Cố Dương muốn biện giải cho mình vài câu, nhưng vừa há miệng, phát hiện căn bản không biết nên nói cái gì, dường như bất kể cậu nói cái gì cũng chỉ là che giấu nguỵ biện mà thôi.
Bầu không khí yên tĩnh quỷ dị.
Thoạt nhìn ai cũng đều có rất nhiều lời muốn nói với Cố Dương, nhưng bị vướng những người khác ở đây, nên không thể nói thẳng.
Giận dữ, âm u, lạnh lùng.
Bọn họ muốn đến túm lấy Cố Dương, kéo cậu tới một chỗ không người, cẩn thận chất vấn trừng phạt.
Thúc thúc là người mở miệng nói chuyện đầu tiên, bất dung chống cự nói như chuyện đương nhiên, âm trầm nói: "Dương Dương, lại đây, cùng tôi về nhà."
Mấy người khác lập tức đều nhìn về vẻ ngoài hung mãnh của thúc thúc, đương nhiên không chịu nhường người cứ như vậy mang Cố Dương đi.
Lục thiếu nói: "Tôi và Dương Dương đã hẹn nhau cùng đi ăn cơm."
Giáo sư nói: "Tôi và Cố Dương muốn thảo luận một số vấn đề học tập."
Tiểu chó săn một phát bắt được tay Cố Dương, có chút hoảng loạn, nghĩ đều không nghĩ đã nói, "Tiền bối nói thích tôi!"
Nhất thời, tất cả mọi người cùng nhau dán mắt vào Tiểu chó săn đang nắm tay Cố Dương, tầm mắt nóng rực, hận không thể hóa thành đao lớn, chém đứt cái tay dư thừa xuống.
Tiểu chó săn tuổi trẻ đơn thuần, chưa từng trải qua cảnh tượng gay cấn này, ba người còn lại đều ác liệt cường thế hơn y, nhìn ra y đang đổ mồ lạnh, nhưng y vẫn rất cố chấp, không chịu buông tay, chỉ sợ một giây sau Cố Dương sẽ bị cướp đi.
Thúc thúc nhìn tình cảnh này, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia xuất hiện trên gương mặt âm u hung ác, đáy mắt không có bất kỳ ý cười, chỉ có oán khí, như thể một giây sau muốn xé xác giết chết đối phương.
Hắn nhìn về phía Cố Dương, lạnh giọng hỏi: "Dương Dương thấy tôi đến không phải lúc, có cần tôi ra xe chờ cậu không?"
Cố Dương bất giác khẽ run, sốt sắng nuốt một ngụm nước bọt, lập tức lắc đầu phủ nhận, "Không phải..."
Thúc thúc đưa tay ra, "Vậy còn không qua đây?"
Cố Dương cứng ngắc, ý nghĩ to lớn nhất giờ phút này đó là có thể biến mất dạng, không cần mặt đối với bất cứ người nào trong số những người kia, nhưng trên thực tế, cậu căn bản trốn không thoát.
Do dự vài giây, thúc thúc càng ngày càng lạnh lùng, Cố Dương không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi tới.
Mới vừa đi tới trước mặt thúc thúc, cậu bị bắt được cánh tay, kéo đi.
Dĩ nhiên những người khác muốn cản, nhưng bất đắc dĩ ở chỗ nam nhân này quá hung ác, còn có thân phận người nhà Cố Dương làm ưu thế, bọn họ không có tư cách ngăn cản.
Nhưng cứ như vậy nhìn Cố Dương đi, không thể cam tâm.
Sắc mặt Lục thiếu biến thành màu đen, miễn cưỡng nói: "Dương Dương, sau khi về nhà nhớ liên hệ cho anh."
Giáo sư cũng nói tương tự, Tiểu chó săn cũng vội vàng nói theo.
Cố Dương lảo đảo ngồi vào trong xe, gật gật đầu lung tung, xe nhanh chóng cách xa cổng trường học.
Theo quán tính, Cố Dương dán lưng vào thành ghế, âm thầm dùng dư quang của khóe mắt liếc trộm thúc thúc, sau đó lập tức bị sắc mặt kia sợ đến mức hít vào một hơi, cứng đờ ngồi im.
Tại sao hắn lại tức giận như vậy? Lẽ nào thật sự như mình đoán sao?
Xe chạy đi không bao lâu, đột nhiên ngừng lại.
