Đừng Nghĩ Ly Hôn

Chương 35

Cả người Cố Dương đều đau, mắt cá chân là nơi đau nhất, cúi đầu, nhẫn nhịn nước mắt sinh lý, lực chú ý đều bị đau đớn chiếm cứ, hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ ai, người trước mặt rất giống Lục Ngôn.

Thân thể Cố Dương đột nhiên được nâng lên, rơi vào một ôm ấm áp, sợ hết hồn, theo bản năng vươn tay tóm chặt góc áo trên người Lục Ngôn, kinh hoảng ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ đó lại là Lục Ngôn.

Cậu nhất thời sửng sốt, ngay cả chuyện mình bị bế kiểu công chúa cũng không kịp quan tâm, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên người Lục Ngôn, bất giác càng nắm chặt áo Lục Ngôn hơn, nhíu mày mê man hỏi: "Lục tiên sinh... Chân của anh?"

Lục Ngôn mặt mày lạnh lùng, môi mỏng căng thành một đường thẳng, khắp người tản ra khí tức lạnh lẽo đáng sợ, như một chiếc máy lạnh hình người đang di chuyển, Cố Dương vừa hỏi xong, cả người hắn cứng đờ, như mới nhớ ra cái gì đó, vẻ lạnh lùng trên mặt lộ ra từng tia chột dạ căng thẳng khó nhìn ra, đôi tay ôm lấy Cố Dương tay cũng bất giác dùng sức hơn.

Cố Dương bị ôm chặt, không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.

Lục Ngôn nghe được, vội lỏng tay, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, thấp giọng nói: "Ngoan, trước hết phải đưa em đến bệnh viện."

Nói xong, nhanh chân ôm Cố Dương đi về phía cổng trường học.

Hoa khôi lớp đứng phía sau lúc này lấy lại tinh thần, mặc dù còn hơi sợ, nhưng chàng trai mình thích bỗng nhiên bị một nam nhân thoạt nhìn rất lạnh lùng ôm đi, nàng không thể yên tâm, cắn cắn môi, đánh bạo đuổi theo, nói: "Chờ đã! Anh là anh trai của Cố Dương hả?"

Lục Ngôn cũng không muốn để ý tới, nhưng Cố Dương nghe đến tên mình, quay đầu lại nhìn sang, phát hiện là bạn học trong lớp mình, nhẹ nhàng kéo kéo áo Lục Ngôn, nói: "Lục tiên sinh, chờ một chút."

Lục Ngôn không thể làm gì khác hơn là dừng lại, hơi nghiêng người nhìn sang, bởi vì chiều cao ưu thế, hắn nhìn người khác từ trên cao xuống, có loại cảm giác áp bức không thể xem nhẹ được. Còn cách vài bước, hoa khôi lớp đi chậm lại, nói: "Cái kia, không có giấy xin phép nghỉ là không cho ra khỏi cổng trường, trước tiên phải tìm giáo viên chủ nhiệm đã?"

Lục Ngôn nhàn nhạt liếc nàng một cái, một tiểu cô nương bình thường, có cửa làm bạn gái Dương Dương?

Hắn lạnh lùng nói: "Không cần."

Cố Dương rất rõ ràng tính cách nói một không hai của Lục Ngôn, cũng biết hắn đang quan tâm mình, nói với nàng: "Tôi sẽ giải thích với bảo vệ một chút, sẽ được ra ngoài, làm phiền cậu thấy giáo viên chủ nhiệm thì nói giúp tôi một tiếng, cảm ơn."

Mới vừa nói xong, Lục Ngôn liền ôm cậu nhanh chân rời đi. Còn lại hoa khôi lớp lo lắng nhìn bóng lưng của bọn họ.

Cố Dương vẫn chưa nhìn thấy, đương nhiên cậu để ý nhất vẫn là chân Lục Ngôn, trong lòng cực kỳ khó hiểu, không phải nói ít nhất phải đến hai tháng làm phục hồi chức năng, dùng gậy tập đi, dần dần khôi phục mà? Sao đột nhiên đi lại được? Còn ôm cậu không chút khó khăn thế này?

Cố Dương nhăn mày, không nghĩ ra, cực kỳ nghi ngờ, không nhịn được lại hỏi: "Lục tiên sinh, chân của anh sao rồi? Sao lại đứng lên được?"

Lục Ngôn dừng chân, chẳng mấy chốc lại tiếp tục nhanh chân đi ra cổng trường học, tựa như nhất thời không biết nên nói như thế nào, ngữ khí vài phần lấy lòng, "Cái này... Tôi sẽ giải thích sau, Dương Dương, trước tiên chúng ta đến bệnh viện có được không?"

