Đúng Người

Chương 7

Sau khi xuất viện, ở nhà tĩnh dưỡng được một ngày đã bắt đầu làm việc trở lại, mà sau khi đã hoàn toàn bình phục tôi liền bước vào thời kỳ đầy bận rộn, thứ nhất là bởi vì đã dưỡng thương trong thời gian khá dài, hai là bởi vì sắp tới cuối năm. Tôi trì hoãn việc chia tay với Tại Hi, hơn nữa cô ấy cũng đang thi cuối kì, tôi không muốn vì cảm tình, vì tôi mà khiến cô ấy mất tinh thần học tập.Tại Trung ở trong nhà trọ của tôi,cậu ấy đề xuất muốn cùng tôi bàn bạc để nghĩ cách kiếm việc làm, thế nhưng tôi lại bận rộn đến mức không thể gặp cậu ấy, có lẽ chính là nguyên nhân như vậy, cuối cùng Tại Trung nói với tôi chờ thêm năm nữa rồi đi tìm. Cho nên trong khoảng thời gian này, cậu ấy hằng ngày ở nhà phụ trách việc ăn uống cho tôi. Chăm sóc dạ dày vì tôi bận bịu mà không kịp ăn cơm, đồng thời xuất hiện trước mặt mọi người bảo tôi mỗi ngày phải ăn mặc gọn gàngCậu ấy cũng đang bắt đầu cai nghiện theo sự hướng dẫn của một số chuyên ngành. Bởi vì bệnh nghiện thuốc của Tại Trung cũng không quá nặng, cho nên cậu ấy không đi trại cai nghiện.

Nói thật là, tôi hưởng thụ cuộc sống được Tại Trung chăm sóc, có lẽ tôi nên dùng phục vụ để hình dung. Ví dụ như mỗi sáng tôi chỉ có thể ngủ đến ba giờ, khoảng bốn giờ đáng lẽ phải rời giường đối mặt với văn kiện chất chồng, phải xử lý quan hệ và nghiệp vụ thì, tôi lại nằm trong bồn tắm, gối lên chân Tại Trung, tùy ý cho cậu ấy vì tôi mà cẩn thận cạo hết đám râu mới mọc lên sau một đêm dài, chợp mắt ngủ một chút.

“Duẫn Hạo… Buổi tối cùng em ra ngoài đi.” Bầu trời đen kịt, khi nhận được điện thoại của Kim Tại Hi, tôi không hề có tâm tư ứng phó, chỉ có thể từ chối rằng bề bộn nhiều việc. Mà tôi quả thực cũng rất bận bịu.

“Tại Hi, xin lỗi, anh dạo này vô cùng bận rộn.”

“Nhưng mà chúng ta đã hơn mấy tháng chưa gặp nhau rồi, hay là anh cảm thấy Plato1 khá thích hợp với chúng ta?” Nghe giọng nói đặc biệt bình thản của cô ấy, không hề có chút oán trách cùng mong nhớ đối với bạn trai đã lâu không gặp. Tôi hơi sững người, cũng có chút ngơ ngác.

“Được rồi, sáu giờ tối hôm nay anh sẽ tới trường học đón em.” Plato không thích hợp với chúng tôi, chúng tôi hiện tại là thích hợp với chia tay. Lần đầu tiên đối với đối tượng kết giao nói lời chia tay lại cảm thấy áy náy và vui mừng như vậy, loại tình cảm phức tạp này như một dòng điện xuyên qua thần kinh của tôi.

Plato nói, đối với người đàn ông sống cao thượng mà nói rằng, hành vi chỉ đạo ông không phải là huyết thống, không phải là vinh dự, không phải là tài phú, mà là tình yêu. Trên đời cũng không bao giờ có một loại tình cảm sâu nặng gây dựng lòng người giống như tình yêu. Nếu như một người ở trong thứ tình yêu cuồng nhiệt làm ra một hành vi không quang vinh, bị cha hắn, bạn bè hoặc người nào khác nhìn thấy, cũng sẽ không giống như bị chính người yêu nhìn thấy, khiến cho khuôn mặt hắn nhất thời trở nên tái nhợt, mất đi tất cả mọi thứ, vô lực đối mặt với người mình yêu và người yêu mình.

