Thẩm Phồn Tinh lại là một hồi kinh ngạc, nhẹ nhàng mở trừng hai mắt, cuối cùng nghẹn ngào bật cười.
"Xin lỗi, đây đúng là tôi sai."
Bạc Cảnh Xuyên nhìn dáng vẻ tươi cười xinh đẹp của cô, đáy mắt lấp lánh.
"Em cười cái gì?"
"Xem ra là tôi thật sự không quá hiểu rõ anh. Thật sự không nghĩ tới anh là người ôn nhã khí chất bất phàm lại cũng có thể nói ra lời như vậy. Với bề ngoài của anh, thật không giống."
"Đúng vậy, em nghe hiểu được, những lời này nói không có gì sai."
"Nhưng mà, Thẩm tiểu thư, mọi sự vật đều có mặt trong và mặt ngoài. Bình thường thì mặt trong sẽ duy trì không thay đổi, mà mặt ngoài sẽ theo điều kiện biến hóa mà biến hóa. Cho nên, nếu như xem sự vật chỉ nhìn chằm chằm mặt ngoài thì sẽ không thể nhìn tới diện mạo chân chính của sự vật."
"Nói về con người, có một câu là tri nhân tri diện bất tri tâm! Em xác định nhìn người chỉ nhìn bề ngoài?"
Tiếng cười của Thẩm Phồn Tinh dần thu lại, trở nên lạnh lùng.
Cô khẳng định là không thể!
Một cái Thẩm Thiên Nhu đã đủ để cô học xong bài học xã hội cùng nhân tính của cuộc đời!
Cô hít sâu một hơi, lại chậm rãi nói.
"Cho nên, Bạc tiên sinh, chúng ta thật sự không hợp nhau....Tôi đối với anh thật sự không hiểu rõ. Tôi ngay cả mặt ngoài của anh cũng nhìn không thấu, làm sao mà thấy được bản chất của anh?"
"Hơn nữa, tôi vừa cùng bạn trai chia tay chưa được mấy phút, tôi còn chưa có bình tĩnh lại, nếu tôi lập tức vùi đầu vào đoạn cảm tình tiếp theo, tôi sợ tôi cố hết sức, cũng là đối với anh không tôn trọng..."
"Tôi không cần em đáp ứng tôi ngay bây giờ. Em hỏi mục đích tôi đến đây, tôi trả lời vấn đề của em. Theo đuổi em là chuyện của tôi, mà tôi từ trước đến nay không thích người khác chi phối quyết định của mình."
Bạc Cảnh Xuyên ngừng một chút, như đang chờ Thẩm Phồn Tinh thích ứng, một lát lại nhàn nhạt mở miệng: "Đương nhiên, cuối cùng từ chối hay không là chuyện của em. Nhưng mà, tôi từ chối việc em từ chối tôi."
".........."
"Bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh Thẩm tiểu thư tùy thời kiểm nghiệm bản chất của mình!"
Thẩm Phồn Tinh hoàn toàn trố mắt, trơ mắt nhìn Bạc Cảnh Xuyên rời đi, cũng không nói được câu nào.
Đợi đến lúc trong phòng triệt để chỉ còn lại một mình cô, thật lâu sau, cô mới chậm rì rì mà hoàn hồn.
Trên gương mặt luôn không có biểu cảm lúc này, khóe miệng bỗng nhiên không thấy rõ mà kéo ra.
Từ chối hay không là chuyện của cô, từ chối việc cô từ chối lại là việc của hắn?
Vậy quyền lựa chọn của cô ở chỗ nào?
Vậy nên, hắn nói nhiều như vậy là chỉ muốn chốt lại một câu cuối cùng.
Cô, hắn định chắc rồi?
Người đàn ông này thật sự là............
Thẩm Phồn Tinh có chút buồn cười mà lắc đầu, cuối cùng vén chăn lên chui vào.
Thở dài một hơi, bụng có chút đói, nhưng trong phòng của cô, ngay cả một người cùng giường cũng không có.
Cô đứng dậy, ở trên máy tự động điều chỉnh nhiệt độ ở bên cạnh lấy một cốc nước, uống xong lại nằm xuống.
Tất cả cô đều làm theo bản năng, chính cô thậm chí cũng không nhận ra, giờ này khắc này là thời điểm cần có người bên cạnh chăm sóc nhất.
Nhưng mà tất cả thói quen thành tự nhiên, từ ba năm trước khi cô từ Pháp trở về, liền thuê nhà trọ bên ngoài ở một mình.
Sinh bệnh là mình, xem bệnh là mình, tiêm thuốc, từng chút một vẫn luôn là chính mình.
Tuy cô có Tô Hằng, nhưng chẳng qua là ngẫu nhiên quan tâm mà thôi.
Ba năm trước đây Tô thị bởi vì vấn đề chất lượng đồ trang điểm chọc quan tòa, sau đó phải bồi thường một khoản lớn, mắc nợ chồng chất.
Cô lúc ấy mới vừa từ nước ngoài trở về chưa bao lâu, ngay cả công ty quan hệ xã hội duy nhất mà mẹ lưu lại cho cô cũng không kịp chính thức tiếp nhận, lập tức tiến vào công ty Tô Hằng.
Từ khi mới bắt đầu cùng anh ta ứng phó các loại xã giao, đến khi bọn họ tách riêng ra, tự mình xã giao, cô không biết bao nhiêu lần bị nhà đầu tư tìm đến chiếm tiện nghi!
Không biết bao nhiêu lần uống say như chết, nôn đến trời đất u ám!
Cũng không biết trong ngăn kéo căn hộ cùng văn phòng đặt bao nhiêu thuốc dạ dày!
Cô một bên để ý công ty quan hệ xã hội mẹ để lại, một bên thuận tay quản lý bộ phận PR của Tô thị, cũng đảm nhiệm vai trò giám đốc ngành nghiên cứu chế tạo nước hoa của Tô thị.