“Kimiko, từ lúc bế quan tu luyện kết thúc, sao trông cậu luôn buồn bã ỉu xìu
vậy?” Mai vừa nói vừa đi đến giữa sân, giăng lưới tennis ra.
“Các cậu chỉ nhìn thấy phong cảnh của nghi thức thụ đao, nào biết rằng hai
ngày sau đó tớ bị lão nhân Sanada kia bắt nạt thảm hại đến mức nào chứ.” Tôi ngồi sững trên ghế đá, ngẩng đầu nhìn mây trắng đang bay trên trời
xanh. “Bây giờ cánh tay của tớ vẫn còn tê đây này!”
Hôm nay là
ngày tập huấn cuối cùng của câu lạc bộ Tennis, mấy ngày nay ở chung
khiến tôi hiểu rõ mọi người ở câu lạc bộ này. Trong truyện tranh hình
như bọn họ đều là thiên chi kiêu tử *, sau lưng trả giá vô số nỗ lực
gian khổ. Đặc biệt là Atobe Keigo, đóa hoa thủy tiên này chính là nhân
vật có cường độ huấn luyện nhiều nhất của câu lạc bộ Tennis. Phòng tôi
đối diện phòng cậu ấy, phải hơn mười giờ mới có thể nghe thấy tiếng cậu
ấy về phòng. Cho nên, mọi người hãy cố lên đi! Để không phải hối hận vì
đã bỏ lỡ thanh xuân!
(* Thiên chi kiêu tử: Đứa con cưng của ông trời)
Một chiếc xe kiểu cũ chạy đến. A, nhóm Seigaku đến rồi.
“Tsukimitsu-kun, giải khu vực Tokyo hồi trước có thể cùng các cậu tiến hành thi đấu hữu
nghị, đúng là rất vui vẻ.” Dẫn đầu đi xuống xe, đội trưởng Seigaku –
Yamato Yudai, cùng Tsukimitsu tiền bối thân thiện bắt tay.
“Thật
xin lỗi, đã phải phiền toái các cậu chạy tới tận đây. Hôm nay mong mọi
người giúp đỡ.” Sao không khí có chút quái dị vậy? Hai đội trưởng thoạt
nhìn đang vui vẻ chào đón nhau, nhưng sau lưng bọn họ phảng phất lại dấy lên đại hỏa hừng hực. Dụi dụi mắt, lại nhìn tiếp. Thì ra không chỉ có
tôi cảm giác được, nhìn mọi người đứng cách xa hai người họ hơn mười
thước, tôi khẳng định giác quan thứ sáu của mình không sai.
“Quả nhiên là thật!” Mai bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu nói.
“Cái gì thật?” Tôi tò mò hỏi cậu ấy.
Mai thành thật lắc đầu. “Chỉ là Tsukimitsu-senpai có tình cảm với Ohtori
Zaki-senpai, làm cho Ohtori-senpai và bạn trai của chị ấy bất hòa. Biết
bạn trai của Ohtori-senpai là ai không?” bà tám Mai thần bí nhìn tôi.
“Chẳng lẽ chính là…” Tôi kinh ngạc nhìn Yamato tiền bối đằng xa.
“Đúng đúng, không sai! Chính là đội trưởng câu lạc bộ tennis của Seigaku.”
Như là đoán được kết cục của tiểu thuyết trinh thám, một trận tĩnh điện
mang cảm giác tê dại xẹt qua người.
“Hơn nữa còn liên quan đến đệ nhất truyền thuyết thần quái trong lịch sử Hyoutei!”
“Sao? Thần quái?”
“Cơ hồ mỗi một đời, nam đội trưởng câu lạc bộ Tennis của Seigaku và Hyoutei đều là tình địch!” Bom nổ mạnh!
“Thật vậy chăng?” Chớp mắt hưng phấn nhìn Mai.
“Năm trước là đội trưởng Takagi vừa tốt nghiệp, năm kia là đội trưởng
Kurokawa, năm kia nữa đội trưởng Chiba, hết thảy đều không thoát nổi vận mệnh này! Cho nên mới nói, đây tuyệt đối! Tuyệt đối là nguyền rủa!”
Tôi nhìn chằm chằm Atobe cùng Tezuka đang nói chuyện với nhau, đối thủ số
mệnh! Ha ha ha ha, sau này có trò hay để xem rồi! (Tác giả Phi: cười đi, cười đi, thừa dịp lúc không biết chuyện, tận tình cười đi! ) đột nhiên
nghĩ đến một điểm quan trọng, quay đầu hỏi Mai: “Vậy chiến tranh tình
yêu giữa hai đội trưởng hai trường, bên nào thắng nhiều hơn?”
“Không rõ, có nhiều phiên bản lắm.”
