Ta hoài nghi Ngụy Đàm không phải người hiểu được cái gì gọi là hạ mình. Từ sau khi trở về từ chỗ Ngụy Giác, chàng một mình trầm tư hồi lâu. Căn cứ kinh nghiệm hồi trước ta bị phụ thân khiển trách, ta cho là Ngụy Đàm đến tuổi này sẽ không khó chịu đến rơi nước mắt, nhưng đương nhiên tâm tình hai ba ngày tới sẽ không tốt. Một đêm tỉnh lại, cạnh ta trống trải, không thấy bóng dáng Ngụy Đàm.
Vương Huy nói, Ngụy Đàm lệnh quân sĩ gia cố hậu quân, còn dựng lầu quan sát tứ phía. Ta hết sức kinh ngạc, đi theo Vương Huy thăm thú. Trời nắng chang chang, đầu ta mang mũ mà còn cảm thấy nắng như lửa thiêu. Xung quanh doanh trại bụi bay mịt mù, hơn ngàn quân sĩ đang bận rộn, người thì vận chuyển gỗ thô, có người xẻ gỗ. Ngụy Đàm mặc áo ngắn vải thô, nón lá cũng không thèm đội, đứng trên sườn đất chỉ huy đám quân sĩ lắp ghép lầu gác.
Ta nhìn chàng đi tới đi lui, bỗng nhiên thấy an lòng.
“Thiếu phu nhân.” Lúc này, Vương Huy tới đây bẩm báo: “Vương Trưởng sử cầu kiến.”
Vương Cư? Ta gật đầu, nói: “Ta đi báo cho phu quân, mời Vương Trưởng sử vào trong trướng chờ một chút.”
“Người Vương Trưởng sử cầu kiến là thiếu phu nhân.” Vương Huy nói.
Ta kinh ngạc.
Vương Cư nhậm chức Trưởng sử dưới trướng Ngụy Giác, rất được Ngụy Giác coi trọng. Ngụy từ nói mưu sĩ chia làm ba phe, ông thuộc nhóm ‘gặp chuyện câm miệng’. Nhưng ta biết ông và Ngụy Đàm quan hệ không tệ, trong chuyện kế thừa, ta hoài nghi thật ra ông đứng về phe Ngụy Đàm.
Vì phụ thân, ta và Vương Cư coi như tương đối quen thuộc. Nhưng ta và ông rất ít khi nói chuyện, ông một mình cầu kiến, đây mới là lần thứ hai.
“Bái kiến thiếu phu nhân.” Trong trướng, Vương cư thấy ta đi vào, tiến lên hành lễ.
“Vương công.” Ta hoàn lễ, mỉm cười, “Đã lâu không gặp Vương công.”
“Thiếu phu nhân khí sắc an khang.” Vương cư nói.
Ta nhìn ông: “Lần này chắc Vương công tới chắc không chỉ tới thăm.”
Vương Cư cười cười: “Thiếu phu nhân minh giám.” Dứt lời, ông đoan chính nói: “Không biết thiếu phu nhân có biết chuyện Đại công tử và Thừa tướng tranh chấp không?”
Quả nhiên là vì chuyện này. Ta gật đầu: “Nghe loáng thoáng.”
“Không biết theo ý kiến phu nhân, tình hình trước mắt Đại công tử phải làm thế nào?”
Ta rất không thích văn sĩ, do bọn họ nói chuyện rất loằng ngoằng, trước tra hỏi ý nghĩ của ngươi là gì, sau mới nói ý kiến của mình. Ta không có ý định chơi mấy trò này, mỉm cười: “Vương công có lời gì cứ nói đừng ngại.”
Vương Cư trầm ngâm, nói: “Thiếu phu nhân, lấy ý kiến mỗ, Đại công tử nên lui về Ung Đô.”
Ta kinh ngạc: “Lời ấy giải thích thế nào?”
Vương Cư nói: “Thiếu phu nhân, lần trước Đại công tử cáo ốm, chính là vì tránh mũi nhọn của Thừa tướng, chuyện thủy trại, Thừa tướng đã có khúc mắc với Đại công tử, hôm qua nếu Đại công tử có thể bình tĩnh, đợi ít ngày nữa lúc thủy quân ra trận, tìm được sơ suất nói với Thừa tướng, còn có thể thay đổi. Nhưng hiện tại, Thừa tướng bị kích, rất khó thuyết phục.
Ta nghĩ nghĩ, nói: “Dù vậy, cũng không thể lui về Ung Đô.”
