Đừng Nghĩ Ly Hôn

Chương 38

Bởi vì bất ngờ ngã bị thương, hôm sau ngày hội thể thao phải xin nghỉ học, huy chương chạy 1,500 mét Cố Dương cũng không nhận được, nhờ bạn học nhận giúp.

Mặc dù chỉ là huy chương đồng, nhưng tham gia hai hạng mục đều có giải thưởng, một hạng mục trong đó còn phá kỷ lục, tăng điểm cho lớp, bế mạc hội thể thao, cả lớp đều có thưởng.

Nhờ vào hội thể thao lần này, Cố Dương càng trở nên được hoan nghênh hơn trong lớp, độ thiện cảm của các bạn học một lần nữa tăng vọt, có người còn gọi đùa học bá lớp bọn họ rất lợi hại, văn võ song toàn.

Còn uỷ viên, ngược lại không nhận giải nào. Trong suốt buổi, cậu ta muốn nhìn thấy Cố Dương xấu mặt, tích cực chạy theo mỗi lần Cố Dương thi đấu, bất ngờ phát hiện Cố Dương không chỉ là đứa mọt sách, mà vận động cũng rất giỏi, trong lòng có chút ngưỡng mộ Cố Dương, muốn trở nên được như cậu.

Cố Dương không hiểu, tại sao mình lại có một người hâm mộ trung thành đến vậy, giúp đỡ cậu rất nhiều, thiếu chút nữa cũng có thể xem như chó huấn luyện.

Theo thời gian chậm rãi trôi qua, cuộc chiến tranh lạnh giữa Cố Dương và Lục Ngôn từng bước bị hắn không biết xấu hổ đánh vỡ, bày ra bộ mặt như chưa có chuyện gì xảy ra.

Lúc Lục Ngôn cẩn thận từng li từng tí một hỏi cậu, Dương Dương còn đang giận tôi à, thực ra Cố Dương đã gần hết giận rồi, lúc mới phát hiện, đúng là rất tức giận, rõ ràng lo lắng cho hắn, trên thực tế bị đùa bỡn. Sau khi bình tĩnh lại, không phải mình muốn chân Lục Ngôn nhanh khỏi ư? Không sao là tốt rồi.

Tuy nhiên, đã hết tức giận, nhưng ngoài miệng không chịu thừa nhận dễ dàng như vậy, nếu không dạy Lục Ngôn một bài học, lần sau còn lừa cậu nữa làm sao bây giờ.

Cố Dương cố ý nghiêm mặt, dáng dấp cực kỳ hung ác, không phải người dễ bị gạt đến vậy.

Lục Ngôn nhìn ra, càng ngày càng không biết xấu hổ mà sát lại, mượn cớ Dương Dương bị thương không tiện đi lại, giúp đỡ mọi mặt, hận không thể tự tay tắm cho cậu, nhưng đáng tiếc Cố Dương giãy giụa không chịu giống như mèo con sợ nước, nói cái gì cũng không để hắn thực hiện được nguyện vọng.

Có điều, Lục Ngôn đảm nhiệm xe lăn hình người, nhận phúc lợi ôm Cố Dương đi đâu cũng được, da mặt hắn ngày càng dày, còn cực kỳ hưởng thụ đoạn thời gian này. Cố Dương muốn đi đâu, sẽ gọi hắn, sau đó giang hai tay ra muốn ôm một cái, thực sự rất đáng yêu.

Tháng mười hai, lễ giáng sinh sắp đến, các con đường dành riêng cho người đi bộ đã trang trí cây noel, khắp nơi là những ánh đèn màu sắc rực rỡ, không khí ngày lễ trở nên nồng đậm.

Lúc này, một dòng nước lạnh ập tới, nhiệt độ chợt giảm xuống mười độ, mới vào đông không bao lâu, học sinh mặc đồng phục kèm áo khoác mỏng vội thêm một chiếc áo lông dày ụ.

Rốt cục cũng có cảm giác mùa đông, nhưng mà không ít người vì nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống, không cẩn thận bị cảm.

