Dung Ngữ Thư Niên

Chương 40

Ngụy Đàm không chờ ta trả lời, sau cổ đã bị chàng gặm cắn, tay nới lỏng vạt áo của ta. Lòng ta loạn lên, đang lúc chàng muốn tung mình đè lên, ta đột nhiên bắt được tay chàng đang thăm dò vào trong áo, tránh thoát vòng ôm của chàng, ngồi dậy.

Ngụy Đàm kinh ngạc nhìn lại, tròng mắt chớp động, vẫn còn sót lại nóng bỏng.

“Phu quân…” Ta không dám nhìn chàng, ngượng đầy mặt, cổ họng như bị nghẹn, “Phu quân về còn chưa tắm rửa.”

Ngụy Đàm chăm chú nhìn ta, cổ áo chẳng biết nới lỏng từ lúc nào, hầu kết khẽ động.

“Ta tắm xong sẽ tiếp tục sao?” Bỗng nhiên chàng cười cười.

Ta cắn môi, chỉ cảm thấy ánh mắt chàng nóng bỏng, như muốn nướng chín mặt ta.

“Ừ.” Ta nói.

Ngụy Đàm không nói hai lời vội đứng dậy, không chờ ta ngẩng đầu, đã như gió biến mất ngoài cửa.

Trong phòng còn một mình ta, ta ngồi trên giường, vừa vỗ ngực vùa ngẩn người.

Tim còn đang đập loạn, giống như bồn chồn.

Tắm rửa? Ta vừa nghĩ lý do mình nói đã cảm thấy buồn cười.

Ta thừa nhận rất không có tiền đồ. Ban đầu ở Ung Đô, rõ ràng ta có chủ tâm dụ dỗ, nhưng mới vừa rồi lại luống cuống.

Chưa chuẩn bị tốt sao? Có lẽ vậy, vừa nãy đi vào cửa ta còn phải nén giận cơ mà.

Các ngươi là phu thê, ngươi không muốn nhưng vẫn còn năm nữ tử đang tuổi thanh xuân. Đáy lòng có một thanh âm vọng lại.

Không sai!

Ta đứng lên, hít sâu một cái, đi vào phòng trong. Nhưng khi ta thấy giường lớn đủ ba bốn người nằm, lại cảm thấy có chút uể oải.

Nghe nói sẽ rất đau. Ta che mặt, bắt đầu không có tiền đồ tự hỏi tam di mẫu (1) sao còn chưa đến…

(1) Tam di mẫu: Kinh nguyệt.

Rốt cuộc ta cũng bình tĩnh lại, khi Ngụy Đàm tiến vào, ta đã cởi áo ngoài, thả tóc ra, mặc trung y lụa ngồi bên giường.

Ngụy Đàm nhìn ta, kinh ngạc lộ ra nụ cười.

Ta bị chàng nhìn chòng chọc không dứt, đang muốn đứng dậy.

“Đừng động.” Ngụy Đàm đè vai ta lại. Chàng đứng trước mặt ta, thân thể cao lớn che khuất ánh nến.

Chàng chăm chú nhìn ta, ngón tay với đến, nhẹ nhàng véo má ta.

“Hôm ta và nàng thành thân, nàng cũng nhìn ta như vậy.” Chàng nói, thanh âm thấp mà kéo dài, tựa như nhớ lại, khóe miệng cong lên hớn hở.

Tình hình hôm thành thân thế nào, ta đã sớm quên. Ta không nói chuyện, cảm thấy chung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng tim ta đập manh…

Ngụy Đàm kéo tay ta, đầu ngón tay ta kẹp giữa bàn tay ấm áp.

“Lạnh như vậy.” Chàng nhướn mày, “Sợ?”

Ai sợ. Ta há miệng muốn cãi lại, nhưng đối diện ánh mắt chàng, lại không nói ra. Cái cảm giác này lại tới nữa rồi, giống như con mồi đang bị dã thú nhìn chằm chằm, chỉ muốn chạy trốn thật nhanh.

