Dung Ngữ Thư Niên

Chương 59

Ta không gặp lại Triệu Tuyển nữa. Ông nói ngày khác tới cửa đương nhiên là nói suông, hàng ngày Ngụy phủ đều có khách đến bái phỏng, nhưng không có ông. Ta hi vọng có thể quên hết những lời nói nguy hiểm kia ra khỏi đầu.

Không lâu sau, Ung Đô xuất hiện chuyện lạ. Một ngư dân ở Ung trì đục băng bắt cá, kéo lưới lên, phát hiện trong lưới có một khối ngọc bích. Bích là trọng khí, ngư dân không giám cất giấu, báo cho quan phủ biết. Rồi sau đó, một đám chi sĩ kinh thành căn cứ theo chữ cổ mà suy đoán, khối ngọc bích này hẳn là miếng danh bích “Gia hòa” đã mất tích ngàn năm. Ngụy Giác nghe xong mừng rỡ, cho là cát tường, tấu xin thiên tử dựng đài cúng lễ ở Ung trì.

Thiên tử há lại không cho phép, hơn nữa còn ban tên cho miếng danh bích này.

Khi chuyện này đang là đề tài nóng hổi ở Ung Đô, ngày tết càng đến gần, công việc của ta ngập đầu.

Kể từ khi Hà Quỳ sinh loạn, hỗn chiến không ngừng, chẳng thể phân biệt được hè nóng bức hay đông giá rét. Hiện tại Ngụy Giác thống nhất Bắc Phương, đây hẳn là tết đầu tiên không phải nghe chuyện chiến sự. Sáng sớm mỗi ngày, trên đường phố Ung Đô người người náo nhiệt. Trong Ngụy phủ cũng bận rộn chuẩn bị tết, ta là con dâu, phải thu xếp chuyện cũ, lo liệu chuyện mới.

Lý Thượng bên kia loay hoay chân không chạm đất, cách lễ trừ tịch năm ngày, ông đưa tin tới, nói lợi nhuận năm nay cho ta biết. Trong năm nay, đầu tiên là buôn bán thịt, rồi buôn một chút vải vóc, sau đến dược liệu, trừ tiền vốn và các chi phí khác, lãi một vạn bốn ngàn tiền.

Dựa theo lời ta nói lúc trước, lợi nhuận chia ba bảy, ta được chín ngàn tám trăm tiền, , nhưng Lý Thượng nói vẫn còn một ít tiền lúc trước ta cứu ông, nên đưa toàn bộ số tiền kiếm được cho ta.

Ta không đồng ý. Không phải giả vờ từ chối, thật sự không có ý nghĩ đó. Duyên Niên Đường bỏ vốn rất lớn, cái này không cần nghĩ cũng biết, số tiền lãi bằng này, ta đã thật bất ngờ. Hơn nữa mặc dù ta yêu tiền bạc, nhưng làm ăn tương lai còn phải dựa vào Lý Thượng, nhất định không thể để mất chữ tín.

Ta bảo A Nguyên nói cho Lý Thượng, nếu ông còn nói những lời này thì khỏi phải làm nữa. Truyền tin đi lại phiền toái, Lý Thượng không nhắc lại chuyện này, nhưng hỏi ta có qua xem sổ sách chút không, nhân tiện ăn luôn bữa cơm đoàn viên.

Ta rất muốn, nhưng trong phủ gần đây bận rộn, trong triều được nghỉ, phụ tử Ngụy Giác thường rảnh rỗi ở nhà, ta càng không nên ra cửa. Nhưng ta trần tình với Quách phu nhân, cho A Nguyên nghỉ ba ngày, để nàng mang theo ít quà tết về thăm người thân.

Trong kho Ngụy phủ chứa rất nhiều vải vóc, ta làm cho già trẻ Ngụy phủ mỗi người một bộ đồ mới. Màu sắc chất liệu ta tự mình chọn, ai nên mặc màu nào, chất liệu ra sao, thật hao tổn tâm tư.

