Thứ sáu, buổi sáng, trong lớp học bất chợt truyền đến tiếng thảo luận,
tiếng con gái kinh ngạc hô nhỏ, tiếng con trai thì thầm trò chuyện,
không có lúc nào là không thể hiện sự rung động của thanh xuân. Giáo
viên trên bục giảng cũng không để ý nhiều, tiếp tục giảng dạy. Dù sao
buổi chiều là Hyoutei lễ hội Ca Múa mỗi năm một lần, là thời gian xán
lạn nhất của ngày xuân Hyotei.
“Xin chào! Các bạn Seigaku, đã ăn
cơm trưa chưa?” Ở trong đám người nhìn thấy đội chính tuyển câu lạc bộ
Tennis Seigaku với đội trưởng Yamato đi đầu.
“Đã ăn rồi, hôm nay đến Hyoutei quấy rầy rồi.” đội trưởng Yamato nâng nâng viên kính râm tròn, nhẹ nhàng nói.
“Ha ha, đội trưởng bọn tôi đang ở hậu trường hoá trang, hôm nay nhất định
chị ấy sẽ khiến toàn trường kinh diễm đấy.” Tôi tốt bụng nói với Yamato
Yudai, “Ngàn vạn phải để mắt kĩ xung quanh, đám con trai có lòng muông
dạ thú với mỹ nhân Ohtori thật không ít đâu.”
“Ha ha, nhất định, nhất định.”
“Ne~ hôm nay có phải Nakamura-san sẽ làm chúng tôi chấn động không?” Fuji
loan mắt, cười tủm tỉm đánh giá tôi từ trên xuống dưới. “Nakamura-san
còn chưa trang điểm, không lẽ không có tiết mục của cậu sao?”
“Hôm nay tớ chỉ xuất trướng trong hội diễn của câu lạc bộ thôi, không tham
gia phần biểu diễn của học sinh mới.” Tôi bày ra tạo hình ‘sứ giả bảo vệ hoa’, nghiêng mặt nói. “Hôm nay bổn cô nương là lá xanh, để phụ trợ cho vẻ đẹp của Ohtori Zaki-senpai!”
“Dù có phải lá xanh hay không,
Nakamura-san ở trong mắt mọi người vĩnh viễn là xinh đẹp nhất.” Gấu Nhỏ
quay đầu nhìn về phía Tezuka, “Nhỉ, Tezuka.” Băng sơn dời tầm mắt, tiếp
tục trầm mặc.
“A, rất xin lỗi, tớ phải đi đây, chị tớ đến.”
“Chị Kuyou!” Đứng xa xa vẫy tay, sau đó lấy tốc độ trăm mét tiến lên nhào
vào lòng chị, cọ cọ. Sau đó ngẩng đầu, nhẹ chào hỏi: “Anh rể, hoan
nghênh đến chơi.” Kamechirou kinh ngạc vui mừng nhìn tôi, hưng phấn nói: “Hôm nay phải cố lên nhé, em vợ.”
“Nakamura vẫn như vậy, trong mắt chỉ có chị thôi.” Một tiếng nói mềm nhẹ oán giận vang lên.
“Yukimura-kun, Sanada-kun, hoan nghênh đến dự lễ hội Ca Múa Ngày Xuân của Hyotei.” Tôi vẫn lại ở trong lòng chị, chân thành nói.
“Nakamura! Em còn làm gì ở đó, mau đi trang điểm!” chị Kikuri mặc trang phục bắn
cung cổ đại không để ý bộ viên khác lôi kéo, nhảy từ hậu trường ra kêu
to.
“Em xin lỗi, rất xin lỗi.” Tôi xoay người xin lỗi, sau đó lại bỏ thêm một câu, “Nhưng mà chị trang điểm như vậy thật sự không nên
hung hãn như thế!” Thành công nhìn thấy chị Kikuri tức điên, giương nanh múa vuốt.
“Hôm nay Nakamura cũng mặc như vậy sao?” Yukimura chờ mong nhìn tôi, đôi mắt màu tím sáng lên, điện áp siêu cường!
“Ha ha.” Tôi bị sắc đẹp dụ hoặc, tới gần cậu ấy nhẹ nhàng thì thầm, “Bí mật!”