Chàng cúi xuống, ôm lấy ta, “Đừng sợ.” Chàng nhẹ nhàng nói.

Mùi vị sau khi tắm rửa, xa lạ nhưng sạch sẽ.

Chàng hôn ta, từ vành tai đến gương mặt, rồi đến đôi môi.

Ta muốn nhắm mắt nhưng làm không được.

Lúc trước, ta và Bùi Tiềm đã từng làm rất nhiều chuyện thân mật. Khi không có người, chàng đã từng ôm ta, đã từng hôn ta. Dù sao cũng đang lén lút ở nhà, lúc nào cũng phải đề phòng có người tới, cho nên chàng và ta đều rất xấu hổ, nụ hôn của chàng vừa chậm vừa nhẹ nhàng, giống như đang thưởng thức, có lúc động tình, chàng sẽ vội vàng hơn, cắn môi ta, tay dò vào trong áo ta, ta còn cảm giác được phản ứng của chàng… Chuyện này lúc nào cũng kết thúc trong tình trạng hai người đỏ mặt, chàng nói ta sắc nữ, ta nói chàng sắc nam.

Rồi sau đó tới trượng phu Hàn Nghiễm, chàng hôn một bộ dáng tiểu hài tử, chụt một tiếng, hoàn toàn không giống tán tỉnh.

Ngụy Đàm không giống bọn họ. Chàng có chút bá đạo, khi chàng dây dưa ở môi ta, ta có thể cảm giác được chàng khát vọng mãnh liệt.

Chàng đặt ta lên giường, cởi đai lưng, trung y của ta. Khi bộ ngực lộ rõ dưới ánh nến, da thịt của ta đột nhiên không che đậy, nổi lên một tầng tê tê.

Chàng cởi y phục, tay chống bên trái vai ta, nhìn ta từ trên xuống. Ánh nến chập chờn, mắt chàng sáng quắc, chan chứa tình ý.

Ta không tự chủ nuốt nước miếng, chợt nhớ tới cảnh Nhược Thiền cho ta nhìn. Ta vươn tay du ngoạn trên lồng ngực Ngụy Đàm, chậm rãi trượt xuống.

Không thể không nói, da thịt Ngụy Đàm thật thích, rắn chắc mà nhẵn nhụi.

“Đẹp không?” Khóe môi Ngụy Đàm cong lên, tay luồn vào tóc ta. Hầu kết và lồng ngực chàng phập phồng theo hô hấp, thật mê người.

Da mặt ta không dày như chàng, không chịu được ánh mắt đánh giá không cố kỵ kia, đỏ mặt nói: “Phu quân… Tắt đèn đi.”

“Vì sao?” Ngụy Đàm trưng bộ mặt không giải thích được.

Ta cáu giận trừng chàng.

Ngụy Đàm cười nhẹ, đứng dậy thổi tắt đèn.

Bóng đêm bao trùm, Ngụy Đàm lần nữa ôm lấy ta, đặt ta trên giường. Nụ hôn của chàng càng thêm kịch liệt, từ môi đến cổ, rồi đến trước ngực.

Trong bóng tối, ta không nhìn rõ, nhưng các loại cảm giác khác càng thêm rõ. Tay chàng rất nóng, bàn tay thăm dò vào giữa hai chân ta, phía dưới bị vật thô giáp kia đẩy đẩy, không thoải mái, tim lại đập loạn.

Khi hơi thở chàng lưu luyến ở chỗ mẫn cảm của ta, thân thể ta tê dại. Ta nắm chặt tay chàng, cảm thấy khó nhịn, lát sau, không nhịn được cười ra tiếng.

“Ư… Đừng, chàng đừng cắn nơi đó…” Ta xoay người, dùng tay đẩy mặt chàng, “Chàng… Hì hì… Ha ha ha ha!”

Rốt cục Ngụy Đàm bị ta quấy đền ngẩng đầu lên.

“Không cho cười.” Chân chàng đè ta, giọng nói mang theo tức giận.

Ta im lặng, nhưng căn bản không thu lại được, nhịn đến nỗi cứng mặt.