Đợi đến gia yến hôm trừ tịch, ta dâng đồ mới lên, Ngụy Giác nhìn đồ của mình, lại nhìn đồ trong tay mọi người, thần sắc thỏa mãn.

“Con dâu ta thật đảm đang.” Ông cười nói.

Ta khiêm tốn: “Cữu thị quá khen.”

Ngụy Giác vuốt râu, ý vị thâm trường: “Ta thấy con làm cho Hứa cơ gối hổ, khi nào thì con làm cho mình một bộ?”

Mọi người cười vang, ta thẹn thùng.

“Lời ấy của Đại bá phụ làm khó Trưởng tẩu rồi.” Chu thị ngồi dưới cười nói: “Đại đường huynh ngày ngày bận rộn, chân không chạm đất, Đại bá phụ muốn ôm cháu trai, thì phải để Đại đường huynh rảnh rỗi một chút.”

Gia phong Ngụy thị không gò bó, mọi người càng cười to hơn. Ta ngay cả đã quen bọn họ nói chuyện không kiêng kỵ, lúc này mặt cũng đỏ cả lên.

“Phụ thân yên tâm, kỳ vọng của phụ thân, con tất tận tâm.” Ngụy Đàm đi tới, mỉm cười hành lễ.

Ngụy Từ và Ngụy Lãng uống vài chén rượu, hô hào cổ vũ. Quách phu nhân cầm chén, nhấp một ngụm rượu, mặt thoa phấn trắng, khóe môi khẽ uốn cong.

Ngụy Giác cười, phất tay cho chúng ta lui xuống.

Ta về chỗ ngồi, Chu thị vẫn cười hì hì nháy mắt với ta. Ta đang muốn giận nàng, nhưng bả vai Ngụy Đàm chặn lại tầm mắt ta.

“Còn muốn uống thêm rượu không?” Tay chàng cầm bình rượu, nhìn ta.

Ta theo chàng đi kính rượu trưởng bối thúc bá một vòng, đã ngà ngà say, lắc đầu một cái.

Ngụy Đàm rót đầy rượu vào chén mình.

Ta uống một ngụm nước, không biết do rượu hay do lời Ngụy Giác nói, trong lòng có chút buồn phiền. Chốc lát lại gắp thịt bò, bỏ vào trong miệng.

Lúc Ngụy An tới đây mời rượu, Ngụy Từ cười với hắn: “A An! Chén của đệ quá nhỏ, nam tử hán uống rượu phải dùng bình!”

Mao thị – Thê tử Ngụy Cương nghe thấy, cười trách mắng: “Tiểu thúc nói lung tung, A An còn nhỏ!”

Ngụy Đàm nhìn Ngụy An, cười cười, cầm chén rượu lên: “Sang năm đệ mười ba rồi.”

Ngụy An gật đầu: “Vâng.”

“Nên nói cái gì?”

“Huynh trưởng, Trưởng tẩu, thân thể mạnh khỏe.” Ngụy An nói.

“Chúc cha mẹ mới chúc thân thể mạnh khỏe.” Ngụy Đàm bật cười, giơ chén lên, nói: “Hay ăn chóng lớn.” Dứt lời, ngửa cổ uống cạn rượu.

Ngụy An do dự một chút, cũng nâng cốc lên uống cạn rượu, bị sặc đến đỏ mặt.

“Gần đây còn làm yên ngựa không?” Ngụy Đàm đưa cho hắn một chén nước, hỏi.

“Đệ làm xong rồi, đã chuyển đi Bác Lăng rồi.” Ngụy An nói.

“Ồ?” Ngụy Đàm mỉm cười, “Thôi công tử nhận được chưa?”

Ngụy An lắc đầu: “Không biết.”

“A An!” Lúc này, Ngụy Giác gọi hắn.

“Đi đi.” Ngụy Đàm nói.

Ngụy An gật đầu, thi lễ với chúng ta, xoay người bước đi.

