Đừng Nhặt Loạn Hoàng Đế Ở Ven Đường

Chương 6

Dù ở bên ngoài có sóng to gió lớn như thế nào thì ở bên trong tâm điểm của vòng xoáy dư luận cũng không hề bị ảnh hưởng.

Sở phủ trước đó rất đơn giản, nhưng khi A Loan theo phụ thân nàng dọn đến thì giữa phủ xuất hiện sân rộng, trước đó là nơi để trưng bày đồ vật yêu thích mà Sở tướng cất công có được, phòng thêu Sở gia cũng tuyển thêm nhiều tú nương khéo léo nhất nhì trong kinh, đồ ăn thức uống ở phủ thì lại được chuẩn bổ dưỡng, thơm ngon hơn trước.

Dường như Sở thừa tướng muốn đem tất cả những gì ông nợ con gái mình bù lên cháu gái bé bỏng, xem A Loan như báu vật trong tay.

Đối với sự nhiệt tình của lão thừa tướng, A Loan có chút không quen, hành động cũng có chút cẩn trọng hơn.

Khi Thẩm An Thu nhìn thấy, liền thuyết phục nàng: “Ông ấy là ông ngoại của con, cũng giống như cha, đều là máu mủ ruột già, vì vậy không nên lạnh nhạt như vậy.”

“Trong kinh thành đúng là không thanh tĩnh bằng Đào Hoa trấn, nhưng đây sẽ là nhà của con cả đời này, con cũng phải làm quen, thân thiết với nơi này đúng không?”

A Loan không khỏi chớp mắt, gật đầu, nhẹ giọng nói: “Cha, con gái hiểu rồi.”

Sau khi cha con tâm sự, A Loan quả nhiên dần thân thiết với ông ngoại của mình hơn, lão thừa tướng vui vẻ hiện lên trên mặt, nhìn như thể trẻ ra vài tuổi.

Buổi thượng triều hôm nay, Mạnh Hành Uyên giữ Sở tướng ở lại, hỏi về án muối về sau nên giải quyết thế nào, ánh mắt thâm thúy nhìn vào tóc mai đen nhánh bên thái dương của Sở tướng, giọng điệu không rõ: “Sở tướng gần đây khí sắc tốt hơn thì phải?”

Ông bị hỏi như vậy liền sửng sốt, thầm nghĩ, đây đều là nhờ cháu gái ngoại bảo bối tri kỷ, nhưng kiêng kị thiên uy, ông chỉ cẩn thận đáp lời: “Đều là nhờ phúc đức của Hoàng Thượng.”

Mạnh Hành Uyên cười nhàn nhạt lạnh lùng, bất ngờ “ồ” lên một tiếng xé tan bầu không khi tĩnh lặng trong Ngự Thư Phòng, Sở thừa tướng nhạy bén nhận ra, vội sửa sai, “Lão thần thực sự nhờ phúc trạch của bệ hạ mới có thể tìm được cháu gái ngoại duy nhất của mình, tận hưởng niềm vui đoàn tụ cùng con cháu.”

Mạnh Hành Uyên cong cong khóe miệng, trên khuôn mặt tuấn tú bất ngờ hiện lên nụ cười ánh lên tia sáng rạng ngời từ bên trong đôi mắt phượng luôn lãnh đạm, giống như tia sáng trên bầu trời xuyên qua đám mây chiếu xuống. Hắn đứng dậy, vòng qua long án, chậm rãi đi đến gần Sở tướng quân, đè thấp âm thanh, nói: “Không biết Sở tướng có muốn hưởng thêm chút phúc trạch của trẫm không?”

“Ý của Bệ Hạ là?” Lão thừa tướng không rõ hàm ý.

Mạnh Hành Uyên đứng khoanh tay, giọng điệu buồn bã nói: “Trẫm đăng cơ mấy năm, hậu cung chưa có, hậu vị vẫn chưa quyết định.”

