Dung Ngữ Thư Niên

Chương 82

Mành xe bị kéo ra, nữ tử trẻ tuổi lộ mặt ra ngoài. Mặt đeo mạng che, ánh mắt rơi trên người ta, lộ ra giật mình và tò mò, trên dưới đánh giá. Đôi con ngươi trong trẻo dị thường, lông mày không rậm, nhưng mượt và thẳng, làm khuôn mặt thêm mấy phần nhuệ khí.

“Vị tướng quân này nói gì vậy!” Công Dương Quế tiến lên một bước, ngăn ta ở phía sau, “Đây là Phương thị – phụ nhân của ta, sao tự nhiên lại trở thành Phó thị chứ!”

Lưu quận trưởng ở trên ngựa, liếc chàng một cái, không nhanh không chậm cười cười: “Phụ nhân ngươi?” Hắn đột nhiên chỉ về phía sau Hoàng thúc, “Kia là người phương nào? Tứ công tử nhà Thừa tướng, cũng là người nhà ngươi?”

Ta cơ hồ nghe được tiếng tim đập của mình. Hoàng thúc sắc mặt cứng ngắc, phía sau ông, Ngụy An nhìn chằm chằm những người đó, mặt không chút thay đổi.

“Người đâu.” Nữ tử trong xe chậm rãi nói: “Đưa bọn họ đi.”

Rốt cuộc ta cũng đi Uyển thành. Ta và Ngụy An thân phận quý giá chút, bị nhét trong một chiếc xe, những người khác đều bị trói chặt tay, đi bộ trên đường. Kiếm của Công Dương Quế và dụng cụ của Ngụy An bị tịch thu, từ cửa sổ xe nhìn ra, Công Dương Quế hai tay bị trói nhưng dáng đi vẫn cao ngất.

Lúc trông thấy tường thành, ta nghĩ đến cảnh giết chóc hôm qua, không khỏi liếc về cổng thành, hai bên sạch sẽ, không có bất cứ cái gì. Tống Kha và mấy lính tốt kia, sợ rằng lành ít dữ nhiều.

“Không được nhìn!” Binh lính phía ngoài phát hiện ta nhìn trộm, dữ tợn quát.

Ta xoay đầu lại, không nhìn nữa. Bây giờ không phải lúc thương cảm. Ta dựa vào vách xe, hít sâu một hơi, tay khẽ vuốt bụng. Có lẽ cảm thấy trong bụng có người đang chia sẻ cùng ta, tâm tình dần bình tĩnh lại.

Ta mở mắt ra, Ngụy An ngồi yên phía đối diện, mím môi, chân mày khẽ nhíu lại. Đó là một người không che dấu được cảm xúc, mỗi lẫn thấy vẻ mặt này, ta biết ngay hắn đang tức giận, về phần nguyên nhân, ta cảm thấy không phải do bị bắt, mà là do quân sĩ Ngô Côn lấy mất công cụ của hắn.

Sau khi xuống xe, chúng ta bị giam vào một tiểu viện. Ta một gian phòng, Ngụy An một gian phòng, người khác ở đâu ta không biết.

Bên trong phòng chỉ có một giường, chiếu rách nằm trên mặt đất, một tầng mạng nhện dày kết đầy trên xà nhà.

Đang lúc ta lọ sợ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, nữ tử kia đi đến.

Lúc trước chưa nhìn kỹ được, ta chỉ thấy khuôn mặt hé lộ, hiện tại nàng đứng trước mặt ta, vóc dáng cao hơn ta, y phục bằng lụa, đồ trang sức tinh sảo thượng hạng.

Tuy bị bắt nhưng ta biết bây giờ ta vẫn có chút giá trị lợi dụng, không thể đánh mất dáng vẻ kiêu ngạo quá sớm.

Ta nhìn nàng, không nói gì.

“Tù phụ, gặp nữ quân sao không hành lễ?” Phía sau nàng, một thị nữ cau mày trách mắng.

Ta không chút hoang mang: “Hành lễ sao? Bàn về bối phận, lệnh tôn Ngô Tú, năm đó từng làm thiếp người họ hàng đồng lứa với cha ta, bàn về tuổi, thiếp lớn hơn nữ quân, nữ quân muốn thiếp hành lễ, chẳng lẽ không phải lấy uy vũ ép người?”

Nữ tử mặt khẽ biến sắc, nhìn ta, lát sau, bỏ mạng che mặt xuống.

Ta có chút kinh ngạc, mũi nàng vừa vặn, môi anh đào, gương mặt khác với phỏng đoán của ta, hai má mượt mà, hiển nhiên là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi.

“Miệng lưỡi phu nhân rất được.” Nàng cao ngạo cười cười, “Chỉ không biết tại sao phu nhân biết thân thế của ta?”

Ta mỉm cười, thật ra không khó đoán, lúc họ họ tới giương cờ hiệu Ngô thị, mà một nữ tử được quận trưởng tôn xưng là nữ quân, như vậy, mười phần là tỷ muội Ngô Côn.