Cố Dương nhíu mày chặt hơn, cảm thấy hắn đang né tránh không trả lời, nghĩ như vậy, Cố Dương ngờ vực càng sâu, chính cậu có lẽ không phát hiện, sắc mặt đã lạnh xuống.

"Lục tiên sinh, anh thả em xuống đã."

Lục Ngôn nghe Cố Dương trong ngực nói câu này, trong lòng hồi hộp, có loại dự cảm xấu. Dương Dương đã nghi ngờ hắn? Cũng đúng, rõ ràng cuối tuần trước chỉ mới vừa nói trị liệu hữu hiệu, khôi phục càng lúc càng nhanh hơn, mà nói thế nào cũng không thể tự dưng đi lại bình thường như trước, quá giả. Vừa nãy hắn thấy tình huống này, tình thế cấp bách, cái gì đều không để ý tới, trực tiếp ném xe lăn xông tới. Có điều, nếu quay ngược lại thời gian, hắn cũng sẽ làm như vậy, Dương Dương bị thương, sao chịu được.

Hiện tại Cố Dương muốn né khỏi cái ôm của hắn, dấu hiệu tức giận không để ý tới hắn, muốn kéo đen, tuyệt giao với hắn, ngay lập tức Lục Ngôn hoảng loạn, không chỉ không thả người xuống đất, trái lại mặt âm trầm, lực đạo trên tay gia tăng, ôm chặt người vào lòng.

Cố Dương cảm nhận được, luôn cảm thấy không đúng, theo bản năng giãy giụa, nói: "Lục tiên sinh, buông em ra!"

Lục Ngôn đặt tay dưới đầu gối cậu, xoa nắn, không cho chống cự nói: "Không nên cử động."

Cố Dương cứng đờ, mặt đột nhiên đỏ lên, cũng lập tức ngoan hơn, không dám lộn xộn, cứ như vậy bị Lục Ngôn ôm lên xe.

Cố Dương vì bị Lục Ngôn lừa gạt, mới vừa rồi còn bị thương, vừa mới lên xe, mím chặt môi, muốn cách xa Lục Ngôn một chút.

Nhưng cậu quên mất mình chân, hơi động mắt cá chân đã đau đớn một trận, làm cho cậu thở không nổi, động tác cứng đờ.

Lúc này, Lục Ngôn nhìn cậu quay lưng lại với mình, dáng vẻ hận không thể cách mình càng xa càng tốt, sắc mặt chìm xuống, không thèm nghĩ nhiều, bắt được cánh tay của cậu, một tay khác ôm eo cậu, kéo người về lại trong lồng ngực. Cố Dương bị kéo về, mất thăng bằng mà ngã vào trong lồng ngực Lục Ngôn.

Lục Ngôn thấp giọng nói: "Tại sao không nghe lời? Đã bị thương, còn lộn xộn."

Cố Dương không quan tâm, lập tức tránh né muốn nhích ra, bàn tay Lục Ngôn đặt trên lưng cậu, có lẽ sợ cậu lại tránh đi, không dùng sức mà cũng vừa đủ giữ cậu lại, làm cho cậu khó có thể thoát ra, chỉ còn cách bị ép nằm nhoài trong lồng ngực Lục Ngôn.

Lục Ngôn giải thích: "Để tôi xem vết thương dưới chân em đã."

Cố Dương bướng bỉnh, tựa như bắt đầu nóng nảy, không hề ngoan ngoãn giống thường ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, hai tay dùng sức đẩy Lục Ngôn ra, muốn thoát khỏi lồng ngực hắn.

"Dương Dương." Lục Ngôn thấp giọng gọi một tiếng.

Lúc này, Cố Dương dùng dư quang khóe mắt chú ý tới phía sau xe có một bóng đen, không nhịn được chất vấn: "Tại sao xe lăn ở đây? Nếu như không sao, anh cũng không cần xe lăn chứ?"

Lục Ngôn giật mình, tựa như đang bị thẩm vấn, nhưng cách đây không lâu mình mới nói sẽ không bao giờ lừa gạt Dương Dương, đây không phải tự làm mình mất mặt sao? Thật sự không nói ra được. Hắn miễn cưỡng nở nụ cười, kiên nhẫn nói: "Tuần trước, bác sĩ đã nói tôi khôi phục rất tốt rồi mà? Thực ra hai ngày vừa rồi đã có thể đứng lên một lúc, chỉ có điều không thể đi quá lâu, hôm nay tôi đến đây chính là muốn báo tin vui cho Dương Dương."

Nếu như là trước đây, Cố Dương nhất định sẽ ngay lập tức tin tưởng Lục Ngôn, nhưng biểu hiện hôm nay của Lục Ngôn, ban đầu đã có thái độ tránh né, thật sự làm cho người ta nghi ngờ, sự tin tưởng cũng giảm đi.