Hoa khôi lớp thích Cố Dương chính là một trong số đó, không ngừng nhảy mũi, dùng rất nhiều khăn giấy, lau mũi đến khi đỏ ngầu, bên cạnh bàn còn treo sẵn một cái túi ni long để vứt rác.

Lúc chảy nước mũi, đương nhiên là không muốn bị người mình thích nhìn thấy, mấy ngày nay hoa khôi lớp luôn tránh né Cố Dương. Nhưng bạn thân nàng không cho là như vậy, bạn thân nói: "Sinh bệnh vừa vặn mượn cớ đến gần cậu ấy đó nha, cậu nghĩ xem, nếu cậu nói lạnh, cậu ấy có thể đưa áo khoác cho cậu mượn."

Hoa khôi lớp vừa nghe, cũng có chút động lòng, theo bản năng quay đầu nhìn sang, phát hiện áo khoác đồng phục của Cố Dương đang treo trên ghế dựa, trên người chỉ mặc một chiếc áo lông xám nhạt, nhìn cũng rất ấm áp. Cậu ngồi đó cúi đầu làm bài tập, hơi nhíu mày suy nghĩ, vô thức tựa cằm vào bút, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh chiếu vào, tóc vàng da trắng, đường nét tinh xảo, quả thực như một vương tử trong thần thoại.

Hoa khôi lớp nhìn, mặt đỏ tim đập, cảm giác cả người như bị thiêu cháy, vô cùng ngượng ngùng cúi đầu. Bạn thân bật cười: "Cậu không muốn?"

Đương nhiên rất muốn, nhưng nàng không dám.

Bạn thân vỗ vai nàng nói: "Đây là cơ hội để chị em tốt phát huy tác dụng mà? Tớ đi mượn giúp cậu!"

Mới vừa nói xong, cô liền đi tới chỗ Cố Dương, nói hai câu, rồi chỉ chỉ hoa khôi lớp, sau đó thuận lợi cầm áo khoác Cố Dương về chỗ.

Hoa khôi lớp nhận lấy, cẩn thận tỉ mỉ mặc vào, gục xuống bàn, cảm thấy thật ấm áp, không nhịn được muốn ngủ. Quá hạnh phúc.

Mỗi ngày kết thúc, hoa khôi lớp đều cảm thấy vô cùng vui vẻ thỏa mãn, đợi đến khi tan học, lúc trả áo khoác, nàng bỏ một viên kẹo dâu tây vào trong túi áo, mới đem trả cho Cố Dương, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Cố Dương cảm thấy chẳng qua dễ như ăn cháo, không để ý, thuận miệng nói câu bây giờ thay đổi thời tiết, chú ý giữ ấm, sau đó lấy xách ba lô lên, vẫy tay một cái, cùng Đào Tử An tan học về nhà.

Cố Dương không sờ túi, cũng không biết sự tồn tại của viên kẹo kia, áo khoác cậu hai ba ngày lại giặt một lần, dì Chu mang đồ đi giặt, trước khi bỏ vào máy giặt, lật túi phát hiện viên kẹo này, tiện tay giao cho Lục tiên sinh.

Lục Ngôn tâm tư nhạy cảm, mấy thứ đồ ngọt này, vừa nhìn đã biết sở thích của nữ sinh. Mà tại sao lại xuất hiện trong túi áo khoác đồng phục của Cố Dương?

Tâm tình Ngôn bỗng nhiên trở nên không được tốt, đã vậy còn đang trong giai đoạn Dương Dương chiến tranh lạnh với hắn.

Có người mơ mộng muốn động vào người của hắn...

Sắc mặt Lục Ngôn lạnh đi, như được bao phủ bởi một tầng hàn băng, dục vọng chiếm hữu mãnh liệt dâng trào, xâm nhập lý trí của hắn.

Lòng bàn tay khép lại, không khống chế sức lực mà bóp nát quả dâu tây ngào đường, bọc giấy plastic vỡ tan, quả dâu cũng nát bấy, trở nên xấu xí.

Lục Ngôn lạnh lùng nhìn viên kẹo trong tay, không chút do dự ném vào thùng rác, quay người đi về hướng phòng Cố Dương.

