Cô không trách lựa chọn của những người đàn ông đó, vì Thẩm Thiên Nhu mà thần hồn điên đảo.
Chính là, chỉ có Tô Hằng là không được.
Tám năm, cô như vậy, rốt cuộc là vì ai, anh ta là người rõ ràng nhất.
Ở trong mắt cô cũng cho rằng Tô Hằng không phải là người đàn ông nông cạn như vậy.
Nhưng rồi, trước sau cũng chỉ là cô cho rằng mà thôi.
"Các người tới làm gì?"
Chỉ là một thoáng hoảng hốt, Thẩm Phồn Tinh nhanh chóng trở lại trạng thái lạnh như băng.
Thẩm Thiên Nhu cắn môi, hơi nắm chặt cánh tay Tô Hằng, thần sắc có chút ảm đạm.
Nhìn bộ dáng lạnh lẽo người lạ chớ gần của Thẩm Phồn Tinh, Tô Hằng hơi hơi nhăn mày.
Anh ta đi vào phòng bệnh, Thẩm Thiên Nhu nhút nhát đi theo bên cạnh người anh ta.
"Thân thể Thiên Nhu hồi phục cũng khá tốt, hôm nay muốn xuất viện nên em ấy đặc biệt tới đây chào tạm biệt."
Thẩm Phồn Tinh cười lạnh: "Nói cái gì? Sinh ly tử biệt sao? Nếu không phải, vậy đều cút ra ngoài giúp tôi đi."
"Phồn Tinh!"
Tô Hằng đột nhiên lớn giọng quát.
"Cô từ khi nào mà trở nên chanh chua như vậy? Ai đúng ai sai cô từ trước đến nay phân rõ ràng, làm sai chưa bao giờ là Thiên Nhu, cô....."
Thẩm Phồn Tinh ngẩng đầu, Tô Hằng vẻ mặt âm trầm nhìn cô bằng đôi mắt tràn ngập chỉ trích cùng thất vọng.
Cô hiếm khi thấy Tô Hằng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình. Đã từng là người đàn ông ôn nhu như vậy, cô chưa bao giờ nghĩ tới anh ta lạnh lùng trừng mắt, phát giận đối với cô.
Chính là ba lần gặp mặt gần nhất, anh ta không lúc nào không dùng loại ánh mắt này.
Vốn tưởng rằng cô sẽ còn giống lúc trước khổ sở đau đớn. Vậy mà hiện tại, cô lại bình tĩnh làm chính mình kinh ngạc.
Thẩm Phồn Tinh buông chiếc đũa trong tay, tự rót cho mình ly nước, đặt ở bên môi uống một ngụm rồi không mặn không nhạt mà đánh gãy lời Tô Hằng.
"Không phải cô ta, vậy chẳng lẽ là tôi?"
Thẩm Phồn Tinh cầm ly pha lê, cảm thấy nước có chút nóng.
Cô đứng lên, đi tới trước mặt hai người kia, nhìn Tô Hằng, nhẹ nhàng cong môi.
"Tôi chanh chua? Vậy xin hỏi, hiện tại, anh lấy tư cách gì đến chỉ trích tôi?"
"Anh....." Tô Hằng giật giật miệng, không biết phải nói gì.
"Chị, chị đừng trách Hằng ca ca. Tất cả đều là em sai....."
Thẩm Thiên Nhu chưa nói hết câu, Thẩm Phồn Tinh đã lạnh lẽo phóng tới ánh mắt giống như băng đao ghim trên mặt Thẩm Thiên Nhu.
Thẩm Thiên Nhu thanh âm đình đốn. Cùng lúc đó, cả người cũng hung hăng cứng đờ.
"Tất cả đương nhiên là lỗi của cô. Tôi còn chưa nói là không trách cô đấy!"
Cảm nhận được cơ thể cứng nhắc của Thẩm Thiên Nhu, Tô Hằng ôm cô ta đẩy ra phía sau: "Phồn Tinh, đó không phải là lỗi của Thiên Nhu, em muốn trách thì trách anh...."
Thẩm Phồn Tinh chậm rãi đem tầm mắt hướng tới trên mặt Tô Hằng, con ngươi thanh lãnh nhìn chằm chằm anh ta, không giận mà cười, ánh nhìn đạm mạc, chết lặng.
"Anh cho rằng anh không có lỗi?"
Sắc mặt Tô Hằng trầm xuống.
"Hai người các người, ai có thể chịu tội thay ai chứ?"
Tô Hằng mím môi, đối với Thẩm Phồn Tinh hùng hổ dọa người, vô lực chống đỡ.
"Hai người cho rằng cứ muốn ở bên nhau là được à? Toàn cái Bình Thành này, ai cũng biết rõ Tô Hằng là hôn phu của tôi, mà Thẩm Thiên Nhu, cô ta là em gái trên danh nghĩa của tôi. Em vợ tương lai cùng anh rể tương lai ở cùng một chỗ! Hai người..... lấy thể diện ở đâu mà lên mặt với người khác?!"
Nghe Thẩm Phồn Tinh nói xong, sắc mặt Thẩm Thiên Nhu lập tức trắng bệch.
Cô ta mấy năm nay ở giới giải trí danh khí vừa mới lên được một chút, tuy rằng hiện tại chân ái tối thượng nhưng cũng cần có đạo đức.
Nếu fan tức giận bỏ đi sẽ khó tránh khỏi có người mượn cơ hội chèn ép cô ta.
Tới lúc ấy sẽ thật sự phiền toái rồi.