Tôi không phải là một người đàn ông cao thượng, thế nhưng Tại Trung đối với tôi rất quan trọng. Tôi không muốn để cậu ấy biết tôi cùng chị của cậu ấy kết giao với nhau, cho dù tâm lý tôi nằm ở cái gì đi chăng nữa. Trực giác tôi cho rằng sự tình này sẽ khiến cậu ấy bị tổn thương.

Tắt cuộc gọi với Tại Hi, tôi có chút thất thần, nghĩ đến việc cô ấy nói về Plato. Tinh thần yêu đương mà Plato sùng bái khiến người ta có chút khó tin trong một xã hội pha tạp giữa chó và ngựa, hỗn loạn giữa thanh sắc và ngập tràn sự hoang phí này.Mà có một vị học giả Mỹ lại đối với người thời nay lý giải quan niệm tình yêu của Plato, nêu ra một giải thích mới, ông nói, tinh thần yêu đương mà Plato sùng bái, trên thực tế là hướng về đồng tính, một loại yêu khác, cũng chính là ‘đồng tính luyến ái’. Người Hy Lạp cổ cho rằng, quá trình của đồng tính luyến ái đa phần là sự kết giao giữa linh hồn, tinh thần, chứ không phải hình dáng. Mà ở xã hội Hy Lạp cổ, nữ giới nhận được rất ít sự giáo dục, đàn ông từ phụ nữ rất khó tìm được đối thủ tinh thần. Đây là nguyên nhân Plato nghiêng về tình yêu nam giới. Plato tin chắc rằng tình yêu ‘chân chính’ là một loại tình cảm kiên trì bền bỉ, mà chỉ có thời gian mới là tiêu chuẩn của tình yêu, chỉ có yêu siêu phàm thoát tục, mới có thể chống lại thử thách của thời gian.

Nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt Tại Trung đã cùng cậu ấy chung sống mấy ngày, tôi có thể chịu đựng dục vọng mà ôm cậu ấy đi vào giấc ngủ, thực sự là một hành động thiêng liêng, tinh thần và ý chí ‘cao thượng’ đến khó tin. Thế nhưng con người thực sự học cái xấu thì dễ, mà học cái tốt thì khó khăn, một ngày ‘truỵ lạc’ tôi liền không nhịn được mà khát vọng thân thể của Tại Trung. Tôi yêu cái thân thể kia, say đắm, si cuồng, quý trọng! Tôi thích vuốt ve cậu ấy, hôn lên môi cậu ấy, xuyên thấu cậu ấy, ma sát cậu ấy. Khiến cậu ấy giống như tôi, vì tôi mà si mê điên cuồng.

Buổi tối tôi bước tới trường học của Tại Hi đón cô ấy, nhìn cô ấy cầm sách đứng ở ven đường đợi tôi. Tôi đột nhiên nghĩ, nếu như Tại Trung cầm sách đi tới vườn trường sẽ là một cảnh tượng mê người như thế nào? Mà Tại Trung cũng từng trang điểm, lúc cậu ấy còn hát ở quán bar. Có trang điểm đậm một chút, để phù hợp với ánh đèn sân khấu. Thế nhưng cậu ấy bất đồng với nam nhân thông thường, bộ dạng như vậy có chút quyến rũ, cũng rất câu nhân, mà không phải loại xinh đẹp của người phàm tục. Trái lại cậu ấy còn lộ ra linh hồn của mình, như thật như ảo.

Tôi mở cửa xe để Tại Hi ngồi vào, đợi cô ấy đóng cửa xe lại, tôi liền hỏi, “Muốn đi đâu? Chúng ta ăn cơm trước hay sao?”

“Em đã cho anh ba tháng.”