Cố Dương có chút ngờ vực, "Có đúng không? Vậy tại sao vừa nãy anh không nói thẳng? Nếu bây giờ phải đến bệnh viện, vậy em thuận tiện hỏi Phó viện trưởng, xem anh ta nói như thế nào."

Khoé miệng Lục Ngôn miễn cưỡng câu lên một chút thiếu chút nữa sụp xuống. Quả nhiên Dương Dương không tin hắn! Xong đời!

Tài xế ngồi phía trước cảm giác được bầu không khí không bình thường, đột nhiên căng thẳng, không xác định hỏi: "Lục tổng... Vậy bây giờ đến bệnh viện không?"

Lục Ngôn đương nhiên không muốn đi, mà nếu không đi, e rằng Dương Dương ngay cả nói cũng không muốn nói với hắn.

Nhìn Cố Dương một lúc lâu, ngữ khí Lục Ngôn hơi chột dạ nói: "Đi."

Tài xế lái xe thẳng đến bệnh viện.

Ngồi sau, Lục Ngôn nói: "Bây giờ Dương Dương có thể để cho tôi xem vết thương trên chân em một chút được không?"

Cố Dương nhìn thái độ Lục Ngôn vô cùng thản nhiên, như mới vừa rồi không phải nói dối, mà Lục Ngôn giả vờ rất tốt, lắc đầu một cái nói: "Bây giờ đến bệnh viện."

Ý nghĩa chính là, Lục Ngôn cũng không phải bác sĩ, xem cũng vô dụng.

Lục Ngôn nghe vậy cụp mắt, một mặt thất vọng, dường như bị Cố Dương từ chối làm cho hắn vô cùng thương tâm. Cố Dương ngẩn ra, thiếu chút nữa ảo giác mình đã làm sai điều gì. Lục Ngôn lừa mình trước, Cố Dương cũng không muốn nói chuyện với hắn.

Cố Dương cúi đầu ngồi trong xe, có chút trầm mặc.

Cũng chính bởi vì vậy, cậu không phát hiện, ánh mắt Lục Ngôn nhìn về phía cậu, như từng cơn sóng lớn, hay một lỗ đen không đáy, muốn cắn nuốt hết tất cả, có chút doạ người. Lục Ngôn không thể chấp nhận Dương Dương thơ ơ với mình, không còn nụ cười ấm áp xán lạn trên gương mặt, còn hơi lạnh nhạt. Lục Ngôn hoảng hồn, đầu óc trống rỗng, gần như quên mất suy nghĩ.

Dương Dương cự tuyệt hắn.

Trong đầu Lục Ngôn chợt loé lên, đáy lòng bỗng nhiên như là bị đào một lỗ, lạnh lẽo, gió lạnh thổi vào, cả người như rơi vào hầm băng.

Mặt hắn không hề có cảm xúc, phút chốc như mất đi lý trí, không còn nụ cười dịu dàng yếu ớt thường ngày, ánh mắt băng lãnh, không quan tâm Cố Dương đồng ý hay không, cường thế bắt lấy cổ chân Cố Dương, đặt lên trên bắp đùi mình, tỉ mỉ nhìn vết thương.

Cởi giày ra, cuốn ống quần lên, nhìn thấy mắt cá chân bị sưng tấy, hết sức rõ ràng.

Cố Dương không kịp phản ứng, nhất thời bối rối, lấy lại tinh thần đã thấy Lục Ngôn nghiêm túc nhìn chân cậu, mặt mày lạnh lùng, khó giải thích được làm cho cậu có loại cảm giác nguy hiểm, không khỏi co rúm người, vội cong ngón chân lên.

Lục Ngôn giữ chân cậu rất chặt, đặt trên đùi mình, làm cho cậu không có cách nào nhúc nhích.

Ánh mắt tối sầm, giọng nói khàn khàn, lại có cảm giác âm u tĩnh mịch, "Tại sao Dương Dương không cho tôi xem?"

Cố Dương bị nhìn chằm chằm tê cả da đầu, mạnh miệng trừng mắt, nhưng không biết nói gì.

Lục Ngôn càng u ám nói, "Vậy em muốn cho ai xem?"

Cố Dương mơ hồ, vết thương ở chân còn có thể cho ai xem? Đương nhiên là bác sĩ.

Rõ ràng, trạng thái hiện tại của Lục Ngôn có chút không đúng lắm, quả thực giống như võ hiệp trong phim truyền hình bị tẩu hỏa nhập ma, con ngươi dần đỏ lên!

Cố Dương bị giật mình.