Cố Dương càng căng thẳng. Nhanh vậy, đương nhiên chưa về đến nhà. Mà tại sao lại dừng?
Thúc thúc đột ngột nhào về phía cậu, cơ thể cường tráng, bắp thịt rắn chắc, bóng tối bao phủ xuống, tràn đầy cảm giác ác liệt ngột ngạt. Cố Dương theo bản năng nỗ lực trốn về phía sau, dán vào cửa xe vô cùng đáng thương.
Thúc thúc lại cong cong khóe môi, cười cực kỳ dịu dàng, "Dương Dương đang sợ gì vậy? Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, chưa nịt dây an toàn."
Cố Dương sững người, tình hình vừa nãy, đầu óc cậu còn đang mờ mịt, đương nhiên quên mất chuyện này. Nghe hắn nói, tay duỗi ra muốn nịt dây an toàn, nhưng rất hiển nhiên, nam nhân cũng không tính để cậu làm.
Tay Cố Dương bị đè xuống, bàn tay lớn hoàn toàn bao trọn tay cậu, nam nhân cứng rắn bất dung cự tuyệt kéo tay cậu xuống, đặt trên ghế ngồi. Bóng người cao lớn cúi xuống, gần như che kín người cậu. Cố Dương vội nín thở, cơ thể hơi phát run.
Nam nhân không hề làm gì cả, tựa như chỉ giúp cậu nịt dây an toàn, cùm cụp một tiếng, Cố Dương bị dây lưng cố định trên ghế ngồi.
Sau đó, thúc thúc lui về phía sau trở lại chỗ ghế lái, tiếp tục lái xe.
Cố Dương không biết mình bị doạ đến mệt mỏi, hay là vì tránh né hiện thực, cậu ngồi ở đó, khẩn trương quá mức, sau đó... ngủ mất!
Nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ Cố Dương mơ một giấc mơ.
Nhưng giấc mơ quá mức chân thực, còn rất đáng sợ, là ác mộng.
Lục thiếu, giáo sư, Tiểu chó săn, còn có cả thúc thúc, bốn người họ ở cùng một chỗ, điên cuồng cãi vã, đánh nhau túi bụi, ai cũng không chịu nhân nhượng, giằng co mãi không xong, bọn họ miễn cưỡng tìm về một tia lý trí, ngồi cùng một chỗ thương lượng, cuối cùng cho ra một kết luận.
Mỗi người một ngày, thay phiên.
Nhưng một tuần chỉ có bảy ngày, không có cách nào phân cho mỗi người hai ngày. Bọn họ lại một lần nữa vì chia sao cho công bằng mà ra tay đánh nhau.
Cố Dương nhìn, đầu óc như hỏng mất.
Chẳng lẽ không phải ý kiến của người trong cuộc như cậu là quan trọng nhất hả? Hơn nữa, rõ ràng đều cùng một người, tự mình đánh mình thế này vui lắm hả?!
Cố Dương không nhìn nổi, muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng mới vừa há mồm muốn nói chuyện, dưới chân bỗng nhiên mất sức, cơ thể mất thăng bằng, nhanh chóng ngã xuống.
Cố Dương run lên một cái, mở mắt ra, phát hiện mình vùi trong lồng ngực thúc thúc, bị ôm kiểu công chúa lên lầu.
Cố Dương ngẩng đầu nhìn thúc thúc, nhất thời nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, tâm tình vi diệu đến cực điểm, giãy giụa nói: "Tôi tỉnh rồi, tôi tự đi..."
Thúc thúc như nhắc nhở mà vỗ vỗ cậu, lạnh giọng nói: "Ngoan nào, chớ lộn xộn."
Cố Dương cứng đờ, đỏ mặt hơn, quả thực không dám cử động.
Thúc thúc ôm cậu đến phòng ngủ, một đường không chịu thả xuống, đi thẳng đến phòng để quần áo. Lúc để cậu lấy quần áo, hai tay đều trống rỗng, thúc thúc thay đổi tư thế, ôm Cố Dương như trẻ con, để cho cậu ngồi trên cánh tay mình.
Mặt Cố Dương đỏ như muốn xuất huyết, thấp giọng nói: "Thả tôi xuống..."
Thúc thúc lại vờ như không nghe thấy, cầm quần áo ra, lạnh giọng hỏi: "Tắm rửa thay quần áo, để tôi giúp cậu, hay là tự tắm?"
Cố Dương trợn to hai mắt, lập tức nói: "Tôi tự làm!"
