Edit: Gà Say Sữa
Tin chiến sự từ Lạc Dương nhanh chóng truyền khắp cả phủ, sau khi Ngô Côn bại trận, một đường lui về Hoài Nam. Không ngờ Lương Mân điều động thủy quân đột nhiên từ Tân An đánh ra Giang Đông, may mà có Bùi Tiềm một mặt báo tin cho Hoài Nam, một mặt dẫn dắt Giang Đông cố gắng chống đỡ, bảo vệ được Dương Châu.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Ngô Côn chỉ còn lại Dương Châu.
Rốt cuộc cũng có tin tức của Bùi Tiềm, trong lòng ta thở phào một hơi nhẹ nhõm nhưng cũng không hoàn toàn được buông lỏng. Ngắn ngủi chưa đến một năm, Giang Đông đã nỏ mạnh hết đà, không biết Bùi Tiềm ở lại nơi đó tình cảnh như thế nào?
Yến tiệc đầy tháng của A Mịch, Ngụy Đàm mời rất nhiều khách khứa, không chỉ có tộc nhân Ngụy thị mà còn có gia quyến trọng thần trong triều. Yến tiệc hôm đó, trong ngoài viện bày hơn trăm bàn rượu.
Sáng sớm hôm ấy, ta vì muốn tăng thêm hỉ khí liền bảo A Nguyên vấn kiểu tóc đọa mã*, cài trâm minh châu bộ diêu**, bên trong mặc váy dài màu chu sa, bên khoác sa thiền y màu trắng. Nhưng đến khi bái kiến Ngụy Giác và Quách phu nhân lại thấy trên người Quách phu nhân chỉ mặc một bộ áo gấm thêu màu tối đã cũ, trên đầu cài ngọc trâm đơn giản, ta cảm thấy mình ăn vận có phần xa hoa quá mức liền định quay về đổi một bộ y phục khác, Ngụy Đàm lại không đồng ý
“Sao phải đổi? Mặc như vậy đẹp lắm.” – Chàng nói.
Ta không tiện nói là bởi vì Quách phu nhân, liền nói – “Trang sức của thiếp rườm rà quá, nặng người.”
“Lúc phu nhân gả cho ta còn trang sức còn rườm rà hơn, sao không thấy phu nhân chê nặng?” – Ngụy Đàm xem thường – “Đại Tư Mã phu nhân, lại đang độ xuân thì, trang điểm như bà già để làm gì?” – Dứt lời liền kéo ta đi bái lạy thần linh.
Ngụy An làm cho Ngụy Giác một chiếc xe đẩy, hôm nay ông ta cũng có mặt, Quách phu nhân hâù hạ bên cạnh, tân khách mới tới đều được dẫn vào sảnh trước hành lễ.
Dù miệng lưỡi tay chân bất tiện nhưng tâm trạng của Ngụy Giác hôm nay không tồi. Thấy tân khách tới, tuy ông ta không thể nói chuyện nhưng cũng không nổi giận, còn cười híp mắt. Trong phủ trừ A Mịch thì Ngụy Trì cùng hai ấu tử của Ngụy Giác đều được ôm tới, ngồi vây bốn phía, toàn sảnh ngập tràn không khí toàn gia hòa ái.
Gặp phải trường hợp trưởng bối trong nhà không thể ra mặt, đây là lần đầu tiên ta và Ngụy Đàm chân chính trở thành chủ nhân trong phủ.
Hôm nay Ngụy Đàm ăn vận vô cùng oai phong, cẩm bào đới ngọc.Ta ôm A Mịch cùng chàng đứng trước tiền đường, liên tục chào hỏi khách khứa.
Thời tiết còn lạnh, A Mịch mặc ba bốn lớp quần áo, đôi mắt đen nhánh mở lớn, đôi môi non nớt hơi bĩu ra, các phụ nhân đến chào hỏi không khỏi tán dương. Trượng phu của Ngọc Oánh là Hứa Thọ vừa rồi trong trận chiến với Ngô Côn lập được công lớn, hôm nay nàng ta mang theo hai nữ nhi tới dự yến, nom có phần phấn chấn.
Yến tiệc rất lớn, Mao thị cùng đám cháu dâu cũng không rảnh rỗi, trong trong ngoài ngoài đều phải giúp ta chào hỏi khách khứa. Nhưng cho dù như vậy thì ta cũng không rảnh rỗi, một chốc lại có người hầu tới báo chỗ nào thiếu cái gì, người nào nên dẫn đến bàn nào, lát sau lại có quản sự tới hỏi lễ vật đưa tới nên để ở đâu… Ngụy Đàm bận bịu chào hỏi tân khách. Ta nhìn về phía sảnh trên, Quách phu nhân đang ở bên cạnh Ngụy Giác cười nói với tân khách, tựa hồ như không có ý định nhúng tay vào bất cứ việc gì. Ngụy Chiêu và Lương Huệ đều đang mải mê trò chuyện với bằng hữu, giống như hoàn toàn không liên quan tới chuyện bên ngoài.