Ta không biết Ngô Côn có mấy người tỷ muội, nàng là vị nào.

Nhưng ánh mắt nàng nhìn ta vẫn không thay đổi, tò mò, phòng bị, hiểu lầm, loại ánh mắt này lúc trước ở Trường An ta gặp không ít, lần trước còn được thụ giáo Kiều Đề – đây là ánh mắt tình địch.

Kiều Đề và A Nguyên đã từng nói, Ngô Côn muốn hứa gả một muội muội cho Bùi Tiềm, nếu như hắn không có các tỷ muội khác còn nhớ thương bùi Tiềm, thì không thể nghi ngờ chính là người này.

Ta không tiếp lời nàng, nói: “Nữ quân hạ mình tới gặp, nếu có lời muốn nói, đừng ngại nói thẳng.”

Nữ tử tựa hồ có chút không vui, đi tới, đi lòng vòng quanh người ta, ngón tay vuốt vuốt mạng che mặt.

Ta sắc mặt không gợn sóng.

“Ta nghe Lưu quận trưởng nói, lúc trước phu nhân ở Kỳ Lăng, nếu không nhầm, đêm trước phu nhân rời khỏi Kỳ Lăng.” Bỗng nhiên nàng nói.

Cái này không coi là bí mật gì, ta nói: “Nữ quân thật thông tuệ.”

Nàng cười một tiếng: “Muốn biết bên kia thế nào không? Thủy trại Ngụy Giác bị huynh trưởng ta và Lương quân một mồi lửa đốt sạch, hiện tại đang chạy về Tây Bắc, ta nghe nói trong lúc giao chiến Ngụy Đàm bị trong thương, tính mạng đáng lo.”

Giống như sét đánh ngang tai, lòng ta lo sợ mãnh liệt, kinh hoàng lan khắp toàn thân.

“Phu nhân không lo lắng sao?” Nữ tử nhìn chằm chằm ta, trong tươi cười mang theo xấu xa, “Ta nghe nói, phu quân của phu nhân đối xử với phu nhân vô cùng tốt, năm ngoái còn đích thân đến Hoài Dương đón phu nhân.”

Ta nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Nếu thiếp nói lo lắng, nữ quân sẽ để thiếp đi sao?”

Nữ tử không nói gì, hai mặt nhìn nhau, tìm tòi trong mắt càng sâu.

“Lo lắng?” Nàng chê cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Phu nhân và Ngụy Đàm thành thân cùng lắm một năm, cũng là tình sâu như biển. Quý Uyên công tử và phu nhân là bạn cũ, Ngụy Giác tới phạt Hoài Dương, phu nhân có từng lo lắng tính mạng của Quý Uyên công tử?”

“Chuyện này không liên quan tới nữ quân.” Ta kiềm chế, thản nhiên nói.

Nữ tử xem thường, nhìn y phục trên người ta, chốc lát, hướng ra cửa gọi sĩ tốt.

“Trông chừng nàng, đợi huynh trưởng ta đến sẽ xử trí.” Nàng nói.

“À, đúng rồi.” Nữ tử mới đi đến trước cửa, quay đầu nhìn về phía ta, cong khóe môi, “Ta họ Ngô tên Giảo, chớ quên.”

Cửa bị đóng lại, rất lâu cũng không có ai. Ta ngồi trên giường, nhìn ánh sáng chiếu qua khe cửa đến xuất thần.

Trong bóng tối, tiếng tim đập càng rõ ràng hơn, chàng bị thương, bị thương rất nặng. Chàng còn đang chạy thoát thân…

Một giọng nhắc nhở cứ lặp đi lặp lại: Đó là Ngô Giảo nói nhảm, nàng ta căn bản chưa từng ra chiến trường, nói như vậy chẳng qua muốn nhiễu loạn suy nghĩ của ngươi…

Nếu là như vậy, nàng đã thành công. Đầu ta tựa vào hai khuỷu tay, dùng sức lắc đầu, muốn đuổi tất cả những thứ khiến ta thất kinh ra khỏi. Ngươi còn có hài tử.

Lỗ mũi chợt chua xót.

Kể từ khi rời khỏi Kỳ Lăng, lần đầu tiên tả cảm thấy bất lực như vậy. Ngụy Đàm sống chết không rõ, ta không giúp được chàng, cũng không giúp được mình.

Ngô Giảo không quay ại lần nào nữa, sĩ tốt cũng không làm khó ta. Đồ ăn nước uống, thậm chí uế vật sẽ có một lão phụ tới lấy đi. Trong nhà chỉ có mình ta, bọn Ngụy An, A Nguyên, Công Dương Quế không có một chút tin tức.

Mặt trời lặn rồi lại mọc, thời gian bị nhốt, vì tâm sự nặng nề mà trở nên đau khổ. Mặc dù vậy, ta vẫn theo lời Vi Giao nói trước đây, dậy đúng giờ, không thể ra khỏi cửa, ta sẽ đi lòng vòng trong phòng ngủ. Không ngủ dược, ta sẽ cố nhắm mắt ép mình phải ngủ.