Sở tướng “Ồ” một tiếng, bừng tỉnh nói: “Là lão thần sơ xuất, quả thật cần phân phó Lễ Bộ thu xếp chuyện tuyển tú.” Tính sơ qua thì hoàng đế năm nay cũng đã hai mươi lăm tuổi, đúng là nên lập hậu nạp phi rồi. 

Nhìn Sở tướng đang giả vờ đắn đo suy nghĩ, Mạnh Hành Uyên không bực mình, cũng không vòng vo, trực tiếp nói: “Trẫm thấy A Loan rất vừa ý.”

“Bệ hạ, người nói gì ạ?”

“Thẩm thị A Loan tính tình dịu dàng hiền thục, cử chỉ đoan trang, lại có ân cứu mạng với trẫm, chẳng phải dân gian có câu, ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp sao?”

Khóe miệng Sở tướng giật giật nhẹ.

Bệ hạ vì sao lại chấp niệm chuyện kết cỏ ngậm vành đền ơn đáp nghĩa như vậy chứ.

Thật lòng mà nói, Sở thừa tướng không muốn cháu gái của mình bước chân vào vũng nước sâu hậu cung này, nhưng ông tận mắt nhìn thấy Mạnh Hành Uyên làm thế nào để ngồi lên vị trí này, phải dùng bao nhiêu thủ đoạn cùng tâm kế. Chuyện xưa không cần kể lại, nhưng từ bây giờ hắn sẽ không để ông ta có bất kỳ cơ hội nào để từ chối.

Lão thừa tướng suy nghĩ minh bạch, vẫn không nên làm Hoàng đế tức giận, rồi để cháu gái mình bị liên lụy, trước tiên cứ thuận theo rồi tính sau.

Tuy Sở tướng không nói đồng ý, nhưng lại nói: “Cháu gái của lão thần được hoàng thượng yêu thích, đó là phúc của nó. Chỉ là đây là hôn nhân đại sự cả đời, năm đó lão thần suy nghĩ chưa thấu đáo, làm con gái mình đi xa tha hương, nay cha con đã âm dương cách biệt. Hiện giờ là việc hôn nhân của A Loan, lão thần muốn nghe theo tâm ý của nó.” Nói đến đây ông xúc động đến nỗi suýt thì rơi lệ.

Chuyện nhà của Sở tướng Mạnh Hành Uyên cũng hiểu rõ, cũng không muốn làm khó ông ta, chỉ nói: “Như vậy đi, ba ngày sau, Sở thừa tướng lại cùng trẫm thảo luận tiếp vậy.”

“Lão thần tuân lệnh.”

Lo lắng sốt ruột về đến nhà, Sở tướng liền đi thăm cháu gái ngoại, nhịn không được mà than thở, làm A Loan bất ngời, khó hiểu hỏi: “Ông ngoại gặp chuyện phiền lòng sao?”

Vừa nói ra, nàng liền thấy không ổn.

Gần đây nàng đi theo ma ma dạy lễ nghi do Sở tướng đưa đến học không ít quy củ lễ nghi trong kinh, biết được chuyện mà Sở tướng ưu phiền hẳn là chính sự, câu nàng vừa hỏi chính là quá phận.

A Loan nhìn không rõ thần sắc của Sở tướng, nhất thời trầm mặc làm nàng có chút bất an.

Lão thừa tướng thấy vậy vội nói: “A Loan, con còn nhớ người mà con đã cứu ở Đào Hoa trấn không?”

A Loan gật gật đầu.

Chính là đương kim hoàng thượng.

Nàng chỉ tùy tiện nhặt về chữa trị, giúp đỡ thế mà lại vớ trúng nhân vật tầm cỡ như vậy.

A Loan nghĩ đến đây không khỏi mơ hồ một chút.

Sở tướng lại tiếp tục nói: “Thật ra…..vốn dĩ……..haizz, nếu người nọ muốn lấy thân báo đáp ân cứu mạng, A Loan, con có bằng lòng không?”

A Loan không khỏi ngẩn ngơ, lấy lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như bạch ngọc thoáng cái liền đỏ hồng.