Vương Cư cười khổ, nhìn cửa trướng một chút, thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân nghĩ lần này Thừa tướng chinh Nam, có thắng hay không?”
Ta âm thầm kinh hãi, nhìn ông: “Ý Vương công…”
Vương Cư không nói gì, chỉ lắc đầu một cái.
“Sao lại biết?” Ta hỏi.
“Lúc trước xuất chinh, Thừa tướng suy nghĩ cặn kẽ mới có thể thay đổi. Mặc dù năm ngoái phạt Đàm, nhìn như hung hiểm, nhưng Thừa tướng biết người biết ta, lương tướng dưới trướng tất cả đều thuần thục công thủ, lấy sở trường khắc sở đoản, đắc thắng là kết cục đương nhiên. Hiện tại khác, Thừa tướng chinh Nam, quân tốt tuy nhiều, lương thảo mặc dù đầy đủ, nhưng binh tướng không hiểu thủy chiến, lại thâm nhập sâu vào lòng quân địch, quân sĩ mệt mỏi, đúng là thất sách.”
Vương Cư nói xong, nhìn ta một chút, lại tiếp: “Phu nhân có từng nghĩ, một khi bất trắc, hậu quân áp lực mấy phần? Trước tiên cứ hồi Ung Đô, gặp được biến cố, chẳng những Đại công tử rời xa hiểm cảnh, còn có thể giữ được Ung Đô, chẳng lẽ không phải đại thiện?”
Tim đập mạnh, ta với chén uống một ngụm nước, vẫn không khá hơn.
Ta không hiểu nghiệp binh gia, nhưng ý tứ ông ám chỉ ta nghe vẫn hiểu—trận này nếu như Ngụy Giác thua, bị thương hoặc mất mạng đều hợp tình hợp lý, khi đó, nếu như Ngụy Đàm trấn giữ Ung Đô, sẽ không có ai tranh chấp nữa.
“Sao Vương công không nói với phu quân?” Im lặng một lúc lâu, ta mở miệng nói.
Vương Cư lắc đầu.
“Thiếu phu nhân,” ông thở dài một hơi, cười khổ nói, “Nếu có thể lay chuyển được Đại công tử, bây giờ Đại công tử sẽ không đi gia cố doanh trại. Hiện tại phu nhân ở đây, chúng ta rất mong phu nhân khuyên bảo.”
Sau khi Vương Cư đi, ta ngồi trong trướng, trầm tư vì những lời vừa rồi. Ngụy Giác chiến bại, cái giả thiết này làm ta rất động tâm. Nhưng có một chuyện ta không giải thích được, Vương Cư suy đoán, chỉ sợ Ngụy Đàm cũng biết, nhưng chàng không muốn đi, chắc không liên quan đến lợi ích.
Ta nhìn về cửa trướng, chậm rãi hớp một hớp trà.
Kể từ khi rời khỏi Trường An đến nay, biến cố, bán đứng, chèn ép, các loại tranh đấu, tồi tệ hoặc bất đắc dĩ, ta đã sớm thấy nhưng không thể trách. Ta đã sớm không ngốc nghếch, hết lòng tin theo ai đó, ta quản thế gia môn phiệt cái khỉ gió gì, có thể sống tốt mới là điều quan trọng nhất.
Cho nên, nếu như Ngụy Đàm có thể giống như Vương Cư nói, lấy cớ cáo bệnh hồi Ung Đô, ta hoàn toàn ủng hộ, nhưng Ngụy Đàm sẽ không đồng ý.
Mặc dù chúng ta chưa bàn bạc chuyện này, nhưng sau khi Vương Cư nói cho ta biết, ta đã biết Ngụy Đàm quyết tâm thế nào. Vương Cư hi vọng ta có thể khuyên, có nghĩa là ông ấy đánh giá cao ta. Ngụy Đàm tốt với ta đi chăng nữa, nhưng ta có thể khuyên chàng vứt bỏ phụ thân rơi vào nguy hiểm, ngồi im mưu lợi bất chính sao?
“Thiếu phu nhân, gần trưa rồi, trước dùng bữa nhé?” Lúc này, A Nguyên tiến vào.
Ta lắc đầu một cái, ngáp: “Ta muốn ngủ một lúc.”
A Nguyên kinh ngạc: “Thiếu phu nhân sáng sớm dậy chưa được một canh giờ, giờ đã mệt rồi sao?”