Cố Dương đang chuẩn bị đi tắm, tay cầm quần áo, khập khễnh đi vào phòng tắm, chợt nghe tiếng cửa mở ra, đang muốn quay đầu lại nhìn sang, một loạt tiếng bước chân khí thế hùng hổ chạy đến, một giây sau, thân thể cậu lại bỗng nhiên rơi vào không trung, bị hắn bế lên.

Cố Dương sốt sắng vội nắm lấy cổ áo Lục Ngôn, hàng lông mi run rẩy, "Anh... Làm gì?"

Lục Ngôn thấp giọng nói: "Dương Dương không tiện, tôi tới giúp em tắm rửa."

Cố Dương sợ hãi, không hiểu sao hắn đột nhiên lên cơn điên cái gì, vội vàng giãy giụa, "Không được! Em tự tắm!"

Lần này Lục Ngôn cực kỳ kiên nhẫn, hoàn toàn không quan tâm lời từ chối của cậu, ôm người buồng tắm, bên trong truyền đến tiếng nước ào ào, vải vóc ma sát, còn có cả tiếng la hét từ chối.

Cố Dương cảm giác mình quả thực giống như mèo con bị bắt đi chạm nước, làm thế nào cũng vô dụng, bị tắm một lần, mấy lần muốn bò ra ngoài bồn tắm chạy trốn đều bị nắm trở lại, cuối cùng cả người mềm nhũn, như cá mắm, sống không còn gì luyến tiếc.

Thật vất vả mới tắm xong, Cố Dương được bọc khăn tắm rồi ôm ra, vừa chạm vào giường, cậu vội trốn tránh, một giây sau lại bị Lục Ngôn bắt được cổ chân không bị thương, kéo về, bình thản nói: "Còn chưa mặc quần áo, cẩn thận cảm mạo. Dương Dương nghe lời, ngoan một chút."

Cố Dương mới vừa tắm xong, mặt vì hơi nước bốc lên còn ửng hồng, đôi mắt đen láy trong suốt, những lọn tóc vàng nhạt kề sát trên trán, có vẻ hơi yếu đuối vô tội, nháy mắt, có chút không rõ: "Lục Ngôn, anh đang tức giận hả? Tại sao?"

Lục Ngôn mím mím môi, đương nhiên đang tức giận, bảo bối của mình bị người khác mơ tưởng, dục vọng chiếm hữu trong nháy mắt bạo phát, hận không thể giấu người đi, ai cũng không nhìn thấy là tốt nhất. Tâm tư ác liệt cuồng bạo vô lý, chỉ thấy một nữ sinh đưa kẹo cho Dương Dương, hắn đã tức giận đến mức này, hắn có lập trường gì? Dương Dương xưa nay chưa từng nói thích hắn. Hơn nữa, nếu như Dương Dương biết tính cách của hắn như vậy, cũng sẽ cảm thấy đáng sợ chứ?

Lục Ngôn trong lòng suy nghĩ linh tinh, phát hiện hắn muốn khiến Dương Dương thích mình, nhất định phải che lấp tâm tư này thật tốt, ngụy trang thành một người bình thường. Cho nên, hắn lắc lắc đầu, nhếch miệng nở nụ cười ôn nhu thường ngày, nói: "Tôi không hề tức giận."

Cố Dương mới không tin, nhìn hắn sắp biến thành quỷ rồi.

Lục Ngôn không chịu nói, mà hỏi cũng không ra, Cố Dương cũng chỉ có thể tự suy nghĩ, cậu cầm quần muốn mặc vào, động tác của Lục Ngôn nhanh hơn cậu một bước, dễ dàng ôm cậu vào trong lồng ngực, giúp cậu mặc quần áo.

Cố Dương bị xem như đứa nhỏ mà chăm sóc, thật giống như mất đi khả năng tự chăm sóc bản thân, xấu hổ không chịu được.

Đến lúc đi ngủ, Cố Dương còn đang suy nghĩ, Lục Ngôn giận cái gì, dáng vẻ kia như là đang ghen, nhưng mà cậu đâu có làm gì đâu?

