Căn bản không chấp nhận được cô từ chối.
Cũng vô pháp xem nhẹ.
Cảm giác tồn tại của hắn, quá mãnh liệt.
Trong cuộc đời cô lần đầu tiên gặp được một người như vậy, đối với cô mà nói, quá mức với khó giải quyết, có chút không biết phải làm sao.
Uống xong cốc nước, Thẩm Phồn Tinh xoay người buông cốc, cầm di động đi vào phòng ngủ.
Đã nói hôm nay sẽ bắt đầu lại, như vậy cô phải nghỉ ngơi dưỡng sức để cuộc sống mới không còn khiến bản thân phải chật vật nữa.
.
Sáng sớm ngày hôm sau, thứ hai.
Một chiếc Volkswagen CC màu đen trên đường lớn chậm rãi chạy tới tòa nhà Tô Thị.
Hôm qua mưa cả ngày khiến thành phố này tươi mát hơn nhiều.
Thẩm Phồn Tinh hạ cửa sổ xe, một bàn tay chống trên cửa sổ, một tay vững vàng giữ vô lăng.
Trên tay cô mang một đôi găng tay mỏng màu đen, chiếc áo gió màu caramel bọc lấy thân hình mảnh khảnh, tóc đen búi gọn sau đầu, cả người thoải mái, tươi mới.
Trên gương mặt đạm mạc không một chút biểu tình, con ngươi thanh lãnh lại nhiễm vài phần sắc bén, tăng thêm vài phần uy nghiêm cùng ngạo khí.
Chiếc xe dần tiến tới tòa nhà Tô thị, Thẩm Phồn Tinh nâng cửa sổ xe, nắm chặt vô lăng bằng cả hai tay, quay xe, chậm rãi tiến vào bãi đỗ xe ngầm.
Thời điểm Thẩm Phồn Tinh cầm chìa khóa cùng túi xách đóng cửa xe lại, bãi đỗ trống trải vang lên một tiếng còi chói tai.
Thẩm Phồn Tinh dừng chân, xoay người nhìn đến chiếc Rolls-Royce của Tô Hằng lướt qua cô, đỗ lại ở vị trí cách đó không xa.
Ngay sau đó lại thấy Tô Hằng nhanh chóng xuống xe, đi đến vị trí ghế phụ, mở cửa xe, duỗi tay, một đôi trắng nõn tinh xảo tay rơi xuống tay anh ta.
Thẩm Thiên Nhu một thân váy len Chanel từ trên xe bước xuống.
Mái tóc màu trà xõa trước ngực được xử lý tinh mỹ, lớp trang điểm trên khuôn mặt nhỏ đương nhiên là không hề cẩu thả chút nào, cô ta đứng tại chỗ, ngửa đầu nhìn về phía Tô Hằng, lộ ra một nụ cười ngọt ngào xinh đẹp.
Con ngươi Thẩm Phồn Tinh nhẹ nhàng lóe lóe, không dừng lại, xoay người đi tới thang máy.
"Phồn Tinh."
Còn chưa đi được hai bước, Tô Hằng đột nhiên gọi cô lại.
Thẩm Phồn Tinh không hề có ý định dừng lại, đi đến cửa thang máy, giơ tay lưu loát ấn nút.
Tô Hằng cùng Thẩm Thiên Nhu theo sát phía sau cô, thanh âm Tô Hằng lại một lần vang lên.
"Phồn Tinh, em xuất viện lúc nào vậy? Sao không nói với anh một tiếng?"
Thẩm Phồn Tinh cả người đều không động, đưa lưng về phía hai người kia, trong lòng chỉ có lạnh nhạt cùng châm chọc.
"Tôi và anh có quan hệ gì, dựa vào cái gì muốn tôi phải nói cho anh?"
Tô Hằng sắc mặt cứng đờ, con ngươi thâm thúy lướt qua vài tia xấu hổ lại phức tạp.
Thẩm Thiên Nhu ở một bên nhìn bộ dáng của anh ta, cúi đầu nhẹ nhàng cắn cắn môi, chậm rãi ngẩng đầu liếc nhìn Tô Hằng một cái.
Phát hiện ánh mắt ủy khuất nhu nhược của người con gái bên cạnh, Tô Hằng thu hồi thần sắc, cúi đầu cười cười an ủi cô ta.
Thẩm Thiên Nhu trong lòng buông lỏng, dưới ánh mắt của Tô Hằng, lắp bắp nhìn bóng dáng Thẩm Phồn Tinh trước mặt, ôn nhu nói: "Chị, chị không biết bơi, thời gian ngâm nước lại dài, không nên xuất viện sớm như vậy....."
Trong lòng Thẩm Phồn Tinh dần dần bịt kín một tầng sâu lạnh lẽo.
Không biết bơi, thời gian ngâm nước lại dài?
Người khác nghe không hiểu, cô sao có thể nghe không hiểu?
Thẩm Thiên Nhu này hận không thể thời thời khắc khắc nhắc nhở cô....
Ngay cả khi cô ta không biết bơi, Tô Hằng cũng không một chút do dự mà lựa chọn cứu Thẩm Thiên Nhu cô ta mà không phải là cô!
Một hồi lựa chọn sống hay chết, đủ để thấy được người bị bỏ rơi đáng thương, bi ai như thế nào.
Chuyện này, cô là khổ sở, từ lúc bắt đầu đã khổ sở qua.
Nhưng chẳng lẽ còn muốn cô khổ sở vì chuyện này cả đời sao?
Cô ta vẫn cảm thấy, Thẩm Phồn Tinh cô rời khỏi Tô Hằng thì liền sống không nổi nữa?