Sau đó thúc thúc mới thả cậu xuống đất, cậu nhanh chóng cầm quần áo vọt vào buồng tắm, ầm một cái đóng cửa lại, chỉ sợ nam nhân đổi ý.
Tắm xong, Cố Dương đi ra, vừa nâng mắt đã thấy thúc thúc. Hắn còn ở trong phòng!
Cố Dương sửng sốt một chút, phản xạ có điều kiện quay đầu cửa kính, mình chưa thấy gì được không?
Đột nhiên trong đầu bốc lên một ý nghĩ, quả thực giống như mình tắm rửa sạch sẽ rồi tự dâng tới cửa.
Một giây sau, nam nhân thật sự trầm giọng nói: "Lại đây."
Cố Dương run rẩy, né tránh mất mắt, không chỉ không nghe lời, trái lại đang âm thầm nghĩ làm sao chuồn khỏi nơi này.
Cậu không tới, dĩ nhiên nam nhân tự mình tới.
Động tác nhỏ của Cố Dương, đối với nam nhân mà nói cũng không tính cái gì, trực tiếp ôm người tới, đặt trên đùi, ngồi bên mạn giường, sau đó lấy máy sấy tóc ra, hong khô mái tóc ướt nhẹp của Cố Dương.
Cố Dương: "..."
Sợ đến nỗi tim thiếu chút nữa ngừng đập.
Làn gió ấm áp phất qua đỉnh đầu, ngón tay thon dài của nam nhân dịu dàng luồn vào trong tóc, vừa tỉ mỉ vừa sủng nịch, khiến người thoải mái muốn ngủ.
Nhưng lần này Cố Dương nào còn dám ngủ, cậu vội vã muốn giải thích. Trước đó thấy thúc thúc rất nguy hiểm, không dám nói lời nào, nhưng bây giờ nhìn hắn bình tĩnh, tựa như vẫn còn lý trí có thể chuyện. Cố Dương muốn nói rõ.
Cậu há mồm nói chuyện, sau đó... Âm thanh đều bị máy sấy tóc cướp đi.
Cố Dương chỉ có thể ngậm miệng, kìm nén mãi mới chờ sấy xong, cậu lập tức tóm chặt áo nam nhân, vội la lên: "Vừa nãy ở trường học..."
Nam nhân lại cụp mắt lạnh lùng nhìn cậu, không chút do dự ngắt lời cậu, "Tôi không muốn nghe."
Cơ hội làm sáng tỏ của Cố Dương cũng bị mất.
Cậu còn muốn nói gì nữa, lại bị nam nhân bế lên, xuống lầu đi tới phòng ăn, cơm nước đã dọn xong, nóng hổi, tản ra hương vị dụ người.
Thời gian này, đã qua giờ cơm, Cố Dương hơi đói bụng.
Cậu cho là nam nhân sẽ đặt cậu trên ghế, nhưng thực tế không được thả xuống, còn lại một lần nữa ngồi trên đùi nam nhân.
Cái tư thế này, thực sự quá xấu hổ.
Cố Dương giãy giụa muốn xuống, bàn tay đặt trên eo tay cậu lại ghìm chặt như xích, không nhúc nhích được. Cuối cùng, Cố Dương tự giận mình, trực tiếp cứ như vậy ăn cơm tối. Trong lòng còn muốn tự an ủi mình, ít nhất không phải bị đút ăn.
Buổi tối, Cố Dương như trước đây, định về phòng mình ngủ, bị nam nhân bế lên, nhét vào ổ chăn, sau đó, nam nhân từ phía sau ôm lấy cậu, cùng ngủ.
Cố Dương khẩn trương nửa ngày, kết quả thấy đối phương chỉ xem cậu như gối ôm.
Tâm tình... Có chút phức tạp.
Ngày hôm sau, là cuối tuần.
Nam nhân quản lý cả một công ty lớn, đương nhiên công việc bề bộn, vẫn phải đi làm. Cố Dương ở nhà, làm bài tập.
Lúc đầu, Cố Dương cảm thấy hắn không chịu nghe giải thích, hai ngày nữa chờ hắn bình tĩnh một chút lại nói, bây giờ thuận theo hắn một chút, chỉ là làm gối ôm thôi, so với trong tưởng tượng không nguy hiểm cho lắm. Vẫn tính là có lý trí rất bình thường, có thể hiểu.