Cố Dương suy nghĩ rất lâu, vẫn nghĩ không ra, dán vào gối, bất giác ngủ mất.

Nhắm hai mắt, ngủ rất say.

Cậu không biết, sau đó, cửa phòng cậu bị đẩy ra, ánh đèn mờ nhạt ngoài hành lang chiếu vào người Lục Ngôn, ở trên sàn nhà xuất hiện bóng đen to lớn. Lục Ngôn lặng yên không một tiếng động, chậm rãi đi tới bên cạnh giường, đầu gối quỳ xuống mạn giường, cúi người từ từ tới gần Cố Dương đang ngủ say trên giường, tiếp đến, nhẹ nhàng cắn vào sau gáy Cố Dương, như thú hoang lưu lại ký hiệu của bản thân, đánh dấu chủ quyền lên bạn đời.

Dương Dương là của hắn.

Ánh mắt Lục Ngôn chợt loé lên trong màn đêm, tối tăm âm trầm, tựa như nam nhân nhã nhặn lịch thiệp ban ngày là hai người khác nhau.

Đêm đen xé đi hết thảy lớp ngụy trang, một con thú hoang bụng đói cồn cào, nhìn chằm chằm con mồi, mắt hiện ra ánh xanh lục, chờ cơ hội, nuốt toàn bộ vào bụng.

Trong giấc mơ Cố Dương cảm nhận được sự nguy hiểm, cau mày khó chịu, cơn đau sau gáy từ từ giảm bớt, lần nữa ngủ say.

Ngày hôm sau, Cố Dương thức dậy muộn, vội vội vàng vàng rửa mặt chuẩn bị, ăn điểm tâm xong vội đi học, cơn đau đêm qua cũng bị cậu vứt ra sau đầu, mà vị trí kia, hẳn là không nhìn thấy, càng khó phát hiện.

Nghỉ giữa giờ, hoa khôi lớp đi tới, nàng nói mình vừa lấy nước cho Cố Dương, cảm ơn cậu đã cho áo khoác.

Cố Dương thấy đây việc nhỏ mà thôi, không cần thiết, nhưng hoa khôi lớp kiên trì, cậu không từ chối được. Từ khi chân cậu bị thương, các bạn học trong lớp đều rất săn sóc, đi lấy nước sẽ thuận tiện lấy giúp cậu.

Cố Dương cúi đầu đọc sách giáo khoa, ôn tập lại, bởi vì động tác cúi đầu, cổ áo bị vênh ra, lộ ra làn da sau gáy, trắng như một khối ngọc đẹp đẽ, nhưng cũng khiến vết tích trên đó càng thêm rõ ràng.

Đào Tử An quay đầu, trong lúc lơ đãng thì phát hiện, sau cổ áo Cố Dương lộ ra một dấu hồng hồng nhỏ, hơi nghi ngờ hỏi: "Bạn thân, sao sau cổ cậu có vết đỏ?"

Cố Dương theo bản năng giơ tay sờ sờ xem, hơi ngứa lại còn đau, thuận miệng nói: "Có thể là bị con muỗi cắn đó?"

Nói xong, cậu nhớ lại giấc mơ tối hôm qua. Cậu chật vật chạy trốn trong rừng sâu, bị một con thú hoang hung tợn vồ vào người, cho là một giây sau cổ mình sẽ bị cắn đứt lìa, nhưng không ngờ nó chỉ bắt cậu để mài răng! Loại cảm giác sợ hãi ấy, làm cho cậu cả đêm ngủ không ngon.

Đào Tử An nghe nói như thế, nhíu nhíu mày, thời tiết này vẫn có muỗi? Hơn nữa, vết tích kia, nhìn thế nào cũng giống dấu răng hơn?

Cũng không lâu lắm, hoa khôi lớp mang nước về, đặt bình nước xuống, lại không lập tức đi, mà có chút ngại ngùng hỏi: "Cố Dương, viên kẹo kia..."

Cố Dương nghi hoặc: "Kẹo gì cơ?"

Hoa khôi lớp hoang mang, lẽ nào viên kẹo kia bị rơi ra rồi?