Ta vặn vặn lưng: “Trời nóng quá.”
A Nguyên đáp, đi giúp ta trải giường. Lúc ăn trưa, Ngụy Đàm trở lại. Ta cũng mơ màng tỉnh lại, cùng chàng dùng cơm trưa. Hành quân bên ngoài, đồ ăn không được chú ý. Món ăn hôm nay là thịt hấp, đầu bếp làm không tốt, bưng lên, vừa ngửi đã biết cho quá nhiều tương.
Ta cũng không quá xoi mói đồ ăn, nhưng lần này, chả biết tại sao, vừa ngửi thấy mùi này đã thấy lợm họng, chỉ kịp xoay đầu sang một bên rồi nôn.
“Sao thế?” Ngụy Đàm cả kinh, tới đây đỡ ta.
Ta vừa thẹn vừa quẫn, đang muốn đẩy chàng ra, dạ dày lại cuộn lên, ta lại tiếp tục nôn.
Ngụy Đàm vội vàng cho người đi mời Vi Giao.
Vi Giao vẻ mặt vừa tỉnh ngủ, bị Vương Huy kéo tới, sau khi bắt mạch cho ta, hai hàng lông mày cong cong động đậy, lại thử lại lần nữa, trên mặt lộ ra nụ cười hân hoan.
“Thế nào?” Ngụy Đàm hỏi.
“Chúc mừng Đại công tử,” hắn chắp tay thi lễ, “Thiếu phu nhân có thai.”
Lời vừa nói ra, ta và Ngụy Đàm sửng sốt một chút.
“Thiếu phu nhân có thai?!” A Nguyện kịp phản ứng trước, nhảy nhót mở to hai mắt.
Vi Giao gật đầu, không nhanh không chậm nói: “Xin hỏi thiếu phu nhân, tháng trước và tháng này nguyệt sự có đúng ngày không?”
Ta lắc đầu, nụ cười trên mặt không thu lại được. Nguyệt sự của ta vào trung tuần. Tháng trước, Ngụy Đàm xuất chinh, chuyện nhà bận bịu, lúc trước mỗi lần gió lạnh, nguyệt sự của ta thường không tới, lần này ta cũng nghĩ nguyên nhân do gió lạnh, mà trung tuần tháng này, ta đang trên đường, xóc nảy mệt mỏi, nguyệt sự không đến là tốt nhất…
“Thật sao? Không phải chẩn lầm chứ?!” Ngụy Đàm kéo lấy cánh tay Vi Giao, con ngươi vì vui mừng mà phát sáng như sao, thần sắc trên mặt hưng phấn, rõ ràng viết mấy chữ “Ngươi dám nói chẩn lầm ta giết ngươi”.
Vi Giao vẻ mặt bất đắc dĩ, kéo lại cánh tay mình, sắc mặt có chút không tốt: “Lời ấy của Đại công tử thật lạ lùng! Mỗ là Biển Thước, sao có thể chẩn lầm chuyện cỏn con này được…”
“A Dung, đói bụng không? Muốn ăn gì?” Không đợi hắn nói xong, Ngụy Đàm đã kéo tay ta, giọng nói có chút khẩn trương.
“Không đói.” Ta lắc đầu, nhìn chàng, không biết do phơi nắng hay kích động mà trên mặt đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh.
Tin tức ngoài ý muốn này, lúc nghe được ta có chút không thích ứng kịp, thậm chí không biết nên phản ứng thế nào. Nhưng trong nháy mắt, khi ta nhìn thấy ánh mắt Ngụy Đàm, đáy lòng như có dòng nước ấm chảy qua, ngọt như mật vậy.
Những sầu lo trước kia, nay đã không đáng nhắc tới.
Hôm qua bởi vì Ngụy Giác khiển trách Ngụy Đàm mà phiền muộn, hôm nay bởi vì tin vui trong bụng ta mà vui vẻ hẳn lên.
Bận rộn nhất chính là Ngụy Đàm, chàng vẻ mặt hỉ khí, điệu bộ chủ sự, một hồi khuyên ta, nói mới vừa rồi nôn ra nhiều vậy sao có thể không đói bụng, trong bụng còn có một cái tàu há mồm, phải ăn nhiều chút. Một hồi lại vênh mặt hất hàm sai khiến, để A Nguyên lấy dược liệu từ Ung Đô mang đến, đưa cho Vi Giao làm thuốc bổ, lát sau, chàng như có điều suy nghĩ, nói ở chỗ này không tẩm bổ được, lập tức muốn đuổi ta về Ung Đô.