Nhưng rất nhanh, Cố Dương nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Cậu muốn ra ngoài đi dạo, đi tới cửa lại thì thấy... Không mở cửa được.
Khoá mật mã, cậu không biết mật mã, trong nhà lại không có cửa nào mở được. Còn quản gia giúp việc gì đó, tối hôm qua cũng bị thúc thúc cho nghỉ, không còn một mống.
Cố Dương sững sờ một lúc, ôm đầu muốn khóc.
Đâu chỉ không có chuyện gì! Mà điên mất rồi được không?!
Cố Dương vùi đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, đập đầu xuống đầu gối, ủ rũ ngồi trước huyền quan, gọi điện thoại cho hắn, hỏi: "Thúc thúc, mật mã là bao nhiêu?"
Giọng nam nhân băng lãnh, âm u như ác quỷ, "Cậu muốn đi đâu? Đi tìm người khác?"
Cố Dương nghiêm túc nói: "Không phải, tôi đi tìm thúc thúc."
Nam nhân trầm mặc vài giây, nhưng ngữ khí cũng không buông lỏng, "Không cần, tôi sẽ nhanh chóng làm xong, chờ tôi về."
Sau đó như sợ Cố Dương lại yêu cầu muốn đi ra ngoài, dứt khoát cúp điện thoại.
Cố Dương nhìn điện thoại di động, một mặt phức tạp.
Mặc dù không thể ra khỏi cửa, nhưng biệt thự này rất lớn, nhiều gian phòng, còn có phòng tập thể hình, phòng chiếu phim, phòng giải trí, không cần lo lắng quá buồn chán. Trong tủ lạnh cũng có rất nhiều đồ ăn, vừa ăn khoai tây chiên vừa chơi game, quả thực có thể nói là thiên đường của trạch nam.
Cố Dương chán chường một phút, nếu không có cách nào đi ra ngoài tìm Lục Ngôn, vậy thì cứ chơi thôi!
Tuy nhiên, mới chơi không bao lâu, Cố Dương ngừng lại, cảm thấy rất chán.
Dù sao trong lòng có việc, không có cách nào chìm đắm trong game.
Cậu nhớ tới tối hôm qua vì thúc thúc có mặt, không thể liên hệ với giáo sư, bây giờ chính là thời điểm.
Nhưng khi cậu mở wechat ra.
Đã bị xoá sạch, số điện thoại cũng vậy!
Cố Dương lo lắng dứt tóc, không nhớ được số ai, còn không biết làm sao bây giờ mới tốt. Cậu nhíu mày vừa nghĩ, lâu như vậy rồi, không thể bọn họ không gọi điện thoại đến. Cố Dương tra thử, quả nhiên phát hiện, số điện thoại mình cũng bị thay đổi.
Cố Dương ngã ra phía sau, rơi vào trong ghế sôpha. Nghĩ tới nghĩ lui, thực ra cậu gấp cũng vô dụng, không bằng thừa dịp nghĩ biện pháp giúp Lục Ngôn khôi phục ký ức.
Nói như vậy, hình như để người mất trí vào hoàn cảnh quen thuộc, nói một chuyện xảy ra trước đây sẽ nhớ? Nhưng biệt thực thúc thúc, công ty đều rất giống thế giới kia, mỗi ngày đối mặt, cũng không tạo tác dụng.
Quả nhiên phải kích thích? Như trong ti vi, đụng đầu để nhớ lại?
Cố Dương đi dạo một vòng trong biệt thự, rốt cuộc tìm được một cây côn gỗ.
Buổi chiều, nghe thấy cửa truyền đến âm thanh mở khoá.
Cố Dương lập tức chờ đứng sau cửa.
Cửa vừa mở ra, thân ảnh cao lớn đi tới.
Cố Dương nhanh chóng đưa gậy lên cao, đập xuống đầu nam nhân...
Một tiếng động vang lên.
Bởi vì Cố Dương không dám dùng sức, một gậy này vung xuống, không khác gì cù lét người ta. Cậu cũng không có cách nào mà, đây là đầu, không cẩn thận gõ Lục Ngôn choáng váng thì sao?
Nam nhân bị đập một gậy vào đầu, cứng đờ vài giây, mới chậm rãi quay đầu lại, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Cố Dương ——
"Cậu muốn đập tôi, sau đó chạy trốn?"
__________
Tác giả có lời muốn nói: Dương Dương: Không phải, tôi không có, đừng nói bừa! QwQ