Ngụy Đàm hít sâu một hơi, có chút bất đắc dĩ: “Không thích ta đến vậy?”

Ta quanh co nói: “Không phải vậy… Ừ, ngứa…”

Ngụy Đàm im lặng chốc lát, nói giọng khàn khàn: “Vậy ta tiến vào.”

Ta sửng sốt một chút, đang suy nghĩ cái gì gọi là “Tiến vào”, Ngụy Đàm đã nhấc một chân ta lên.

Trong nháy mắt, có một vật tiến vào, đau nhức giống như thủy triều, ồ ạt kéo tới.

“A!” Cả người ta căng cứng, kêu to một tiếng.

Ngụy Đàm dừng lại, thanh âm mang theo nghi ngờ: “Đau sao?”

Ta đau muốn chết, vừa quẫn vừa vội, đẩy chàng: “Chàng… Phu quân đi ra ngoài…”

Ngụy Đàm cười nhẹ: “Chậm một chút, nhé?”

“Chậm ta cũng không cần!” Ta vội nói, giãy dụa muốn ngồi dậy. Nhưng Ngụy Đàm khí lực rất lớn, bắt được cánh tay ta, giữ ở đỉnh đầu.

“A…” Đau đớn lại tiếp tục, ta bảo không muốn, nhưng mới kêu được một nửa, thanh âm của ta đã bị chàng chặn dưới môi.

Đau đớn từng chút một, giống như muốn giày vò thân thể ta.

Trong đầu ta mắng chàng: Vũ phu, sắc quỷ, khốn kiếp!

——-

Khi ta mười một mười hai tuổi, có một lần mẫu thân thiết yến chiêu đãi nữ quyến thân hữu, có hai vị đường tỷ mới gả ra ngoài cũng tới. Các tỷ ấy đến phòng chơi với ta, ta chơi mệt, đi vào phòng trong ngủ, hai vị đường tỷ ngồi phía ngoài tán gẫu. ta vẫn nhớ khi đó ta tỉnh dậy, cách rèm cửa, nghe được các tỷ ấy nhỏ giọng nói đông nói tây.

Các tỷ ấy nhắc tới đêm tân hôn, chuyện đau đớn ta cũng từ miệng các tỷ ấy mà biết được, các tý ấy ngoài miệng giận trách, rồi lại nhỏ giọng cười hì hì, tựa hồ như đó là một chuyện rất vui thú trên đơi. Khi đó ta nghe cái hiểu cái không, lại hiếu kỳ không dứt, đỏ mặt mà nghĩ, đến lúc đó Bùi Tiềm dám làm ta đau, ta nhất định không tha chàng.

Mà bây giờ, nếu có người cùng ta đàm luận đêm đầu tiên, ta tất nhiên không tán dương.

Đêm đầu tiên của chúng ta, có thể nói oanh oanh liệt liệt. Trên thực tế, nếu như có người vây xem, sẽ cảm thấy chúng ta đang đánh nhau.

Chàng muốn tiếp tục, ta chống cự, chàng giữ tay ta lại, ta dùng chân đẩy chàng, chàng lại chặn chân tay ta. Sau đấy, khi chàng hôn ta, nói còn muốn nữa, ta đã hoàn toàn vô lực. Lúc ấy xụi lơ mệt mỏi, trong đầu lởn vởn bức họa, ta là miếng thịt, mềm nhũn nằm trên thớt, Ngụy Đàm dương dương đắc ý, thong thả ăn từng miếng từng miếng…

Kết quả rất thảm thiết. Hôm sau tỉnh lại, của ta vừa đau vừa nhức, hoàn toàn không dậy nổi, mà Ngụy Đàm phát hiện trên người chàng có mấy vết đỏ thật dài, không biết có đau không, chỉ thấy chàng soi gương nhăn mặt cau mày, khóe miệng cong cong.

Chàng phát hiện trên đệm có vệt loang lổ đỏ sậm, có chút sững sờ nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới nhìn về ta.