Bên cạnh truyền đến tiếng cười, ta quay đầu lại, là mấy cơ thiếp đang nói chuyện. Hôm nay trong nhà tụ yến, Ngụy Giác cũng cho các nàng tham dự cùng, Hứa cơ được phép ngồi cạnh Ngụy Chiêu.

Ta nhìn sang, lúc này, hai người đang nói chuyện, Hứa cơ dịu dàng gắp đồ ăn cho Ngụy Chiêu, Ngụy Chiêu kim quan tử bào, càng làm nổi bật vẻ tao nhã.

Dường như phát hiện ánh mắt của ta, hắn quay đầu lại.

“Đa tạ Trưởng tẩu tặng đồ mới.” Ngụy Chiêu tay giơ chén rượu, cười thong dong. Đang khi nói chuyện, Hứa cơ cũng nhìn qua đây.

Ta cầm chén rượu còn một nửa trước mặt, nở nụ cười: “Nhị thúc năm mới cát tường.” Dứt lời, đang định uống, lại có một cánh tay chắn trước mặt ta, lấy chén rượu khỏi tay ta.

“Trưởng tẩu đệ không uống được, chén này ta thay nàng uống.” Ngụy Đàm nói, dứt lời, rót đầy chén.

Ngụy Chiêu mỉm cười, giơ chén về phía chàng: “Huynh trưởng cát tường.”

“Trọng Minh như ý.” Hai người giơ chén lên, ngửa đầu uống cạn.

Sau lễ trừ tịch là năm mới. Thân thích Ngụy thị ở quanh đây, đi chúc tết rất tiện. Các triều thần tới chúc tết cũng không ít, ta vội vội vàng vàng sắp xếp, rồi lại phải đối phó với mấy bữa tiệc.

Mặc dù như thế, ta vẫn nhớ đến mợ, chọn một ngày đẹp trời, cùng Ngụy Đàm đến nhà mới của Kiều thị ở Ung Đô.

Nói là nhà mới, thật ra là nhà mua lại của người khác, sửa sang lại mái nhà, vách tường. Địa điểm không tồi, chung quanh đa số là nhà quyền quý, nhưng không rộng rãi bằng nhà ở Lạc Dương.

Mợ nhìn thấy ta, đương nhiên mừng rỡ. Huynh muội Kiều Khác và Kiều Đề mặc đồ mới, đặc biệt là Kiều Đề, môi son má phấn, có vẻ tốn không ít công sức.

Trông bữa tiệc, chủ khách hàn huyên, Ngụy Đàm và Kiều Khác đàm luận chính sự, ta và mợ nói chút chuyện trong nhà. Kiều Đề ngồi cạnh mợ, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc sang nơi khác.

“A Dung, ta nghe nói trong kinh không ít nhà quyền quý muốn kết thân với Nhị công tử, có chuyện này không?” Mợ tranh thủ Kiều Đề không để ý, nhỏ giọng hỏi ta.

Ta nhìn sang phía đối diện, Ngụy Đàm và Kiều Khác tâm đầu ý hợp. Chuyện này dĩ nhiên ta biết. Thật ra kể từ khi ta tới Ung Đô, người làm mai tới cửa không dứt.

Ý mợ ta hiểu, đáp án đã chuẩn bị xong từ lâu.

Ta mỉm cười nói: “Chuyện này có thật. Chẳng qua cữu cô làm chủ, cháu gái không dám hỏi nhiều.”

Mợ nhìn ta, thần sắc có chút thất vọng. Nhưng lát sau đã khôi phục nụ cười, gật đầu: “Cũng phải, Nhị công tử như vậy, đương nhiên phải chọn mối tốt nhất.”

Trong bữa cơm, Ngụy Đàm và Kiều Khác thích chí vô cùng, nữ nhân bên này ai cũng có tâm sự. Lúc chuẩn bị hồi phủ, mợ cười đưa cho ta một túi thơm. Ta cúi đầu nhìn, phía trên thêu tiểu đồng cưỡi hổ, ý nghĩa không nói cũng hiểu.

