"Lão phu nhân..."
Trên mặt Lai Dung hiện lên một chút xấu hổ, nhẹ nhàng thì thầm bên tai bà cụ.
Bà cụ giờ mới ngốc nghếch phản ứng lại, cũng hơi bối rối.
"Bà.....ý bà là, sao cháu không nghỉ ngơi đi? Nhanh như vậy đã xuống đây rồi?"
Bạc Cảnh Xuyên mấp máy môi, tiếp tục nâng chân đi xuống, nói: "Phòng của cháu bị người ta chiếm mất rồi, nghỉ như thế nào đây?"
"Giường lớn như vậy, cũng đâu có chật đâu!" Bà cụ không chút do dự vất tới một câu.
"..........."
Phòng khách rộng lớn nháy mắt yên tĩnh lại.
Lúc này Thẩm Phồn Tinh mới thay xong quần áo đi ra ngoài, vừa vặn nghe được một câu càu nhàu đầy bất mãn của Bạc lão phu nhân. Gương mặt xinh đẹp hiện lên một tia quẫn bách.
"Lão phu nhân...."
Nhìn tới thân ảnh xuất hiện sau lưng thiếu gia, Lai Dung vô cùng bất đắc dĩ.
Mỗi lần đứng trước mặt hai đứa cháu, bà lại giống như trẻ con.
Bà cụ trong lòng tiếc nuối, đảo mắt, đuôi mắt khẽ liếc tới Thẩm Phồn Tinh đang đứng trên lầu.
Mặt mày tối tăm nháy mắt liền tươi cười, vẫy tay với Thẩm Phồn Tinh.
"Phồn Tinh tỉnh rồi sao, ngủ ngon không? Có phải Cảnh Xuyên đánh thức cháu không?"
Dùng phòng tắm của Bạc Cảnh Xuyên, mặc áo tắm của Bạc Cảnh Xuyên, ngủ trên giường của Bạc Cảnh Xuyên!
Hiện tại cô đã biết, những việc này đều do bà cụ cố ý sắp xếp. Nhưng đối mặt với gương mặt từ ái này, cô lại không thể có quá nhiều cảm xúc!
Trên thực tế, cô hiếm khi nhận được sự quan tâm như vậy, cô sao có thể có cảm xúc gì?
"Cháu ngủ rất ngon, bà nội."
"Vậy thì tốt rồi."
Bà cụ kéo Thẩm Phồn Tinh tới ngồi xuống ghế sofa.
Bạc Cảnh Xuyên liền ngồi xuống bên cạnh cô.
Cổ áo sơ mi trắng mở rộng, nhưng vẫn chỉnh tề không một nếp nhăn.
Hắn dựa vào một bên sofa, hơi cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì, khóe miệng nhếch lên, tạo thành một vòng cung nhàn nhạt khiến cả người hắn tăng thêm vài phần lười biếng, mang theo một loại khí chất cao quý.
Quý công tử hào môn trầm ổn, nội liễm, phong độ.
Toàn bộ quá trình hắn chỉ ngồi lặng im, như thể chỉ đang lắng nghe cuộc trò chuyện nhàm chán của cô cùng bà cụ.
Không thể không nói, cảm giác tồn tại của hắn vô cùng mạnh mẽ, Thẩm Phồn Tinh cũng không thể hoàn toàn bình tĩnh phớt lờ hắn.
Đúng lúc ấy, Bạc Cảnh Xuyên đội nhiên ngồi ngay ngắn, cánh tay dài vươn ra, bàn tay to lớn đẹp đẽ lướt qua mâm đựng trái cây trên bàn trà.
Cuối cùng cầm lấy quả táo đỏ lớn nhất.
Tay hắn rất lớn, một bàn tay cầm trọn quả táo, còn thuận tiện cầm thêm con dao gọt hoa quả.
Thẩm Phồn Tinh nhịn không được nghiêng đầu nhìn hắn, lại thấy hắn ngồi thẳng lưng, hai tay chống trên đầu gối, nheo mắt, đem sự chú ý đặt trên tay. Vỏ táo màu đỏ tươi theo lưỡi dao trở nên dài hơn, rũ xuống giữa không trung.
Thẩm Phồn Tinh có chút ngạc nhiên. Cô không nghĩ đến người đàn ông này, vậy mà lại tự mình gọt táo.
Bạc lão phu nhân cũng không nhịn được mà nhìn Bạc Cảnh Xuyên nhiều hơn vài lần, hành động này đối với bà cụ cũng là hiếm thấy.
Có điều bây giờ bà không để ý đến hắn. Đã đem người đưa đến tận giường rồi mà còn không nắm được.
Bực bội!
Bà cụ bĩu môi bất mãn, liếc hắn một cái, quay đầu nắm tay Thẩm Phồn Tinh tiếp tục hỏi: "Phồn Tinh, hiện tại cháu đang làm cái gì?"
Thẩm Phồn Tinh dừng một chút: "...........Nghiên cứu chế tạo nước hoa, trong tay cháu còn có một công ty quan hệ công chúng nhỏ mà mẹ để lại."
Để lại?
Hai chữ này làm Bạc lão phu nhân hơi giật mình, càng nắm tay cô chặt hơn.
Bạc Cảnh Xuyên ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh ánh lên một tia tối thâm trầm.
"Sao bận vậy? Quản lý một công ty thật không dễ dàng." Bạc lão phu nhân hỏi.
"À, công ty Tô gia lúc trước......."
Nghĩ đến Tô Hằng, Thẩm Phồn Tinh đang nói bỗng nhiên dừng lại.
Cô rũ mi, đổi giọng nói.
"Cháu định từ chức. Có điều, bên chỗ bạn cháu thiếu người nên cháu tính toán sau khi xuất viện sẽ tới đó giúp cô ấy."
"Công ty nào?"
Bạc Cảnh Xuyên vẫn ngồi một bên cuối cùng cũng mở miệng. Cùng lúc đó, một quả táo trắng như tuyết đã gọt vỏ được đưa tới trước người Thẩm Phồn Tinh.