“Nàng…” Chàng lắp bắp, giống như đang tìm kiếm từ, “Trước giờ chưa từng…?”

Ta quả thực ngượng ngùng vạn phần, núp trong chăn nhỏ giọng nói: “Ừ.”

“Vì sao không nói với ta?”

Nói chàng tin sao? Trong lòng ta thầm nói, ngoài miệng lại không dám nói gì.

Ngụy Đàm nhìn ta, nở nụ cười, thật lâu, trong mắt lóe sáng.

Ta rất không thoải mái, hồ nghi nhìn chàng: “Phu quân cười cái gì?”

“Ta cười Hàn Nghiễm.” Chàng vươn tay ra vuốt tóc ta, cười đến giảo hoạt, “Hắn sớm biết phu nhân hung mãnh, cho nên vẫn không dám động thủ sao?”

Ta trừng mắt, muốn đẩy tay chàng ra, nhưng vừa giơ lên lại động vào chỗ bị đau, vẻ mặt ta đau khổ lại rụt về.

Ngụy Đàm vẫn cười: “Nằm im.” Dứt lời, chàng đứng dậy, đi ra ngoài.

Không bao lâu, A Nguyên bưng chậu nước đi vào, giúp ta rửa mặt, nhìn ta, không nhịn được cười trộm.

Nàng nhìn trên người ta đủ loại dấu vết, giật mình rồi đỏ mặt: “Đêm qua người và Đại công tử đánh một trận sao?”

Ta thẹn quá hóa giận, trừng nàng một cái.

A Nguyên ngậm miệng, đến mặc y phục giúp ta.

Sau hôm đó, Ngụy Đàm không cùng ta làm chuyện kia nữa, hơn nữa biểu hiện rất quan tâm, tỷ như ta không thể xuống giường, chàng sẽ đặt bàn lên giường, tự mình hầu hạ ta ăn cơm…

Các tỳ nữ, vú già vẻ mặt hâm mộ, A Nguyên cười híp mắt nói Đại công tử thật tốt.

Chỉ có ta biết chân tướng.

Bời vì buổi tối sau khi tắt đèn, chàng sẽ lấn tới, cởi váy áo ta xuống, động thủ động cước. Trừ chuyện kia không làm, chuyện khác không chuyện nào thoát.

Ta tuy có vết xe đổ, nhưng khi chàng trêu đùa chỗ mẫn cảm, ta sẽ không nhịn được mà cười.

Ngụy Đàm không chấp nhận ta khước từ, trấn an nói: “Phu nhân cần phải làm quen, chờ nàng phục hổi như cũ, sinh hoạt sẽ không đau nữa.”

Ta: “…”

Nhưng ta thừa nhận, nếu như bỏ qua đau đớn, ta cũng không chán ghét như vậy. Ngụy Đàm mặc dù không văn nhã bằng Bùi Tiềm, nhưng chàng điều khiển được, hay có thể nói là có kỹ xảo. Chàng khẽ thì thầm bên tai ta, gọi tên ta, lồng ngực rất nóng, làm cổ ta cũng nóng lên. Chàng hôn ta, triền miên kiên nhẫn. Lòng bàn tay chàng đầy vết chai, nhưng ta cảm thấy rất kỳ diệu, lướt qua sống lưng, hoặc bồi hồi ở bắp đùi khiêu khích, từng chỗ từng chỗ run rẩy, ta nhịn không được khẽ ngâm thành tiếng.

Tư vị kia… Ừ, ta thừa nhận, rất thoải mái.

Theo lời A Nguyên nói, năm nữ tử Chu Khang tặng, Ngụy Đàm một lần cũng không nhìn qua. Quản sự hỏi chàng, chàng nói tùy ý ta, ta không lên tiếng, chuyện này vẫn gác lại.