Ta xốc lại tinh thần, sắp đặt từng chuyện một đâu vào đấy mới dám thở phào nhẹ nhõm, nhưng A Mịch lại đột nhiên khóc toáng lên.
“Thiếu phu nhân nên cho nữ quân bú rồi.” – Nhũ mẫu ở bên cạnh nói.
Ta gật đầu, giao phó cho gia nhân xong liền ôm A Mịch rời đi.
Trở về phòng mới phát hiện ra tã lót của A Mịch đã bẩn, con bé dường như cũng rất đói, lúc ta cho bú, con bé không ngừng mút ti chùn chụt, một bên không đủ sữa, phải đổi sang bên kia.
Đang lúc bận bịu, bên ngoài truyền đến âm thanh cửa bị mở ra, ta cho là nhũ mẫu đi vào bèn hỏi – “Nước ấm đã chuẩn bị xong chưa?”
“Rồi.” – Giọng nói của Ngụy Đàm vang lên.
Ta kinh ngạc quay đầu lại, thấy chàng đang bưng chậu nước đi tới. Trước nay ta chưa từng cho con bú trước mặt Ngụy Đàm, có phần không được tự nhiên liền vội vàng kéo một bên áo lại.
“Phu quân cứ để ở bên ngoài là được.” – Ta xoay người.
“Ừm.” – Ngụy Đàm đã đi đến trước mặt ta, để chậu nước xuống, nhìn ta chợt cười một tiếng – “Cũng không phải chưa từng nhìn thấy.” -Dứt lời Ngụy Đàm mặc kệ ánh mắt sừng sộ của ta, cúi đầu nhìn tã lót vất ở dưới đất – “Con bé đại tiện?”
“Vâng.” – A MỊch rốt cuộc cũng ăn xong, ta vội vàng kéo lại quần áo.
Ngụy Đàm ngồi xuống bên cạnh, cười nhìn A Mịch, điểm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé, thấp giọng mắng yêu – “A Quai thối.”
A Mịch ngơ ngác nhìn phụ thân, ợ lên một cái.
Ta cười cười nói – “Sao phu quân lại tới đây? Tân khách đã đến đông đủ rồi sao?”
“Cũng hòm hòm rồi, có Tử Hiền ở đó.” – Ngụy Đàm vừa nói vừa vắt khô khăn mặt, lau chùi mông cho A Mịch.
A Mịch nhíu mày, tựa hồ như cảm thấy chân bị giơ lên rất không thoải mái, ư a hai tiếng nhưng không hề khóc.
“Bình thường con bé vẫn như vậy sao? Đại tiện ra tã lót?” – Ngụy Đàm hỏi.
Ta nghe chàng hỏi như vậy không khỏi cảm thấy buồn cười – “Con bé mới đầy tháng, chẳng lẽ phu quân muốn nàng tự ngồi bô?”
Ngụy Đàm có vẻ suy nghĩ – “Phu nhân nói đúng, có thể bảo Tứ đệ làm một cái bô gắn liền với tháp, ta sẽ dạy A Mịch cách tự ngồi bô…”
Ta dở khóc dở cười, cắt đứt ảo tưởng của Ngụy Đàm – “Phu quân giặt lại khăn đi.”
Ngụy Đàm phục hồi tinh thần, đem khăn thả vào trong chậu, giặt lại lần nữa sau đó lau mông cho nữ nhi.
Ta quấn lại tã rồi cẩn thận mặc quần áo cho A Mịch, làm xong mọi thứ, bỗng nhiên ta phát hiện Ngụy Đàm an tĩnh một cách lạ thường, quay đầu lại thì thấy ánh mắt chàng đang dán chặt vào người ta. Ta cúi đầu, không khỏi thẹn đỏ cả mặt, thì ra mới rồi vội vàng, cổ áo khép không chặt, có thể mơ hồ nhìn thấy được rãnh sâu trước ngực.
Ta vội vàng khép chặt lại cổ áo.
Ngụy Đàm cười một tiếng, thu hồi ánh mắt
“Ta đi ra ngoài trước.” – Ngụy Đàm nói, đứng dậy đi ra ngoài.
A Mịch đã ngủ say, ta đem con bé giao cho nhũ mẫu còn mình thì quay lại tiền đường.
Tiệc đã khai từ lâu, tiếng nói cười vô cùng náo nhiệt.”
“Sao giờ thiếu phu nhân mới quay lại? A Mịch đâu?” – Ngụy Giác đã không còn ở đây, Quách phu nhân ôm Ngụy Trì, vừa đút cháo cho thằng bé vừa hỏi ta.
Ta đáp – “A Mịch đang ngủ trong phòng, vừa rồi con bé đói bụng, con dâu đưa đi cho bú.”
Quách phu nhân gật đầu.
“Thiếu phu nhân hạ sinh được nữ quân, Thừa tướng bây giờ cháu trai cháu gái đều đầy đủ cả.” – Một vị phu nhân ngồi bên cạnh cười nói.