“Mỗ cho là không thể.” Vi Giao chậm rãi nói, “Thiếu phu nhân mới có thai hai tháng, nguy hiểm hết sức, xe ngựa mệt nhọc, bất lợi với thai nhi.”
Ngụy Đàm đành thôi, ta nghe được lời này, nhớ tới lời Vương Cư nói, đáy lòng không khỏi cười khổ, cái này, đừng nói Ngụy Đàm, vì hài tử, ta cũng không muốn đi.
Xem ra miệng Vương Huy không giữ được bí mật, Ngụy Từ và Ngụy An nghe được tin tức, lập tức chạy đến.
“A An! Đệ sắp được làm tiểu thúc rồi!” Ngụy Từ cười hì hì nói với Ngụy An.
“Đệ vốn đã làm rồi.” Ngụy An nói, ánh mắt nhìn ta từ đầu đến chân, dường như muốn nhìn xem ta có chỗ nào không giống bình thường mà làm cho bọn họ hưng phấn thế.
“Cái này không giống, cháu đích tôn!” Ngụy Từ nhấn mạnh ba chữ cuối, chớp mắt nhìn về phía Ngụy Đàm.
Nghe được lời này, A Nguyên mắt sáng lên, hỏi Vi Giao: “Không biết trong bụng phu nhân là nam hay nữ?”
Vi Giao cười híp mắt nói: “Yên tâm yên tâm, không phải công tử chính là nữ quân.”
“Đây không phải như không trả lời sao!” A Nguyên bất mãn.
“Ha ha, phu nhân mới được gần hai tháng, ngươi đi hỏi sư phụ ta cũng giống lời của ta thôi.”
….
Mấy người nhao nhao cả lên, ta cười theo một lúc, không bao lâu cảm thấy mệt mỏi.
Ngụy Đàm nhìn ra, vung tay lên, cưỡng chế mọi người rời đi, lát sau, trong trướng chỉ còn ta và chàng. Ta nằm trên giường, Ngụy Đàm ngồi một bên. Một tay chàng nắm tay ta, một tay nhẹ nhàng đặt trên bụng ta, đuôi mắt cong cong, cả khuôn mặt vui sướng.
“Có động không nhỉ?” Chàng nhẹ hỏi.
“Không biết.” Ta cười khẽ, “Phu quân không nghe Vi Biển Thước nói sao? Còn chưa đầy hai tháng đâu.”
Ngụy Đàm gật đầu, hai người nhìn nhau không nói, nhưng không ai giấu được nụ cười.
“Phu quân muốn nói gì?” Ta hỏi.
“Hả?” Khóe môi Ngụy Đàm uốn lên, sờ sờ đầu ta, than nhẹ: “Nhìn nàng nhiều thêm chút nữa, bây giờ còn là giai nhân yểu điệu, một thời gian nữa biến thành thùng thước rồi.”
Ta ảo não, trợn mắt với chàng.
Ngụy Đàm cười, cúi xuống, ôm lấy ta. Chàng dè dặt, không dám áp vào bụng ta, chỉ vùi đầu trong cổ ta, nhẹ nhàng vuốt ve.
Trời nóng nực, trên người ta rịn một lớp mồ hôi, nhưng hiện tại, ta tuyệt không sợ nóng. Ta vòng qua đầu vai Ngụy Đàm, nhìn đỉnh trướng, mắt bỗng nhiên cay cay.
Ta nhớ tầm này năm ngoái, ta đang phải toan tính cho tương lai, coi như quyết định đi theo Ngụy Đàm trở về, ta cũng vẫn dè dặt, lúc nào cũng trong tình trạng nhìn sắc mặt chàng mà sống. Không biết từ khi nào, ta đã có thể tự nhiên nói chuyện với chàng như vậy, thân mật ôm… Trượng phu của ta.
“Phu quân.” Một lúc lâu, ta nhẹ nhàng mở miệng.
“Ừ?”
“Chờ thai nhi ổn định, phu quân cùng thiếp hồi Ung Đô, được chứ?”
Ngụy Đàm ngẩng đầu lên. Ta nhìn tròng mắt đen gần trong gang tấc, bên trong phản chiếu gương mặt của ta, đầy kỳ vọng nhìn chằm chú vào chàng.
Ngụy Đàm cười cười, chốc lát, vuốt tóc ta, không nói tiếng nào.