Cứ ngây ngốc như vậy, ta vạch lên đầu ngón tay, đã qua bốn ngày.

Bốn ngày không biết có đủ để kết thúc chiến tranh không, nhưng ta biết, nếu như Ngụy Đàm chết hoặc bị bắt, giữ ta lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, nếu như Ngụy Đàm thuận lợi trở về Bắc Phương, như vậy ta vẫn còn giá trị. Nhưng kết quả có thế nào đi nữa cũng sẽ có người tới nói cho ta biết.

Ban đêm, ta đang trên giường đếm ngón tay, ép mình phải ngủ, đột nhiên nghe thấy phía ngoài có tiếng bước chân dồn dập.

“Nghe nói ở đây giam người Ngụy thị! Kéo ra hết!” Một giọng nói vang lên.

“Tướng quân…”

“Người đâu? Kéo hết ra!” Kẻ kia cao giọng nói.

Ta mới lơ mơ, cửa bỗng nhiên bị đụng vỡ, đột nhiên ánh đuốc chiếu sáng, mắt ta hơi khó chịu.

“Tướng quân! Chuyện này…” Một gã sĩ tốt chạy tới ngăn cản, cửa vẫn bị đẩy ra.

“Tướng quân, là một phụ nhân!” Người nọ giơ cao cây đuốc, chiếu lên người ta, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“Phụ nhân cũng kéo ra!”

Người nọ sải bước tới đây kéo ta.

“Khỏi cần động tay.” Ta vội vàng quát một tiếng, lạnh lùng nói, “Ta tự đi.” Dứt lời, vuốt lại áo, đi ra khỏi cửa.

Trong sân đứng mười mấy người, đuốc chiếu sáng rực. Ta thấy Ngụy An, Công Dương Quế cũng ở đây.

“Phu nhân!” A Nguyên nức nở, muốn đi qua, lại bị sĩ tốt kéo lại.

Một gã đại hán vạm vỡ đứng trong sân, mắt nhìn chằm chằm, trong tay cầm roi ngựa, nhìn tất cả mọi người một lần.

“Nghe nói có một nhi tử của Ngụy Giác, là ai?” Hắn hỏi.

“Tướng quân, là người này!” Có người chỉ vào Ngụy An, nói.

Đại hán nhìn về phía Ngụy An, hừ một tiếng, gõ gõ roi ngựa trong tay: “Trói lại.”

Lòng ta run lên, sĩ tốt cầm dây thừng định trói Ngụy An, đang muốn mở miệng, một tiếng gào to truyền đến: “Chậm đã!”

Nhìn lại, là Công Dương Quế.

Chàng đứng ở hiên nhà, nói: “Vị tướng quân này, bọn ta ở đây, chính là ý của quý gia nữ quân. Mỗ nghe danh quý gia chủ công nhân đức, phụ nhân và hài tử, người ốm yếu, tay không tấc sắt…”

“Khá lắm tay không tấc sắt!” Đại hán kia quát lên, “Ngụy Đàm giết cả ngàn thuộc cấp của ta! Nữ nhân kia lại cung cấp nuôi dưỡng các ngươi ở chỗ này! Hôm nay ta chính là muốn đòi lại công bằng cho huynh đệ!” Dứt lời, cười lạnh, “Nữ nhân thưởng cho chúng huynh đệ, nam nhân đánh cho đến chết!”

Phía sau mọi người tuân lệnh, xúm tới.

A Nguyên thét chói tai, ta vội vàng lui lại phía sau cây cột, nhưng một cánh tay đột nhiên túm y phục ta, ta dùng sức giãy dụa, nhưng vẫn bị ném trên mặt đất.

“Không…” Ta cuộn người lại, liều mạng bảo vệ bụng. Nhưng ngay lúc này, ngang hông bị đá một nhát.

Trong nháy mắt, tất cả âm thanh đều trở nên mơ mồ.

Ta mở to hai mắt, nhìn dưới mặt đất, ánh lửa phập phùng, bóng người đan xen. Đau đớn xâm chiếm, kéo theo sợ hãi, không phải vì bị sỉ nhục, mà là vì ta toàn tâm bảo vệ sinh mạng nhỏ bé kia.

Dưỡng như có người gầm lên, còn có tiếng bước chân hỗn loạn, nhưng không liên quan đến ta. Ta thở khó nhọc, trong hoảng hốt, Ngụy Đàm mỉm cười với ta.

A Dung… Chàng gọi tên ta…

“A Dung!” Có người lật ta lại, phía trên, Bùi Tiềm thần sắc lo lắng.

“Vi Giao… gọi Vi Giao! Van chàng…” Ta nước mắt tràn mi, ôm bụng, dùng sức mở to hai mắt, khẩn cầu.

Bình Luận (0)
Comment