“Phu nhân vẫn để các nàng ở biệt viện?” A Nguyên cau này, “Nô tỳ thấy những nữ tử kia ngày ngày trang điểm, ăn mặc xinh đẹp, khó đảm bảo Đại công tử lúc nào thì…”

“Tạm giữ các nàng lại.” Ta nói. Nghĩ đến các nàng ta cũng thật rầu rĩ. Dĩ nhiên ta không muốn giữ các nàng lại, giữ lại làm thị tỳ cũng không cần, nhưng chuyện này không thể tùy tiện, chờ nghĩ được kế sách chu toàn đã.

Hầu hết mỗi tối Ngụy Đàm đều ra ngoài dự tiệc, theo tin tức A Nguyên thám thính được, mỗi lần đều không thiếu kỹ nhạc, ca múa, hoặc là mấy nữ tử động lòng người đến mời rượu. Theo lời Ngụy Đàm, lần ở phủ Chu Khang, chàng đang giả say nên không tiện từ chối. Từ sau bữa tiệc đó, Ngụy Đàm một người cũng không đưa về nữa.

Vào ban ngày, Ngụy Đàm sẽ tiếp khách ở chính đường. Tới chơi phần lớn là quan viên Lạc Dương, đệ tử thế gia hoặc người quen cũ. Trừ chuyện đó ra, mỗi ngày còn có thư báo cáo tình hình chiến sự.

Những chuyện này ta không hỏi tới, Bùi Tiềm ở Hoài Dương vô sự là tốt rồi, những chuyện khác, ta chỉ quan tâm lúc nào hồi Ung Đô.

Nhưng Ngụy Đàm tuyệt không gấp gáp, khi ta hỏi chàng, chàng cong cong khóe môi, nói: “Phu nhân ân cần như vậy, chẳng lẽ thân thể tốt lên rồi?

Ta biết sắc quỷ này đang nghĩ gì, lập tức ngậm miệng.

Nhưng trong lòng ta hiểu, việc gì tới vẫn phải tới.

Tựa như hôm nay, Ngụy Đàm quá ngọ vẫn ở nhà.

“Phu quân không ra ngoài sao?” Ta ngồi trên ghế ở gian ngoài hỏi.

“Ừ, hôm nay rảnh rỗi.” Ngụy Đàm ngồi xuống cạnh ta, nhìn ta một chút, mỉm cười, “Vi phu muốn bồi phu nhân ngủ trưa.”

Mặt ta cứng đờ.

Nói đùa, mấy ngày nay cứ nhìn giường lớn, tuyệt đối sẽ không đơn giản là đi ngủ.

Chốc lát, Ngụy Đàm nhìn ta bất động, nói: “Phu nhân không ngủ?”

“Thiếp hôm nay không ngủ.” Ta nói.

“Không ngủ?” Ngụy Đàm kinh ngạc, sáp lại gần, thấp giọng nói: “Vừa lúc, ta và phu nhân làm chút ít chuyện tiêu khiển.”

Ta đỏ mặt, lưu lanh mặt dày, ban ngày ban mặt, cửa còn đang mở, gia nhân còn ở bên ngoài, chàng lại định động thủ động cước.

“Thiếp có việc phải làm.” Ta vội nói, né tránh tay chàng.

“Hả? Chuyện gì?” Ngụy Đàm hỏi.

Ta nhìn sang bên cạnh, cái khó ló cái khôn, bận rộn cầm quyển sách trên bàn lên: “Hôm nay thiếp muốn đọc sách.”

Ngụy Đàm nhìn sách trong tay ta, mỉm cười: “Trung dung? Không ngờ phu nhân lại yêu thích kinh sử.”

Ta sững sờ, cúi đầu nhìn tay, thật sự là  ‘Trung dung’. Lúc này mới nhớ lại, đây là mấy hôm trước ta tâm huyết dâng trào lấy về, đọc chưa được mấy tờ đã ném ở đây.

“Không tính là quá thích.” Ta làm ra vẻ mở sách, trấn định nói, “Thiếp thuở nhỏ thụ giáo, kinh sử là gốc rễ.”

“Ồ?” Ngụy Đàm cười nhạt, kéo sách, không nhanh không chậm lật mấy trang, “Cũng tốt, lâu rồi ta chưa ôn tập, cũng muốn nghe phu nhân đọc mấy câu.”