Cô ấy không nhìn tôi, cúi nửa đầu, nói một câu không đầu không đuôi như vậy, tôi ngẩn người, muốn hỏi điều gì đó, nhưng đột nhiên phản ứng trở lại. Tôi cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu, châm một điếu thuốc.

“Cũng là cho em.” Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, thấy tôi không có ý muốn mở miệng. Lại còn nói thêm, “Nếu như em không tìm anh, anh dự định kéo dài tới khi nào?”

“Hết năm sau.” Tôi dựa theo tình hình thực tế mà đáp lại.

Cô ấy gật đầu, “Em đây có đúng hay không nên cảm ơn anh vì em mà nghĩ hộ?”

Cô ấy là một cô gái thông minh. Tôi nghĩ ba tháng đó Kim Tại Hi vẫn mong muốn hoặc hy vọng xa vời rằng tôi còn cảm tình với cô ấy. Lần trước khi tôi tìm cô ấy xin số điện thoại của Tại Trung, hẳn là cô ấy cũng đã nghĩ đến một điều gì đó. Nhưng cô ấy thực sự chờ đợi, “Là anh có lỗi với em. Anh rất xin lỗi.”

“Em chỉ là không hiểu vì sao lại là nó.” Tôi nhìn thấy trong mắt Kim Tại Hi tràn ngập sự phẫn nộ, không cam lòng, thậm chí còn có thù hận, “Tại sao tất cả mọi người đều yêu nó!?” Sau khi giọng nói vì tức giận mà dâng cao qua đi, Kim Tại Hi cúi đầu, trong nháy mắt, tôi nhìn thấy giọt lệ lăn xuống má cô ấy, “Hồi nhỏ mẹ thích nó nhất, nó dù có bướng bỉnh bao nhiêu cũng không ai mắng mỏ. Thế nhưng em chỉ cần làm trái ý bọn họ một chút, lập tức sẽ bị chịu đòn. Sau khi ba mẹ ly hôn, lão khốn kia cảm thấy em là con gái nên mới không muốn em. Đến khi ông ta hút thuốc phiện, nợ chồng chất không thể trả, lại nhớ tới em, bảo em giúp ông ta đi trả nợ! Ông ta không phải còn có đứa con trai bảo bối kia sao. Ông ta không cam lòng đối với con trai của ông ta, đến cuối cùng vẫn bán con trai ông ta đi, ha ha ha, thật sự là báo ứng!”

Tiếng khóc của Tại Hi dần lớn, tôi có chút bực bội mà hút thuốc, “Em cùng mẹ em rời khỏi nhà. Lão già kia không tìm được em, ông ta liền thực sự đem con trai của ông ta đưa đi bán, sau này cũng khiến Kim Tại Trung hút thuốc phiện. Em thực sự cho rằng nó đã nhận được sự báo ứng! Thế nhưng vì sao, vì sao! Là nó, vì sao lại là nó!”

Tôi biết câu cuối cùng của cô ấy là đang hỏi tôi. Tôi không trả lời, tôi đang nghĩ đến câu nói kia của Kim Tại Hi, tại sao tất cả mọi người đều yêu nó? Lúc còn nhỏ, mẹ cậu ấy sủng ái cậu ấy, ba cậu ấy lúc ly hôn chọn cậu ấy, đồng thời lúc bị mắc nợ cũng không muốn dùng cậu ấy để trả nợ. Trong những năm cậu ấy trưởng thành, có lẽ có chút người muôn hình muôn vẻ đã từng yêu cậu ấy, bao gồm cả những người trên giường yêu thích sắc đẹp của cậu ấy, cũng có người giống như Lý Cao Triết mà muốn theo đuổi cậu ấy. Vậy tôi có phẩm hạnh gì mà có thể giữ cậu ấy lại bên người?