Quách phu nhân cũng cười – “Đúng vậy.”
Ta cáo lui, trở lại chỗ của mình.
Hiện giờ Ngụy Đàm xem như là chủ nhân nơi này, người nào cũng muốn chào hỏi nên chẳng thể ngồi yên một chỗ. Ta cũng bị một đám phu nhân nữ quyến vây quanh, nói chút chuyện về dạy dỗ con cái, lúc trước cảm thấy chẳng có gì thú vị , bây giờ ngược lại hứng thú bừng bừng.
“ADung, ta nghe nói Đại công tử vẫn không nạp thiếp.” – Nhân lúc vắng người,Ngọc Oánh thì thầm hỏi ta.
Ta kinh ngạc nhìn nàng.
Ngọc Oánh tựa hồ như ý thức được lời của mình hơi quá liền ngượng ngùng cười nói – “A Dung, tỷ chớ giận, gần đây nghe ta tin tỷ hạ sinh nữ quân mới thường thường nghe được người ta bàn tán.”
“Hả?” – Ta cũng mỉm cười – “Bọn họ bàn tán cái gì?”
“Còn có thể bàn tán cái gì.” – Ngọc Oánh nói – “Hiện giờ Đại công tử đã trở thành Đại Tư Mã, tất cả sự vụ của Thừa tướng trong triều đều do ngài ấy giải quyết – Vừa nói nàng ta vừa ngó quanh quất sau đó quay lại phía ta – “A Dung, có không ít người đều đang nghĩ, nhân vật tầm cỡ như Đại Tư Mã, chỉ có một nữ nhi thì không đủ.”
Ta nhìn Ngọc Oánh, rồi lại đưa mắt về phía trước, cả sảnh đầy ắp người nói nói cười cười, nhưng bất luận là đang thì thầm hay cao giọng nói chuyện, ánh mắt cũng đều không quên chú ý tới chỗ ta.
“Phu nhân.” – Quản sự bước đến thi lễ với ta – “Cao phu nhân của phủ Thái Thường phải về rồi ạ.”
Ta gật đầu, xin phép chúng phu nhân đứng dậy tiễn khách.
Sau khi xã giao tiễn biệt xong xuôi, ta nhìn khung cảnh náo nhiệt xung quanh, bỗng nhiên chỉ muốn trở về phòng nhìn A Mịch. Trong lòng vừa động, ta liền không chút do dự đi vòng qua sảnh hướng về phía vũ lang.
Nhưng còn chưa đi được vài bước, sau lưng chợt truyền tới một giọng nói – “Thiếu phu nhân.”
Ta dừng bước quay đầu lại, một nam tử trung niên đang khom người xá dài.
“Công đài.” – Ta đáp lễ, mỉm cười nói – “Không biết công đài…” – Lời còn chưa dứt, nam tử kia đã ngẩng đầu lên.
Ta sửng sốt.
Mặt mày người nọ có mấy phần tương tự Bùi Tiềm, nhưng không phải là Bùi Tiềm mà dáng vẻ hơi già hơn một chút.
Ta biết người nọ, đó là Tam huynh của Bùi Tiềm, Bùi Khoan
“ThúcDung huynh.” – Ta quá bất ngờ nên có chút luống cuống, miệng há ra nhưng lạiphát hiện không thể giống như trước đây học theo Bùi Tiềm gọi huynh ấy hai tiếng “Tam huynh”, chỉ đành gọi thẳng tên tự.
Bùi Khoan nhìn ta, trên mặt hơi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
“Thúc Dung huynh sao lại ở đây?” – Ta nhìn phía sau lưng huynh ấy, thấy không có người lạ liền vội vàng hỏi – “Huynh tới Ung Đô từ khi nào…”
“Bùi Tiểu sử…” – Lúc này, âm thanh của Ngụy Đàm ngột nhiên vang lên từ sau lưng.
Ta cả kinh, quay đầu lại.
Ngụy Đàm đang từ hành lang phía bên kia đi tới, hơi mỉm cười nhìn ta, lại nhìn về phía Bùi Khoan – “Tiểu sử sao không ở trong dùng yến?”
Tiểu sử? Ta càng kinh ngạc.
Phụ thân của Bùi Tiềm là Thái sử, ta vẫn luôn tưởng rằng mấy vị huynh đệ của Bùi Tiềm đều đi theo Bùi thị trở lại Dương Châu, không ngờ vị Tam huynh này vẫn ở lại Ung Đô.
Nhìn thấy Ngụy Đàm, sắc mặt Bùi Khoan có chút không chắc chắn, qua một khoảnh khắc, Bùi Khoan ngẩng đầu, đang hoàng xá lạy một lần nữa – “Mỗ mạo muội, hôm nay tới cửa là vì muốn cầu xin Đại Tư mã ra tay cứu lấy tính mệnh toàn tộc Bùi thị ta!”