Đừng Nháo, Bạc Tiên Sinh

Chương 346


“Ơ…”Chuyện gì thế này?Không có tiếng nói dò hỏi điên cuồng của phóng viên, không hỗn loạn, không vội vàng, căn phòng đứng chật kín người, nhưng lại có sự tĩnh lặng quái dị!Tất cả mọi người đều tò mò vươn cổ lên nhìn vào trong, Thẩm Thiên Nhu cảm thấy có gì đó không đúng, liền thả tay Tô Hằng ra, căng thẳng chạy vào phòng.

Khi cô ta đẩy phóng viên ra đi về phía trước, khuôn mặt vừa lo lắng vừa vui mừng của cô ta dần tái nhợt đi.

Cô ta thậm chí còn không thể tin nổi mà lùi về sau vài bước, sống lưng bỗng nhiên lạnh toát, trên khuôn mặt trắng bệch lúc này đầy sự hoảng hốt.

Còn hiệu trưởng bị phóng viên chen đẩy lên phía trước, lúc này đôi chân như cây đinh, cắm thẳng ở đó, hai chân run rẩy, môi run bần bật, không nói nổi một câu.

“Ôi chao, náo nhiệt ghê, không ngờ chúng ta đánh ván bài thôi cũng có thể lên đầu báo!”
Ân Duệ Tước vắt chéo hai chân ngồi tựa vào ghế, cầm bài trên tay, trên khuôn mặt đẹp trai đầy thích thú, nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được trong lời nói của anh ấy còn có cả sự tức giận.

“Tôi cũng không tin nổi chơi ván bài thôi mà được nhiều người quan tâm dến nhgu8w vậy, sớm biết như vậy thì tôi cũng từ chối vài thông cáo, không có chuyện gì làm thì tìm mọi người chơi vài ván bài là xong.

”Lương Nhứ Nhi ngồi đối diện Ân Duệ Tước cũng bật cười, giọng nói nhẹ nhàng, không bộp chộp, hình ảnh một nữ thần lãnh đạm và duyên dáng, cô vừa nói, vừa nhìn Thẩm Thiên Nhu với ánh thanh tú và xinh đẹp, đôi lông mày như đang cười.

Mặt Thẩm Thiên Nhu cứng lại, lại tái đi vài phần.


Cô ta vốn tính là bắt kẻ tɦôиɠ ɖâʍ trên giường sẽ hay không có gì bằng, kết quả bị tiện nhân Thẩm Phồn Tinh chặn ở cửa, cô ta rút lui và chỉ còn cách bắt giữu Trần Ngân Sâm trong phòng cô ấy là được, không ngờ…
Đi vào phòng lại thấy cảnh này!Bạc Cảnh Xuyên ngồi ở ghế đối diện cửa phòng, anh ấy mặc một bộ vest đen được ủi tỉ mỉ, áo sơ mi cùng màu tôn lên khí chất cao quý và điềm đạm của anh.

Đường nét ngũ quan khôi ngô không tì vết tuấn tú như điêu khắc, đôi mày ấm áp như núi xa, dưới đôi lông mày là đôi mắt đen dài hơi nheo lại, thần sắc nơi đáy mắt sâu lắng khó đoán.

Anh ấy lặng lẽ ngồi ở đó, nhưng lại có sự hiện diện khác thường mãnh liệt.

“Cậu… cậu Bạc…”Hiệu trưởng đứng ở bên cạnh, môi run rẩy hồi lâu mới cậy ra được vài chữ.

Bạc Cảnh Xuyên thông thả sắp xếp lại bài trong tay, sau khi nghe thấy tiếng nói, động tác tay liền dừng lại.

Mọi người ở hàng phía trước vì động tác nhỏ nhặt này mà đồng thời lùi laiij vài bước.

Đôi mắt chậm rãi ngước lên, ánh mắt u ám có thêm sự lạnh lùng vô cùng, nhìn về phía Thẩm Thiên Nhu…
Trái tim trong lồng ngực của Thẩ Thiên Nhu căng thẳng đến mức sắp nhảy ra ngoài, nhìn thấy ánh mắt của Bạc Cảnh Xuyên, hơi cong môi, cố gắng nở nụ cười xinh đpẹ nhất của bản thân cho người đàn ông khôi ngô cao quý trước mặt.


Nhưng vẻ mặt của người đàn ông không hề thay đổi, đảo mắt sang nhìn hiệu trưởng.

“Thầy nói xem… tôi là loại mặt hàng gì?”Hiệu trưởng nghe vậy, sắc mặt càng tái mét.

“Cậu.

.

cậu Bạc, hiểu lầm thôi… hiệu lầm…”“Hiểu lầm?”Bạc Cảnh Xuyên lạnh lùng gật đầu, hiệu trưởng hơi thở phào.

“Chuyện đó là hiểu lầm sao?”Ngực của hiệu trưởng cứng lại, bầu không khí bị kiềm nén đến cực điểm.

“Là.

.

là tôi hiểu lầm cô Thẩm…”Bạc Cảnh Xuyên không cử động.

tiếp tục nói: “Còn gì nữa?”“Tôi không hề biết trong phòng có các vị, các vị cũng không phải mặt hàng gì cả…”.

Bình Luận (0)
Comment