Ta kinh ngạc nhìn về phía mợ.

Mợ mỉm cười, nhìn về phía Ngụy Đàm đang nói chuyện với Kiều Khác ở chỗ xe ngựa, lời nói thành khẩn, “Đây là ta cầu ở Lạc dương, bên trong là tiêu hương thượng đẳng, đặt cạnh gối cầu con cái, linh nghiệm vô cùng. A Dung, chuyện này phải nắm thật chặt.”

Trong lòng ta không biết là tư vị gì, mặt lại tỏ vẻ cảm kích vô cùng, ta ơn mợ, lại hành lễ, đầy bụng tâm sự leo lên xe.

Xe lăn bánh, tay ta cầm túi thơm, thở dài thườn thượt.

Kể từ khi Hứa cơ tới, chuyện sinh con càng trở nên khẩn cấp, mợ đã nói vậy, bọn Chu thị cũng đã nói với ta, ngay cả Ngụy Giác không quản gia cũng đã ám hiệu.

Không phải ta không nôn nóng, nhưng không phải muốn là có thể thành. Ta thậm chí có chút đố kị Hứa cơ, nàng ở Lạc Dương rất nhiều năm, gặp Ngụy Chiêu chẳng được mấy lần, nhưng Ngụy Chiêu đi Lạc Dương một lần, nàng đã mang thai. Nhìn lại chính mình, mấy ngày nay Ngụy Đàm ở nhà cả ngày, bụng ta lại chả có tin tức gì.

Ta nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của tiểu đồng trên túi thơm, càng ngắm càng ghét, định bỏ đi, không bao giờ nhìn nữa.

Dọc đường đi, A Nguyên nhìn ta, không nói gì. Đợi khi trở về phủ, nàng thừa dịp Ngụy Đàm tới chính đường, đóng cửa lại, kéo ta vào trong phòng.

“Phu nhân.” Nàng ngập ngừng nói, “Mấy ngày trước nô tỳ về nhà, Công Dương công tử đến chơi, Nhược Thiền nữ quân cũng đi cùng. Ừm… Nữ quân đưa cho nô tỳ một món đồ, bảo nô tỳ giao cho người.”

Ta nhìn nàng xấu hổ, có chút nghi ngờ. Đợi nàng móc từ trong tủ quần áo ra một mảnh lụa vàng, mở ra, ta xấu hổ vô cùng. Phía trên vẽ rất nhiều hình ảnh, là một nam một nữ, không một mảnh vải, thân thể quấn giao… Ta vội vàng gấp lại, chột dạ quay ra nhìn cửa phòng, nắm trong tay, ném đi không được mà giấu không xong.

“Sao nàng ấy cho ta vật này?” Ta nóng hết mặt.

“Nữ quân nói đây là quà chúc tết, có ích cho phu nhân.” A Nguyên lầu bầu, nhìn sắc mặt ta, “Nô tỳ về thấy phu nhân bận quá, vẫn chưa dám lấy ra.”

Ta có thể tưởng tượng ra ánh mắt cười chế nhạo của Nhược Thiền, hít sâu một hơi, từ từ bình tĩnh lại.

“Phu nhân, bức họa này người còn muốn không?” A Nguyên cẩn thận hỏi.

Ta nhìn nàng, nhét bức họa vào tay áo, làm như không có chuyện gì xảy ra: “Muốn, sao lại không muốn chứ.”

Hôm nay được hai món quà, tâm trạng ta lơ lửng, lúc dùng bữa tối, còn cảm thấy rối loạn.

Ngụy Đàm trở về quá nhanh, mảnh lụa vàng bị ta nhét dưới đệm. Ta ngồi mà cứ như bị cái gì câu dẫn, ngứa ngáy, muốn nhanh chóng nhìn lại các hình vẽ bên trên.

Cũng không phải chưa biết gì, sao lại tò mò chứ? Ta tự phỉ nhổ mình.