“Như, như vậy sao được, làm gì có chuyện hoang đường như vậy?”

Người nọ chính là đương kim hoàng thượng.

Còn ân cứu mạng, thì hắn cũng lao vào biển lửa cứu nàng ra thì xem như đã trả rồi, nói cái gì mà lấy thân báo đáp chứ, thật là ……..hoang đường.

Nhưng tiểu cô nương vẫn nhịn không được nhớ lại. Ngày đó, ngọn lửa bùng cháy dữ dội khắp nơi, xà nhà đột nhiên bị gãy ngang mạnh mẽ rơi xuống, thoáng qua một thân ảnh xuất hiện. Cánh tay rắn chắc vòng qua eo giữ eo nàng, hắn còn nói nàng “đừng sợ”, giọng nói trầm thấp, hơi khàn, mang lại cảm giác an toàn cho người khác.

Trong lòng A Loan có chút áy náy, mi mắt nàng cũng lại chợt rũ xuống. 

Chưa nói đến thân phận cao quý của Mạnh công tử, chỉ cần nói đến đôi mắt của nàng, thì nàng căn bản cũng không hề xứng với đối phương.

Sở thừa tướng là ai chứ? Nhìn thần sắc tiểu cô nương ngẩn ngẩn ngơ ngơ, ít nhiều đoán ra chút tâm tư của nàng.

Trong lòng khẽ thở dài, lão thừa tướng nói: “Bệ hạ cũng không phải kiểu người không thấu tình đạt lý, nếu con không muốn thì người cũng sẽ không trách tội con đâu.” Nói ra lời này xong, Sở tướng cũng có chút chột dạ.

A Loan ngẫm nghĩ lại tính nết người kia, thì đương nhiên cũng hiểu ông ngoại cũng chỉ muốn trấn an nàng.

Nếu có thể từ chối, Sở tướng nhất định sẽ không nói với nàng chuyện này.

Hơn nữa, nếu gạt chuyện mắt nàng qua một bên, thì sâu thẩm trong tim nàng………

Nghĩ như vậy, A Loan nhấp nháy đôi môi, yên lặng nắm chặt gậy trúc trong tay, “Cháu..đồng ý.” Âm thanh nhẹ đến mức người nghe không rõ.

Buổi tối, Thẩm An Thu xem bệnh trở về, nghe lão nhạc phụ nói đến việc này, liền vỗ bàn, cho dù năm đó Sở tướng chia rẽ uyên ương ông và Sở vân, thì trước giờ ông cũng chưa từng thất lễ với nhạc phụ mình, “A Loan tấm lòng lương thiện, người nói với nó như vậy, nó tất nhiên đoán được kết quả nếu cự tuyệt, làm sao có thể nói gì khác được?”

Hôm nay ông không màng thận phận cha vợ con rể mà chất vấn, nói: “Chẳng lẽ ngày đó người muốn đón A Loan về là vì điều này sao?”

Đối mặt với sự chống đối này, lão thừa tướng lập tức đen mặt, tức giận nói: “Chuyện này suy cho cùng còn không phải vì ngươi cứu người? Cứu người thì cứu đi, còn giữ lại trong biệt viện làm gì, làm A Loan bị người ta nhớ thương!”

“Hôn nhân này, con không đồng ý.” Thẩm An Thu bình tĩnh lại một chút, “Ngày mai con sẽ đưa A Loan trở về Đào Hoa trấn ngay.”

“Dưới bầu trời này, có nơi nào không phải là đất của thiên tử.” Sở tướng nhẹ nhàng nhắc nhở.

“……….” Thẩm An Thu nhất thời nghẹn lời một chút, sau lại nói: “Nếu A Loan đã đính hôn rồi thì sao, quân tử không đoạt nhân sở ái*, chẳng lẽ bệ hạ còn có thể chiếm đoạt người hay sao?”

*Quân tử không đoạt nhân sở ái: là quân tử sẽ không đi tranh đoạt những thứ mà người khác yêu thích.
Bình Luận (0)
Comment