Thời điểm Thẩm Phồn Tinh xuống lầu, Bạc lão phu nhân cùng quản gia Lai Dung đã đứng dưới chân cầu thang, hai người khẩn trương ngẩng mặt nhìn lên.
Sợ rằng bên trên sẽ có động tĩnh gì không tốt.
"Nha đầu Phồn Tinh, các cháu.... nói chuyện xong rồi sao? Thằng nhóc thối kia không bắt nạt cháu chứ?"
Thẩm Phồn Tinh chỉ cảm thấy máu nóng trên mặt không thể lưu thông được, khiến cô không biết phải làm sao.
"Không có chuyện gì đâu, bà nội."
Cô cúi đầu, đưa tay vén lọn tóc nhỏ ra sau tai, dùng động tác này để che đi sự xấu hổ của bản thân.
Lão phu nhân nghiêng người, híp mắt nhìn nhất cử nhất động của Thẩm Phồn Tinh, cuối cùng mới nở một nụ cười ý vị sâu xa.
Sau đó bà cụ lại nhìn thấy dáng người cao gầy của Bạc Cảnh Xuyên chậm rãi xuất hiện sau lưng Thẩm Phồn Tinh, nụ cười trên mặt bà cụ dần thu lại, tức giận nói:
"Không phải cháu nói rất bận sao? Về đây làm cái gì?"
"Bà không muốn cháu về à?" Bạc Cảnh Xuyên cười nhạt, tầm mắt như có như không lướt qua bả vai Thẩm Phồn Tinh, nhìn về phía lão phu nhân.
"Cái thằng nhóc thối này!"
Lão phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói một câu: "Ăn cơm thôi!"
Ý thức được Bạc Cảnh Xuyên ở phía sau đang đến gần, Thẩm Phồn Tinh vội vàng bước chân đi xuống lầu.
Thấy được động tác rõ ràng là muốn trốn tránh hắn của Thẩm Phồn Tinh, Bạc Cảnh Xuyên hơi cong môi, cũng đi theo xuống lầu.
-
Ăn cơm tối xong, thời gian đã không còn sớm nữa.
Thẩm Phồn Tinh nói muốn rời đi, vẻ mặt Bạc lão phu nhân miễn cưỡng.
"Nếu không thì..... hôm nay Phồn Tinh liền ở lại đây đi, nơi này của bà nội có rất nhiều phòng......... Phòng cuối cùng bên tay phải trên tầng hai kia, giường rất lớn, vô cùng thoải mái......"
Thẩm Phồn Tinh bật cười: "Bà nội, không cần đâu ạ."
Vị lão phu nhân này, sao lại đáng yêu như vậy chứ?
Cô vừa ra khỏi biệt thự, Bạc Cảnh Xuyên ở phía sau liền theo tới.
Đứng lại trước cửa, Thẩm Phồn Tinh nhìn Bạc Cảnh Xuyên nói:
"Tôi có tự lái xe đến đây, anh không cần đưa tôi về đâu."
"Không yên tâm. Tôi lái xe đưa em về, để Du Tùng lái xe của em."
"Tôi có thể từ chối không?"
"Tôi từ chối lời từ chối của em. Đưa chìa khóa xe cho Du Tùng đi."
Hắn vừa nói vừa ôm lấy Thẩm Phồn Tinh bước về phía chiếc xe Bently đã được đỗ trước đó.
Lời nói tuy bình tĩnh nhưng hiển nhiên thực sự không cho cô con đường cự tuyệt.
Tên đàn ông bá đạo.
Tuy rằng cái tay thân sĩ trong lời đồn kia đang đặt trên eo cô nhưng lại không có một chút ái muội nào để nói.
Thẩm Phồn Tinh đương nhiên biết một số lễ tiết trong đó, nhưng mà cánh tay trên eo cứ như vô tình lại cố ý chạm vào eo cô khiến cho cô tinh thần không yên.
Mà lúc này, hai người đã đến bên xe, Bạc Cảnh Xuyên tự nhiên duỗi tay mở cửa cho Thẩm Phồn Tinh.
Cánh tay trên eo lại hơi dùng sức một chút, ánh mắt hắn nhàn nhạt liếc qua cô, ý bảo cô lên xe.
Du Tùng chạy đến bên người cô, cung kính đứng một bên, Thẩm Phồn Tinh hơi chần chờ một chút mới đưa chìa khóa xe trong tay cho cậu ta.
"Làm phiền anh rồi."
"Không phiền, thưa thiếu.... Thẩm tiểu thư."
Có lẽ hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện nên ý nghĩ Thẩm tiểu thư sẽ trở thành thiếu phu nhân tương lai đã ăn sâu bén rễ trong lòng cậu.
Thiếu chút nữa là lỡ lời rồi.
Thẩm Phồn Tinh không để ý, ngẩng đầu liếc qua Bạc Cảnh Xuyên vẫn đang đứng bên cạnh chờ cô, khom người bước lên xe.
Bạc Cảnh Xuyên đóng cửa xe lại, vòng qua phía trước, lên xe.
Du Tùng bước đến bên chiếc Volkswagen CC của Thẩm Phồn Tinh, mở cửa xe, rồi lái xe đi trước.
Bạc Cảnh Xuyên chậm rãi lái xe, đi theo phía sau Du Tùng.
Dọc theo đường đi, hai người cũng không nói thêm lời nào nữa, thật ra chuyện xảy ra trong phòng hắn trước khi ăn cơm tối khiến cô có chút không nỡ buông tay.
Cảm giác tồn tại của người đàn ông bên cạnh vẫn vô cùng mãnh liệt, Thẩm Phồn Tinh trong lúc vô tình quay đầu nhìn hắn, quả nhiên là người đẹp, làm gì cũng thành cảnh đẹp ý vui.
Cùng là ngồi ở vị trí đó, cũng là đôi tay nắm tay lái, nhưng dáng vẻ của hắn thong dong bình thản, đôi mày thanh tú, mắt luôn nhìn thẳng về phía trước, so với những người khác lại đẹp hơn rất nhiều.