Đừng Nháo, Bạc Tiên Sinh

Chương 117


“Cảm ơn anh Hằng.

”Tô Hằng dịu dàng nở nụ cười, dẫn cô ta đi tới bên cạnh Lâm Phỉ Phỉ.

Thẩm Thiên Nhu nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Thẩm Phồn Tinh xung quanh.

Bà nội nói sẽ sai người chắn Thẩm Phồn Tinh trước, hiển nhiên Thẩm Phồn Tinh vẫn chưa đến.

Cũng may bà nội làm việc thận trọng, sợ Thẩm Phồn Tinh đến lúc đó không hợp tác, nên trước đó đã sắp xếp Lâm Phỉ Phỉ tới cho đủ số.

Mấy người họ đợi ở cửa một lúc, Tô Hằng cúi đầu nhìn đồng hồ vài lần, trên khuôn mặt đẹp trai khó tránh khỏi có chút âm u.

“Thiên Nhu, em chắc chắn hôm nay Phồn Tinh sẽ đến sao?”Thẩm Thiên Nhu lắc đầu: “Lần trước ở nhà nói chị sẽ đến, không biết có đúng như vậy không.

”Tô Hằng lại nhìn đồng hồ lần nữa, “Chúng ta vào trong trước đi, em ấy không thường xuyên dự tiệc, xem ra hôm nay hẳn là không đến rồi.


Thẩm Thiên Nhu trông có vẻ lo lắng, “Nhưng nếu chúng ta vào trong, ngộ nhỡ chị ấy đến không vào được thì phải làm sao? Trên người chị ấy không có thư mời.


”“Quản chị ấy nhiều như thế làm gì? Đến đây cũng chỉ làm mất mặt! Chúng ta đợi chị ấy lâu như vậy, coi như là hết lòng quan tâm rồi! Đi thôi, chúng ta vào trong trước.

” Lâm Phỉ Phỉ rõ ràng có chút thiếu kiên nhẫn, lúc này tâm tình đều đã bay vào đại sảnh bữa tiệc bên trong.

Cả đời này cũng không thể tham dự bữa tiệc quy mô như thế!Lát nữa nhất định cô ta sẽ quan sát kỹ càng, tìm một người đàn ông xuất sắc nhất!“Không được, lát nữa bà nội đến sẽ quở trách tớ!”Nhưng Tô Hằng lại xoay người, “Chúng ta vào trong trước đi, anh sai người ở đây đợi em ấy.

”Thẩm Thiên Nhu do dự một lát, cuối cùng gật đầu.

Lâm Phỉ Phỉ hưng phấn khoát tay Thẩm Thiên Nhu, hai người đi theo phía sau Tô Hằng, chậm rãi bước trên tấm thảm đi vào khách sạn.

Sự kết hợp này vào thời điểm này trong buổi tối hôm nay, mặc dù hơi kỳ lạ, nhưng không phải không thể chấp nhận.

Chỉ là trang phục của Thẩm Thiên Nhu đêm nay quá mức chói mắt, các phóng viên ở cửa không thể không chụp thêm vài tấm ảnh về Thẩm Thiên Nhu.

Thẩm Thiên Nhu nhìn Tô Hằng đi phía trước, có chút thất vọng cắn môi.

Nếu mối quan hệ của họ có thể công khai, thì hôm nay cô ta có thể quang minh chính đại khoát tay anh ta cùng anh ta đi vào trong rồi.

Mấy người họ đến gần khách sạn, trong đại sảnh khách sạn có không ít người tụ tập.


Nhìn thấy Tô Hằng đi vào, một đám nữ nhân không hẹn mà cùng nhìn về phía người đàn ông đẹp trai đó, không che đậy được sự tán thưởng và ngưỡng mộ trong mắt.

Thẩm Thiên Nhu đảo mắt, rút tay ra khỏi vòng tay của Lâm Phỉ Phỉ, xách váy đi nhanh về phía trước hai bước, ngay lúc sắp đuổi kịp Tô Hằng, cơ thể nhoáng một cái, hình như bị vấp chân váy, bất ngờ không kịp phòng bị bổ nhào về phía Tô Hằng.

“Ah ----”Cô ta hét nhỏ một tiếng, Tô Hằng liếc mắt, nhanh tay đưa tay qua ôm lấy eo cô ta.

“Không sao chứ?”Giọng nói trầm ấm dễ chịu khiến tâm trí Thẩm Thiên Nhu hơi rung động, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt càng thêm có chút hoảng hốt.

Dáng vẻ Tô Hằng hôm nay, âu phục thẳng thớm, kiểu tóc kỹ lưỡng, khí chất của một công tử con nhà quyền thế khiến người ta tim đập thình thịch.

Làm sao để đánh giá một người đàn ông xuất sắc, vậy phải xem anh ta được lòng phụ nữ như thế nào.

Người đàn ông này được nhiều người phụ nữ mơ ước như thế, mà anh ta, hôm nay lại là của Thẩm Thiên Nhu cô ta.

Cảm giác thỏa mãn phát ra từ tận đáy lòng, đó là lòng hư vinh đang quấy phá.

“Tôi không sao.

” Thẩm Thiên Nhu thì thầm trong vòng tay Tô Hằng, cắn môi, đỏ mặt nhìn anh ta, dáng vẻ kia!.

.

Cơ thể Tô Hằng trong nháy mắt cứng đờ, bàn tay ôm eo cô ta siết chặt hơn, trái cổ chuyển động hai lần, ánh mắt dần tối sầm lại.

.

Bình Luận (0)
Comment