Ngụy Đàm thấy ta bồn chồn, lúc dùng bữa, hỏi ta có khó chịu không, ta từ chối qua loa. Chờ trở lại phòng, chàng sờ sờ trán ta, cau mày nói: “Không nóng mà, tại sao cứ ngẩn ngơ vậy?”

Ta vội nói: “Thiếp không sao.”

Ngụy Đàm chẳng nói chẳng rằng, quay đầu lại, liếc về túi thơm trên gối.

“Cữu phu nhân tặng?” Chàng cầm lên nhìn.

“Đúng vậy.”

Ngụy Đàm nhìn về phía ta, dường như muốn nói điều gì. Ta không muốn tiếp tục đề tài này, nói: “Không phải phu quân muốn đi tắm sao? Gia nhân vừa nói, nước nóng đã chuẩn bị xong rồi.”

“Hả?” Ngụy Đàm cười lưu manh, “Phu nhân vội vã như thế là muốn tắm cùng ta sao?”

Ta không để ý tới chàng, vẻ mặt nghiêm chỉnh: “Nếu phu quân không đi, nước sẽ nguội mất.” Dứt lời, ta đi lấy y phục sạch rồi gọi gia nhân, đẩy Ngụy Đàm ra khỏi phòng.

Chờ đến lúc không còn ai, ta đóng cửa phòng, bước nhanh tới giường, do dự một chút, rút mảnh lụa từ dưới đệm ra.

Lúc nhét vào có hơi vội vàng, mảnh lụa bị nhăn lại. Mới cầm trên tay, ta đã ngượng ngùng, còn chột dạ quay đầu nhìn quanh. Trong đầu có một giọng nói vang lên, Ngụy Đàm đối xử với ta rất tốt, nếu không có chút ít thủ đoạn chuyện phòng the, sẽ không giữ được phu quân.

Chính là đạo lý này. Ta phụ họa, dứt khoát mở mảnh lụa ra.

Nếu nói lúc trước nhìn thoáng qua làm ta đỏ mặt, hiện tại nhìn kỹ, tim ta đập mạnh, cảm giác cũng khá thú vị.

Trên tấm lụa có mười tám bức tranh nhỏ, mười tám tư thế nam nữ giao hợp. Không biết ai vẽ, cảnh vật rất sống động… Dĩ nhiên, ta chỉ nhìn khung cảnh.

Ta nhìn hết bức này đến bức khác, càng nhìn càng thấy kinh ngạc. Từ lần đầu tiên với Ngụy Đàm, tính đến bây giờ đã ba bốn tháng. Từ lần đầu tiên khó chịu, đến bây giờ dần thành thói quen, ta tự nhận đã quá hiểu rõ chuyện này, đơn giản là lên lên xuống xuống, đến khi ra một thân mồ hôi là xong chuyện.

Nhưng đến giờ này ngày này, ta mới hiểu, chuyện kia có nhiều cách như vậy.

Tỷ như một nằm sấp một đứng, một cuộn tròn một quỳ, một đứng thẳng một ôm… Chẳng biết tại sao, nhìn một lúc, ta dần dần tưởng tượng mình và Ngụy Đàm đổi chỗ cho người trong tranh.

Chúng ta ở trong vườn hoa, trên bàn, trên lan can, chân ta quấn chặt hông hàng… Miệng khô khốc, ta thấy một bức nữ tử ngồi trên đùi nam tử, lần trước chúng ta cũng làm vậy một lần… Ta ngạc nhiên, lại có chút tiếc nuối, thầm nghĩ, thì ra có thể như thế…

Đột nhiên, mảnh lụa trong tay ta bị rút đi.

Ta giật mình quay đầu lại, nhất thời cứng đờ.

Không biết Ngụy Đàm vào lúc nào, áo ngoài khoác nửa kín nửa hở, đứng sau ta nhìn mảnh lụa. Lát sau, chàng nhìn ta, tự tiếu phi tiếu, giọng trầm thấp: “Không trách phu nhân nóng lòng như thế, cữu phu nhân thật tỉ mỉ.”

Bình Luận (0)
Comment