Nghĩ tới đây, trên gương mặt lộ ra vài phần thất vọng, hối hận tại sao không tự tay đưa cho cậu, nhưng lại không có dũng khí làm lần nữa.

Bạn thân nhìn nàng, chỉ tiếc mài sắt không nên kim, tiếp tục nghĩ cách cho nàng tiếp cận, nói không phải gần tới Giáng sinh rồi sao? Tặng cho Cố Dương một quả táo tây, thăm dò một chút.

Vì vậy, hoa khôi lớp cố ý chọn một quả vừa lớn vừa đỏ mọng, đóng gói trong một chiếc hộp nhỏ xinh xắn, đưa cho Cố Dương.

Lúc Cố Dương nhận được, có chút do dự, không biết có nên nhận hay không. Nhưng cậu liếc mắt nhìn xung quanh, rất nhiều bạn học tặng táo cho nhau, dường như đây là chuyện rất bình thường, hơn nữa cậu cự tuyệt, sẽ khiến cô nữ sinh này rất lúng túng quẫn bách.

Cho nên, cậu nhận lấy, khách khí nói cám ơn. Đồng thời trong lòng đang nghĩ, không quan tâm nữ sinh này có thiện cảm với cậu hay không, sau này nên tạo khoảng cách là tốt nhất, không thể làm khiến người khác hiểu lầm.

Mà cuối cùng, quả táo tươi mọng nước này, Cố Dương liếc mắt một cái đã không nhìn thấy.

Bởi vì sau khi về nhà, Lục Ngôn tới phòng của cậu, nhìn xem có thứ gì tương tự như viên kẹo kia hay không, kết quả, hắn thấy trên bàn có một hộp quà nhỏ.

Phút chốc sắc mặt hắn lạnh đi, hỏi Cố Dương đang thay đồ trong phòng quần áo, "Dương Dương, quả táo này ở đâu ra?"

Cố Dương dừng một chút, mới nhớ ra, không chút nào để ý mà nói: "Là quà Giáng sinh, bạn học tặng quà chúc may mắn."

Lục Ngôn lại hỏi: "Tôi hơi đói bụng, có thể ăn không?"

Cố Dương tùy ý đáp một tiếng.

Lục Ngôn không nói hai lời đã xé rách hộp, lấy quả táo xinh đẹp ra, dùng khăn giấy thô lỗ lau qua một vòng, nhét vào trong miệng, tàn bạo cắn một miếng thật lớn, nhai ngấu nghiến, không giống như đang ăn táo tây, mà là muốn nhai nát xương cốt người nào đó.

Ngay sau đó, Lục Ngôn phát hiện trong hộp còn có một tấm thiếp màu hồng nhạt, chữ viết thanh thuần của nữ sinh —— chúc Cố Dương giáng sinh vui vẻ!

Kí tên bên cạnh, còn vẽ một trái tim nhỏ, mang theo ý tứ thăm dò đối phương, âm thầm truyền đạt tâm ý bản thân.

Lục Ngôn liếc mắt một cái, nắm chặt lòng bàn tay, vò tấm thiếp thành một cục.

Chờ Cố Dương thay quần áo xong, nhìn thấy trên tay Lục Ngôn trống trơn, hơi kinh ngạc, "Anh ăn nhanh vậy?"

Trong mắt Lục Ngôn có chút ghét bỏ, "Ăn không ngon."

Cố Dương cũng đoán được, "Loại này bán cho ngày lễ, nói chung nhìn đẹp mắt nhưng không ngon lắm."

Lục Ngôn gật gật đầu, đôi mắt chăm chú nhìn Cố Dương mặc quần áo rộng rãi ở nhà, tóc tai hơi xoã tung, đuôi tóc cong cong dưới gáy, trắng nõn, cổ áo rộng rãi lộ ra một vết cắn hồng nhạt.

Lục Ngôn nhìn, rất hài lòng híp mắt một cái.

Là người của hắn, đừng nghĩ đến khả năng cướp đi.

__________

Tác giả có lời muốn nói: Lục tổng cắn vào gáy Dương Dương, ôm chặt tuyên bố: "Của tôi!"
Bình Luận (0)
Comment