Đừng Nhắc Em Nhớ Lại

Chương 1

Đã rất lâu rồi tôi không mơ thấy Tô Duyệt Sinh. Anh ta trong giấc mơ vẫn giống hệt như mười năm trước, vẫn khốn nạn như vậy. Mặc áo sơ mi trắng ngồi ở trên sô pha, hai chân dài thẳng, hai đường ly quần âu thẳng tắp như được dao xén ra. Ánh mặt trời chiếu lên mặt anh ta, lúc cười khóe miệng chơi nhếch lên, giống như trúng gió. Tất nhiên đây là lời nói xấu độc địa của tôi thôi, thật ra mọi người đều nói Tô Duyệt Sinh rất đẹp trai, đến Bảo Lệ còn khen: “Ai da, Tô tiên sinh giống Tom Cruise thật...”

Những lúc thế này tôi đều hỏi khéo: “Hóa ra vị họ Tô đó mặt mũi như người nước ngoài?”

“Mặt mũi không giống, mà là khí chất giống! Khí chất ấy, cậu hiểu không?” Bảo Lệ lườm tôi một cái, “Có nói cậu cũng không hiểu, cậu hiểu 'Đàn ông' là gì, 'Khí chất' là gì không?”

Bảo Lệ là cô nàng đang nổi hàng đầu, chị cả của Trạc Hữu Liên, vô số đại gia quyền thế quỳ gối ở gấu váy cô. Giang hồ đồn rằng cô “vượng phu”, nghe nói những người đàn ông từng tốt với cô đều được thuận buồm xuôi gió, sự nghiệp như ý. Lúc này ba chữ Uông Bảo Lệ tượng trung cho thân phận và địa vị. Càng là công việc, càng không thể làm sơ sài thì đàn ông càng coi chuyện có thể làm cô xuất hiện là vinh dự. Cả buổi tối, cô đi hết phòng này tới phòng khác, hát hai bài, uống nửa chén rượu, riêng tiền boa đã đếm mỏi tay. Nếu Bảo Lệ sinh ở cổ đại thì đảm bảo còn giống hoa khôi hơn cả Lý Sư Sư (*).

(*) Lý Sư Sư là nhân vật truyền kỳ cuối thời Bắc Tống, được biết đến trong giai thoại dân gian Trung Quốc. Nàng là cô gái tài sắc vẹn toàn, dung mạo đẹp như tiên, cầm kỳ thi họa đều giỏi.)  

Nhưng luận về đàn ông thì tôi thường khinh bỉ cô ấy: “Cậu thì hiểu cái gì là 'đàn ông', cái gì là trai đẹp? Nếu cậu là (cô nàng) đầu bảng thì tôi đây là tú bà!”

Đúng thế, tôi là tú bà, mà còn không phải tú bà bình thường, bởi vì trong cái thành phố này, phàm là club được coi là nổi thì tám chín phần mười là dưới tên tôi. Cái to nhất tên Trạc Hữu Liên, chế độ hội viên, kiểm tra tư cách còn ngặt hơn cả câu lạc bộ golf. Bên ngoài đồn đại Trạc Hữu Liên rất ảo diệu, nào là suối rượu rừng thịt, nào là ngập tràn xa hoa. Chẳng qua chỉ vì ở ngoại ô nên đương nhiên chiếm được cả khu rừng núi rộng lớn, giữa non xanh nước biếc xen vào vô số lầu các. Từ ngoài nhìn vào thì hệt như khu du lịch. Nếu nói về ưu điểm thì tất nhiên là âm thanh trong phòng tốt, rượu bán hơi đắt một chút. Lúc đầu tôi còn khá do dự, A Mãn quản lý chuyện mua bán mang đến một danh sách mua hàng, cái khu sản xuất rượu nổi tiếng của Pháp đắt chết người đó vừa mua liền mua cả mấy nghìn chai. Rượu tốt để lâu thì tốn cả đống tiền. Thế này thì, cuối cùng là định mở club hay là xây hầm rượu? Lúc đang chần chừ đó vừa đúng lúc Tô Duyệt Sinh không vui, thấy tôi cầm cái danh sách ngẩn người chẳng để ý đến anh ta, đại thiếu gia càng không vui hơn. Giành lấy cái danh sách rồi liếc qua một cái, cười lạnh lùng: “Còn tưởng là chuyện gì, chỉ là mua ít rượu thôi, chẳng lẽ em không trả được chút tiền đấy?”

Chỉ khi bực mình Tô Duyệt Sinh mới nói giọng Thượng Hải, vừa nghe thấy anh ta dùng giọng này tôi liền biết điều mà cười nịnh nọt: “Đúng đúng, vừa rồi em nghĩ số rượu này mua thì vô tư, chỉ là không biết phải bán đến đời nào nữa? Anh cũng biết đấy, tuy mấy người kia có tiền nhưng thật ra họ không am tường về rượu.”

Quả nhiên tâm trạng của đại thiếu gia khá hơn nhiều, anh ta nói: “Nhà giàu mới nổi, đặt nhiều Lafite cho bọn họ uống!”

A Mãn cầm danh sách đã được sửa lại, miệng lẩm bẩm không vui, cho tới khi tôi lườm anh ta một cái: “Tô tiên sinh nói đặt nhiều Lafite.” Lúc này A Mãn mới biết điều, Tô tiên sinh là hổ, ai cũng sợ anh ta, vì vậy tôi mượn oai hùm mà thôi.