°`°¤ø,¸¸,ø¤°`°
“Chúng ta hãy thảo luận một chút chuyện thi đấu lần này nên phân tổ như thế
nào đi.” phó đội trưởng Hyoutei – Muuri tiền bối nói đến điểm mấu chốt.
“Chi bằng thế này đi, chỉ cần hai người đều đồng ý, là có thể bắt đầu
trận đấu.” Tsukimitsu tiền bối hoàn toàn thu hồi xác ngoài ôn nhã, ánh
mắt khiêu khích bắn thẳng đến đội trưởng Yamato.
“Tôi không có ý
kiến.” Cách kính râm cũng có thể cảm giác được ánh mắt không chút nào
thoái nhượng của Yamato Yudai. “Cứ quyết định như thế!”
“Tezuka,
hôm nay bổn đại gia muốn so đấu công bằng một lần với cậu!” Atobe cao
ngạo ngẩng đầu khiêu chiến, trong lời nói ẩn chứa sự không cho phép bị
từ chối.
“Không thành vấn đề.” trong đôi mắt phượng của Tezuka cũng chớp động sự khát vọng chiến thắng.
“Tsukimitsu vs Yamato, một ván quyết thắng thua, Tsukimitsu phát bóng!” Đây là trận chiến bảo vệ tình yêu, thật không dễ dàng. Tsukimitsu tiền bối vừa vào
trận liền ra một cái phát bóng siêu ảo ảnh, thật nhanh!
“15-0”
Yamato nhìn vệt bóng lưu lại trên nên đất ngay bên cạnh, khóe miệng nhẹ
nhàng nhấc lên. Lần phát bóng thứ hai, đội trưởng Seigaku nhanh chóng di chuyển ra sau, thoáng nghiêng người sang phải, huy vợt, thẳng tắp một
cái. Chỉ thấy quả cầu nhỏ màu vàng chanh bay vụt ra xa.
“15-15” thế lực ngang nhau so đấu.
“Đáng ra nên gọi Ohtori-senpai đến xem, hai người con trai vì mình mà huy vợt không ai nhường ai, thật sự rất hạnh phúc!” hai mắt Mai đầy hình trái
tim.
“Có lẽ ngay từ đầu là vì Ohtori-senpai, nhưng mà thấy họ
nhập tâm vào một cuộc chiến một cách nhuần nhuyễn vô cùng chuyên nghiệp
như vậy, chỉ sợ hai bên đã bắt đầu quên quan hệ tình địch.”
“Nakamura-san nói rất đúng, trận đấu thật sôi động.” Fuji quỷ dị hiện ra bên cạnh tôi.
“Trận đấu của Fuji đã kết thúc rồi à?” Nhìn Gấu Nhỏ đang cười, tôi đoán.
“Ừ, kết thúc rồi”
“Thắng phải không.” Tôi dùng câu khẳng định.
“Ha ha, có vẻ như Nakamura-san rất hiểu biết tớ.”
“Bởi vì khi Fuji nghiêm cẩn thì không nhắm mắt.” Nhìn đôi mắt màu xanh nhạt trong truyền thuyết của Fuji, tôi cười ha ha.
“Trận đấu kết thúc, 6-6, Tsukimitsu vs Yamato hòa, hai bên bắt tay!”
“Hoà à, trận đấu rất hay!” Nhìn hai người đang bắt tay nhau giữa sân. “Chiến hỏa vẫn còn kéo dài đấy.” Gấu Nhỏ cười cười nói. “Trận đấu giữa Tezuka
và Atobe còn chưa kết thúc đâu. Ne, Nakamura-san muốn cùng đi xem sao?”
“Được.”
“Oishi, điểm số hiện tại là?”
“4-4, hiện tại đến lượt Atobe phát bóng.”
Tôi tò mò nhìn chằm chằm hai người đang di chuyển trong sân, không biết
trận đấu trong hiện thực có khoa trương giống như trong anime không.
“Tezuka Zone bị phá sao?” Fuji lo lắng nhìn dáng người kiên cường kia.
“Ừ, nhưng cú phát bóng của Atobe cũng bị Tezuka đỡ được.” Mắt Oishi sáng
ngời. Nhìn biểu cảm của những người xem bên ngoài sân là hiểu trận đấu
này kịch liệt đến mức nào.
Atobe am hiểu các cú phát bóng nặng,
vụt phá không khí. Tezuka hơi nghiêng trọng tâm xuống, huy vợt đánh trả
cầu về phía góc chết đối diện. Nữ vương lấy tốc độ cực nhanh, cấp tốc
đuổi theo quả cầu, tăng mạnh lực cổ tay, cầm vợt mãnh liệt đánh trả. Quả cầu nhỏ màu vàng bay múa trên không trung, đột nhiên tăng tốc rơi
xuống. Tezuka xoay cánh tay, khuỷu tay hơi gấp khúc, không đợi cầu rơi
xuống đất, lập tức ra một cú đánh. “Phách!” Quả tennis bắn thẳng xuống
sân bên kia bật lên cao năm, sáu cm.