Dáng vẻ này, trước đây cậu từng thấy, đời trước cậu có một lần bị một nam nhân phong lưu để ý tới, đối phương muốn lừa cậu lên giường, cho cậu uống rượu có vấn đề, lúc Lục Ngôn chạy tới phát hiện, chính là biểu tình đáng sợ này, tiếp đến đánh đối phương một trận, thiếu chút nữa đánh chết anh ta! Còn cậu được Lục Ngôn đưa về nhà, cũng bị trừng phạt một trận, ngày hôm sau cả người bủn rủn, bò cũng không bò dậy nổi, cái gì cũng phải nhờ Lục Ngôn làm giúp.

Lục Ngôn để ý thấy Cố Dương run rẩy, ánh mắt càng lạnh hơn, "Dương Dương sợ tôi?"

Cố Dương run run, hơi muốn khóc, rõ ràng hiện tại người bị lừa là mình, người nên tức giận cũng là mình, ngược lại tại sao Lục Ngôn nổi điên mất rồi, cậu kích thích hắn hồi nào?!

Cố Dương muốn nói sợ, nhưng sợ sẽ khiến Lục Ngôn càng kích động, không dám, hoảng sợ ngóng ngóng nhanh chóng lắc lắc đầu, nhỏ giọng run rẩy, "Không sợ ~ "

Lục Ngôn vừa nhìn, thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt tối sầm từ từ phai nhạt, lại có điểm ôn hòa thường ngày, ôm Cố Dương vào trong lồng ngực, nhẹ giọng nói: "Cuối cùng Dương Dương cũng chịu để ý đến tôi."

Cố Dương sửng sốt, hắn là vì mình không muốn nói chuyện với hắn, cho nên mới như vậy?

Ngẫm lại đời trước thỉnh thoảng Lục Ngôn hay biến thái, tựa như... có thể hiểu được.

Cố Dương bị hắn ôm lấy, quả thực cảm giác như bị một chó lớn làm nũng quấn người, khiến người vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Cố Dương nói: "Nếu anh không nói dối em, tại sao em lại phải phớt lờ anh."

Lục Ngôn cứng đờ, không dám lên tiếng. Bởi vì hắn thực sự đã lừa cậu, chột dạ cực kì, chỉ có thể đặt cằm đặt lên vai Dương Dương, hàm hồ ừ một tiếng.

Chờ đến bệnh viện, Lục Ngôn lại muốn ôm người xuống xe, nhưng quá nhiều người, Cố Dương không chịu, giãy giụa một lúc, Lục Ngôn không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp đỡ cậu đi.

Hắn dẫn Cố Dương đến xem khoa xương, chụp phim, cuối cùng xác định chỉ là trật chân, bác sĩ kê đơn, hướng dẫn cách xoa thuốc.

Lục Ngôn đi xuống lầu nộp phí lấy thuốc, để Dương Dương ngồi chờ.

Lục Ngôn làm xong rất nhanh, nhưng hắn cũng không lập tức quay lại, mà là đến phòng Phó viện trưởng, nghĩ lý do cho hắn, sau đó tốt nhất giúp hắn nói một câu.

Phó viện trưởng vừa buồn cười lại không còn gì để nói, "Có muốn nói anh bị người ngoài hành tinh bắt đi làm thí nghiệm, cải tạo thân thể?"

Lục Ngôn lạnh lùng nói: "Đừng nói nhảm, nhanh chóng nghĩ cách cho tôi!"

Phó viện trưởng nói: "Trước đó cũng đã nói anh đừng lừa đứa nhỏ, rõ ràng chân đã khoẻ lại, nhất định phải giả vờ yếu ớt, thật không hiểu nổi mạch não của anh, bây giờ người ta tức giận không phải rất bình thường sao? Không bằng anh nên xin lỗi đứa nhỏ."

Lục Ngôn há miệng, nhất định phải xin lỗi, nhưng vẫn muốn tìm người hỗ trợ nói giúp một câu, để Cố Dương đừng tức giận như vậy nữa. Lục Ngôn chỉ sợ Dương Dương trốn tránh không để ý tới hắn.

Lục Ngôn muốn nói chuyện, lại đột nhiên phát hiện sắc mặt Phó viện trưởng thay đổi, trợn to hai mắt nhìn về phía cửa, Lục Ngôn trong lòng nhảy một cái, dự cảm không tốt rất mãnh liệt, giống như người máy cứng ngắc kèn kẹt xoay qua chỗ khác, quả nhiên nhìn thấy Cố Dương đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng đang nhìn mình chằm chằm.

Lục Ngôn: "..."

Hoàn toàn bị vạch trần, cơ hội cuối cùng cũng bị mất.

__________

Tác giả có lời muốn nói: Lục Ngôn: Giãy chết thất bại, chết tại chỗ. jpg
Bình Luận (0)
Comment