“Mặc kệ có bao nhiều người từng yêu cậu ấy, anh là người tuyệt đối không cam lòng ném cậu ấy đi.” Sẽ không giống như mẹ cậu ấy lúc ly hôn mà vứt bỏ cậu ấy, sẽ không giống ba cậu ấy lúc không có tiền mà bức bách cậu ấy, sẽ không giống những người ham muốn sắc đẹp sau khi lên giường thì mặc kệ sống chết của cậu ấy, cũng sẽ không giống Lý Cao Triết vì tiền tài địa vị gia thế vợ con mà phản bội lời yêu của mình.

Kim Tại Hi cười lạnh, “Nó đáng giá sao? Trịnh Duẫn Hạo, nó hút thuốc phiện, là một Callboy, có lẽ đã dính đến nhiều chuyện buồn nôn hạ tiện.”

“Vậy anh đáng giá sao.” Tôi cũng cười, có lẽ cười không đẹp mắt cho lắm, vì tôi thấy Kim Tại Hi hơi rụt thân thể lại, nhưng rất nhanh liền lấy lại sự bình tĩnh.

“Tôi không biết là anh thích tiểu thuyết ngôn tình của Quỳnh Dao.” Cô ấy mỉa mai.

Tôi trả lời, “Anh càng mong mình được đóng vai chính.” Trước khi cô ấy muốn mở miệng mắng chửi, tôi còn nói thêm, “Tại Hi, rất xin lỗi. Thực sự. Thế nhưng từ lúc quen biết em, trước khi quen biết Tại Trung, anh yêu em rất nghiêm túc. Em chính là người bạn gái đầu tiên mà anh chính thức kết giao. Chỉ là, kết quả của chúng ta thật đáng tiếc. Anh yêu Tại Trung, sự tình này anh không thể kiềm chế và ngăn cản. Những chuyện cũ của em, anh cảm thấy rất đau buồn, cho nên anh mới là người mà em không đáng để yêu. Anh không phải là một người đàn ông tốt, cuộc sống riêng tư hỗn loạn cũng xem như là một thương nhân xảo trá…”

Tôi còn chưa nói xong, đã bị Kim Tại Hi cắt ngang, “Không cần hạ thấp chính anh để biểu đạt đôi gian phu dâm phu hai người mà duyên trời tác hợp.” Nói xong, cô ấy đẩy cửa xe ra, “Nhớ kỹ, Trịnh Duẫn Hạo, là tôi bỏ mặc anh!”

“Được, anh nhớ kỹ.” Tôi cười khẽ, tuy rằng bị nói là gian phu dâm phu, thế nhưng tôi thích câu duyên trời tác hợp đó.

Hung hăng đóng cửa xe lại, Kim Tại Hi đưa lưng về phía tôi, còn nói thêm một câu, “Còn nữa, anh phải nhớ rõ lời của mình nói, anh tuyệt đối không cam lòng ném nó đi!”

“Anh cầm tinh con hổ, không phải con chuột, sẽ không vứt móng liền quên. Yên tâm.”

Trong lòng vui sướng khiến tôi cấp bách muốn nhìn thấy Tại Trung, không quay về công ty mà quay xe lại hướng về nhà.

Về đến nhà, trong phòng không bật đèn, Tại Trung đang dựa vào ghế sofa coi TV. Tôi cởi áo khoác bước tới đem cậu ấy ôm vào lòng. Thân hình gầy gò như thế, nhưng tôi lại không dứt ra được.

Tại Trung nhìn tôi, cười nói, “Anh rể.”

Tôi ngẩn người bởi vì xưng hô của cậu ấy. Sau đó nhíu nhíu mày, bởi vì tôi thấy hai bên mặt cậu ấy đều sưng lên, “Sao vậy?”

“Bởi vì chị cùng anh rể cãi nhau, em liền thành ống bơm hơi bị xì.” Vẻ mặt của Tại Trung giống như một đứa nhỏ bị liên luỵ mà uỷ khuất. Nhưng tôi biết cậu ấy đã biết chuyện này, tâm tình nhất định không hề tốt.

“Chị em đánh?”