“0-15”
“Tezuka, đây
là tuyệt chiêu mới của cậu sao? Ừm ~ thú vị, để cho bổn đại gia hoa lệ
phá nó đi!” Atobe khẽ vuốt nốt ruồi. Tezuka lại về tư thế phát bóng,
trầm mặc khí phách.
“3-4 ”
“5-6, Tezuka phá phát, đổi phát bóng.” Kết quả Atobe vẫn bỏ lượt phát bóng, do tuyệt chiêu mới của Tezuka.
“A ôi! A ôi! Tezuka hãy huy hoàng mà thắng một ván này đi!” Kikumaru hưng phấn kêu to.
“Chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy đâu.” Fuji nhẹ nhíu lại hai hàng lông mày.
Tezuka dùng tay phải tung quả cầu nhỏ lên, giơ cao vợt bóng bàn, thân thể hơi
ngưỡng ra sau, hai chân phát lực, nhấn mạnh một cái, nhanh chóng huy vợt từ trên xuống dưới. Bóng tennis nhằm thẳng đến góc ngoài phía bên trái
sân đối phương bay đi, phát bóng thật xảo quyệt! Một bước lướt xinh đẹp, mái tóc màu tím bụi của Atobe khẽ bay lên. Một cái đánh trở lại, cầu
xoay tròn bay về phía góc chết của đối phương, thật nhanh. Lại là tuyệt
chiêu kia, kính mắt của Tezuka chợt lóe ra ánh sáng phản xạ vô cùng chói mắt. Sắp xong rồi sao? Atobe cấp tốc cúi người, hai chân hơi gập xuống
huy vợt, cầu nhẹ nhàng rơi xuống, cơ hồ không bắn lên, chỉ là lẳng lặng
ngừng trên mặt đất. Đúng là một cú đánh khiến lực cầu giảm bớt rất
tuyệt!
“Thì ra Atobe là vì hoàn thành cú đánh trả của mình mới
chậm chạp chưa phá tuyệt chiêu của Tezuka. Ha ha, năng lực thật kinh
người.” Trong lời nói của Fuji lộ ra một tia hưng phấn.
“Tách!”
Búng tay một cái, kiêu ngạo hoa lệ. “Tezuka, có vẻ như đã xong rồi!”
Tezuka đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt giống như bắt giữ được con mồi vậy.
“Một ván kết thúc, Atobe và Tezuka, 6-6 hòa!”
“Hừ, nếu lại cho cậu một cơ hội nữa, cậu hoàn toàn có thể phá cú đánh kia
của tôi phải không. ~Tezuka” Atobe thu vợt bóng bàn, đứng ở trước cái
võng. Tezuka không trả lời, chỉ cùng cậu ấy bắt tay. “Xem ra thắng bại
giữa chúng ta vĩnh viễn chỉ có thể quyết định được ở bàn thứ bảy, bổn
đại gia sẽ thắng cậu trong trận chung kết, trước đó ngàn vạn đừng thua
đấy.”
“Cậu cũng không được sơ suất.” Lạnh lùng trả lời.
“Nhanh đi ăn cơm đi! Chết đói đến nơi rồi!” Mukahi oán giận nói.
“Đi, để bổn đại gia mời các cậu ăn đại tiệc hoa lệ đi. Ne ~ Kabaji”
“Wushi ”
“Xuất phát! Xuất phát!” Kikumaru biến thân thành mèo, sôi nổi chạy qua tôi.
“Á!” Tôi ôm sườn phải, khổ sở ngồi xổm xuống.
“Sao thế! Kimiko!” Yuki chống nạng đi tới, mắt trừng Kikumaru bên cạnh.
“Không phải tớ, không phải tớ, tớ không hề làm gì cả!” Kikumaru hoảng loạn xua tay.
“Eiji không cố ý, là vợt của cậu ấy không cẩn thận va phải Nakamura-san.” Oishi giúp cậu bạn hợp tác giải thích.
“Là vết thương do đối chiến ngày hôm đó sao?” Tezuka đi tới, nhíu nhíu mày nhìn tôi.
“Ừ…” đau đến mức không nói ra lời, buổi tối ngủ cũng không dám quay người sang phải.
“Hừ! Đúng là một cô gái không hoa lệ, bị thương còn không nói!” Atobe bước
nhanh đến, xoay người ôm lấy tôi, bất mãn nhìn về phía Tezuka. “Kabaji!
Đi nói cho quản gia, bảo ông ấy gọi bác sĩ Suzuki tới!”
“Wushi ”
“Ồ, xem ra đúng là nguyền rủa.” Oshitari nhẹ giọng lẩm bẩm.