Chuyện này có khó khăn gì, ta cười cười: “Kính dạ.” Dứt lời, ta tiện tay mở ra mấy tờ, thì thầm: “Tử viết: Thuấn kì đại tri dã dữ. Thuấn hảo vấn nhi hảo sát nhĩ ngôn. Ẩn ác nhi dương thiện. Chấp kì lưỡng đoan. Dụng kì trung vu dân. Kì tư dĩ vi thuấn hồ (2).” Tử viết: nhân giai viết dư tri. Khu nhi nạp chư (3). . . . . .”

(2): Khổng Tử nói: Vua Thuấn là bậc đại trí vậy! Thuấn ưa dò hỏi ý kiến của người khác, lựa lấy điều hay xét lại những lời thiển cận; ẩn dấu những lời xấu mà phát huy những lời tốt lành. Nắm giữ cả hai điều đối lập rồi chọn dùng cái đúng cho dân. Chính cái điều ấy đã làm nên Thuấn chăng!

(3) Khổng tử nói: Người đều nói ta biết. Chạy đến…

Ta mắc kẹt, bởi vì phía trên có một chữ ta nghĩ mãi không đọc được.

“Đọc là ‘Cổ’.” Chỉ nghe Ngụy Đàm nói, “Khu nhi nạp chư cổ quặc hãm tịnh chi trung, nhi mạc chi tri tị dã.”

Ta mỉm cười, nói: “Lúc trước thiếp biết, nhưng đã quên rồi.”

Ngụy Đàm nhướn mày: “Thế à!”

Ta tiếp tục đọc: “Quân tử tố kì vị nhi hành, bất nguyện hồ kì ngoại. Tố phú quý hành hồ phú quý, tố bần tiện hành hồ bần tiện, tố di địch hành hồ tố di. . . . . .”

“Tố di địch hành hồ di địch.” Ngụy Đàm lại nói, “Phu nhân đọc nhầm rồi.”

Ta như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đọc: “Tố hoạn nan hành hồ hoạn nan.” Lại lật hai tờ, tiếp tục đọc: “Thơ nói: Thê tử hảo hợp, như cổ sắt cầm, huynh đệ kí hấp, hòa nhạc thả đam. Nghi nhĩ thất gia, nghi nhĩ thê tử.”

“Nghi nhĩ thê nô.” Ngụy Đàm thản nhiên nói, như cười như không, “Phu nhân đọc nhầm rồi.”

Rốt cục ta cũng nổi giận: “Cầu! Vô nãi nhĩ thị quá dữ?”

Ngụy Đàm kinh ngạc: “Câu này tựa hồ không phải Trung dung?”

Ta hơi đắc ý, trên mặt vô tội cười một tiếng: “À, câu này ở Luận ngữ, thiếp bỗng nhiên nghĩ đến.”

Ngụy Đàm nhìn ta, chốc lát cũng cười.

“Nghe phu nhân trung khí mười phần, chắc là thân thể khỏe mạnh, tinh lực dư thừa.” Chàng lần nữa sáp tới đây, đưa tay lấy sách của ta, đặt trên bàn, “Không bằng ta và nàng làm chút chuyện thú vị hơn đọc sách.”

Hơi thở chàng rất gần, phe phẩy quanh mũi, ta nhìn vào mắt chàng, tim bỗng nhiên đập loạn…

“Phu nhân.” Đang lúc ấy thì thanh âm A Nguyên vang lên phía ngoài.

Ta như tìm được cứu tính, vội vàng đẩy bả vai Ngụy Đàm, quay đầu đáp: “Chuyện gì?”

Bóng dáng A Nguyên động động, tựa hồ không dám đi vào.

“Phu nhân,” nàng nói, “Cữu phu nhân vừa sai người tới hỏi, hôm này là sinh thần của cữu phu nhân, bà ấy thiết yến trong phủ, hỏi phu nhân có đi không.”

Bình Luận (0)
Comment