Tại Trung ngồi trên đùi tôi, cánh tay vòng quanh cổ tôi, đem mặt chôn xuống, “Em tưởng rằng anh sẽ không quay về nữa.”

Tuy rằng thanh âm đang ngay bên tai, tôi lại cảm thấy vô cùng xa xôi, xa xôi đến mức khiến lòng tôi chua xót, “Tại sao?”

“Người đó là chị của em.” Tại Trung ngừng lại, hít hít cái mũi, tôi lẳng lặng ôm cậu ấy chờ đợi, cậu ấy liền chậm rãi nói, “Còn nữa, em không xứng.”

“Tình yêu là không thể nhường nhịn.” Tôi trấn an vỗ vỗ lưng cậu ấy, hôn lên tóc mai, “Cũng không có chuyện xứng hay không.”

“Thế nhưng chị ấy nhường rồi, anh cũng quay về rồi.” Tại Trung nói, tôi cảm thấy chị em bọn họ hôm nay đã gặp nhau, đặt cược một chuyện nào đó.

“Cô ấy không nhường, là buông tay, bởi vì anh không yêu cô ấy. Nếu có một ngày em không yêu anh nữa…”

“Hửm?” Tại Trung thấy tôi hồi lâu không có tiếng động, đem đầu đè trên vai tôi ngẩng lên, nhìn tôi.

“Anh cũng không buông! Kim Tại Trung, đời này anh tuyệt đối không buông tay.” Hơn nữa tôi cũng đã trả lời Tại Hi.

Mặt đối mặt như vậy, hô hấp cũng xuất hiện hơi thở của đối phương. Sau đó ra sức hít vào, trong phổi tràn ngập hơi thở, cũng chẳng muốn thở ra. Hình như không khí cũng đã loãng dần.

Bảo bối của tôi cuối cùng cũng bật cười, bất quá lông mày vẫn còn có chút nhăn lại, vẻ mặt rất hài hước. “Nhưng chúng ta vẫn có lỗi với chị ấy.”

Tôi hôn lên khuôn mặt của cậu ấy, hôn rất nhẹ, sợ chạm vào vết thương làm đau cậu ấy, “Chị em nói chúng ta là gian phu dâm phụ.” Ngừng lại một chút, tôi còn nói thêm, “Bất quá cô ấy cũng nói chúng ta là duyên trời tác hợp.”

Tại Trung nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt vừa vui vẻ vừa giống như đang suy nghĩ, “Nếu như chị ấy có thể chúc chúng ta trăm năm hoà hợp thì càng tốt.”

“Được rồi, chúng ta cũng không nên được voi đòi tiên đúng không?” Dù sao chúng tôi cũng không thể chân chính làm người yêu hợp pháp, có bao nhiêu người có thể chúc phúc cho chúng tôi, tôi không biết, thế nhưng sau trăm năm, cho dù đã thành tro, cũng muốn được rải cùng một chỗ.

“Thương tích trên mặt xử lý qua chưa, anh đi tìm đá, chườm lạnh một chút.”

“Không, em không cần.” Tại Trung dựa vào người tôi làm nũng, đem khuôn mặt của cậu ấy dán lên mặt tôi, “Chườm lạnh như vậy thì được rồi. Dùng đá rất lạnh.”

Vì vậy buổi tối chúng tôi như hai đứa trẻ sinh đôi kết hợp mà dán vào cùng một chỗ. Tại Trung đầu tiên là như con bạch tuộc mà ôm tôi, sau đó một bên mặt dán lên dần trở nên nóng hổi, liền chạy đến phía sau ôm lấy thắt lưng tôi, rồi dán một bên mặt kia vào.

Vật nhỏ đáng yêu như vậy, làm sao tôi lại chịu buông tay.

________________________

(1) Plato: Platon (Tên Việt) là một nhà triết học cổ đại Hy Lap được xem là thiên tài trên nhiều lĩnh vực, có nhiều người coi ông là triết gia vĩ đại nhất mọi thời đại. 
Bình Luận (0)
Comment