Trạc Hữu Liên vừa mở cửa lập tức phát đạt đáng ngạc nhiên. Cổng càng cao, kiểm tra càng nghiêm ngặt thì người ngoài càng tâng bốc đủ điều, lại thêm Tô Duyệt Sinh vừa hay ở trong thành phố vào sinh nhật theo ngày dương của anh ta - Nhà bọn họ đều tổ chức sinh nhật theo lịch âm, không tính lịch dương, nhưng mà đám bạn bè vớ vẩn của anh ta tất nhiên muốn lấy lòng, cổ động anh mở tiệc to ở Trạc Hữu Liên. Lúc đó quý tộc khắp thành đều coi chuyện cầm được tấm thiệp mời sinh nhật đó là chuyện vinh dự nở mày nở mặt. Trạc Hữu Liên trở thành địa điểm tụ tập của các đại gia quyền thế. Ngay cả ba chữ Trâu Thất Xảo tên tôi cũng được vẻ vang lây một lần, ai ai cũng nói Tô công tử xưa nay không khoa trương mà hiếm có nay lại nể mặt tôi như thế, cho thấy trong lòng anh ta, tôi không giống người bình thường.

Trạc Hữu Liên vừa mở đã nổi tiếng, đắt vẫn là đắt, đắt tới mức đến bản thân tôi thấy hóa đơn còn thường nghiến chặt răng hít vào một hơi. Vì vậy có câu con người luôn tự làm mình khổ, đắt tới vậy mà người có tiền trong thành phố đều tranh nhau, chen lấn tới kiếm một thẻ thành viên Trạc Hữu Liên.

Tôi tỉnh lại từ giấc mơ, cả người đầy mồ hôi lành lạnh. Đồng hồ báo thức chỉ bảy rưỡi, rèm cửa sổ dày đến mức không một tia sáng nào lọt vào được. Hai tầng kính cách âm toàn bộ tiếng ồn ã từ khu chợ. Dù trời đã sáng, lúc này cả thành phố đều đã đi làm đi học, nhưng đối với tôi thì giờ vẫn đang sớm. Làm cái nghề này thì hai giờ chiều mới dậy.

Tôi nằm trên giường nghĩ một hồi lâu, cuối cùng mới hiểu ra vì sao mình lại mơ thấy Tô Duyệt Sinh, là vì hôm nay là ngày giỗ mẹ tôi.

Mẹ mất cũng sắp được mười năm rồi, quy định nhà chúng tôi là vào ngày giỗ năm thứ ba sẽ đốt hết những đồ vật của người đã qua đời, sau đó mới lập tấm bia trước mộ. Từ đó về sau người này coi như chính thức giã từ cõi trần, không cần phải nhớ ngày sinh ngày mất của người đó nữa, cũng không cần lúc nào cũng nhớ đến dập đầu dâng hương trước mộ.

Tôi vô cùng bất hiếu, lễ bảy ngày thậm chí 49 ngày tôi đều không đến dập đầu thắp hương trước bà. Lúc đó tôi bệnh rất nặng, suýt nữa mất cả mạng. Tới khi tôi ra viện thì mẹ tôi đã mất hơn nửa năm.

Tô Duyệt Sinh đưa tôi đến mộ mẹ, mẹ được an táng ở ngoại ô, trong một nghĩa trang rất đắt đỏ. Mộ mẹ tôi được đặt ở vị trí cực kỳ tốt, lát đá cẩm thạch đen trắng rõ ràng, như đàn piano vậy. Mặt trời chiếu lên đá cẩm thạch, lúc tôi đặt hoa hồng xuống, lòng chỉ nghĩ nó đừng có làm hoa nóng héo mất.

Mẹ thích nhất là hoa hồng. Hoa này tôi mua ở cửa hàng hoa tốt nhất, vừa được nhập về từ Bulgari. Lúc bó lại, nhân viên hỏi tôi: “Hoa định tặng ai ạ?”

Tôi đáp: “Mẹ tôi.”

Nhân viên là một cô gái xấp xỉ tuổi tôi, cô ta cười mắt cong cong như vầng trăng, cô nói: “Vậy nhất định là bác ấy sẽ rất vui mừng! Hoa đẹp thế này cơ mà!”

Tôi cũng thấy vậy, nếu mẹ có thể nhìn thấy thật thì chắc chắn bà sẽ vui.

Lúc đặt bó hoa hồng xuống tôi lại không hề khóc, tôi hoảng hốt nghe thấy tiếng nước mắt rớt tí tách trên mặt đá, nhưng viền mắt khô khốc, quả thực là tôi không hề khóc.

Trên đường về Tô Duyệt Sinh đưa tôi một chùm chìa khóa, anh ta nói: “Nhà em anh thay em bán rồi, giá khá được nên mua chung cư ở trung tâm, tiền còn thừa để dành trong ngân hàng.”

Tôi đặt khửu tay lên cửa sổ xe, cằm gác lên cánh tay. Gió phần phật thồi tóc tôi bay loạn. Mẹ để lại cho tôi không nhiều, ngoài cái phòng đầy quần áo túi xách hàng hiệu thì chỉ còn cái biệt thự kia. Nhà bán rồi, quần áo túi xách đều bị Tô Duyệt Sinh sai người ném vào thùng rác hết, chẳng còn gì nữa.

À không, trong ngân hàng vẫn còn một số tiền lớn, đó cũng là mẹ để lại cho tôi. Nhưng tiền thì không tính, tiền là gì đâu, chẳng qua cũng chỉ là mấy con số trong tài khoản. Lúc tôi sáu tuổi mẹ nói với tôi như thế này: thế gian có quá nhiều thứ không mua được bằng tiền, ví dụ như “Sự vui vẻ“.

Cả đời này của mẹ, không hề vui.

Xưa nay tôi không bao giờ muốn đi vào vết xe đổ của bà, nhưng tôi đã quen Trình Tử Lương.
Bình Luận (0)
Comment