Đứng ở hậu trường, nhìn câu lạc bộ Tennis đang biểu diễn, đóa thủy tiên nát kia thật đúng là chói mắt.
“Chìm đắm trong tiếng ca hoa lệ của bổn đại gia đi!” Atobe ngẩng đầu lên, giống như đế vương nhìn dưới sân khấu.
“Atobe, Atobe, hoàng đế Hyoutei ――”
“Phách!” Một tiếng búng tay vang lên. “Chính là bổn đại gia ta!” Thủy tiên vẫy
tay một cái ném đồng phục trường ở trên người xuống dưới sân khấu, lộ ra T-shirt da màu vàng cùng quần da màu đen bó sát người, một cái thắt
lưng màu bạch kim mặc hơi lỏng ở eo. Dưới sân khấu lập tức điên cuồng
lên, tiếng thét chói tai, tiếng reo hò, tiếng khóc hưng phấn liên tiếp
vang lên, quả thực chính là tư thế của minh tinh màn bạc trong liveshow. Lấy tay bịt kín lỗ tai, bất đắc dĩ thở dài. Thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của thủy tiên, tôi hung hăng trừng lại. Có gì đặc biệt hơn người
chứ!
(Tác giả Phi: cái gì mà tìm tòi nghiên cứu, cô đúng là ngu
ngốc, kia rõ ràng chính là… A!!!! Nữ vương điện hạ, muốn giáo huấn tiểu
nhân thì cũng phải hát xong đã chứ! )
Trên sân khấu Oshitari bối
tư, Tsukimitsu tiền bối và Muuri tiền bối đánh trống, Shishido và Mukahi cầm đàn ghi-a điện, Akutagawa đánh bàn phím, mang phong cách âm nhạc
rộn rã. Mấu chốt là có giọng hát uyển chuyển của thủy tiên, không muốn
thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận là giọng của cậu ta rất gợi
cảm. (Tojikachan: không biết “bối tư” là loại nhạc khí gì, có ai biết
không giúp ta với )
Bài hát kết thúc, dưới sân khấu bộc phát ra
tiếng vỗ tay giống như núi hô sóng thần, tiếng huýt sáo, tiếng thét chói tai. Tên khổng tước thủy tiên kia xòe đuôi đi về phía tôi, vẻ mặt đắc
ý; “Bổn đại gia chờ xem cô gái không hoa lệ như cậu biểu diễn.” Phì! Cậu làm sao mà biết không hoa lệ.
“Hừ!” Tôi hung hăng trừng lại.
“Tiếp theo là tiết mục câu lạc bộ nữ kiếm đạo ―― hạnh hồn, xuyên không gió
thời không.” ngọn đèn tắt, trên sân khấu tối đen, tiếng huyên náo dưới
sân cũng dừng lại
Một tiếng sáo du dương đánh vỡ sự yên tĩnh, một ngọn đèn chiếu vào phía bên trái sân khấu, một thiếu niên trong trang
phục quý tộc cổ đại khẽ mở đôi môi thổi sáo. Theo từng đạo thanh âm tao
nhã vang lên, quần áo thiếu niên khẽ bay, gương mặt như ngọc. Đột nhiên
thiếu niên mở hai mắt, đôi mắt xanh biếc lấp lánh. Đầu ngón tay ấn vào
nửa lỗ, một thanh âm trầm thấp vang lên dường như đang khóc thảm.
Lúc này, ngọn đèn màu vàng nhạt dịu dàng chiếu xuống sân khấu, hai thiếu nữ quý tộc trong trang phục công chúa Nhật Bản cổ đại ngồi ngay ngắn trên
bậc thềm. Một thiếu nữ tóc bạc tuyệt sắc, tóc dài xõa tung, ngồi quỳ
trước đàn Thất Huyền Cầm, trên người là trang phục hoa lệ tầng tầng tao
nhã dài phủ lên mặt đất. Ngón tay ngọc khẽ nâng, tiếng đàn boong boong
bắt đầu vang lên. Cũng cùng lúc, một thiếu nữ khác với mái tóc dài màu
quất, nửa ôm đàn Tỳ Bà, khéo léo che lại gương mặt.
Thiếu niên
buông sáo trúc, si ngốc nhìn hai thiếu nữ. Lúc này, hai tiếng đàn vô
cùng tuyệt đẹp hòa vào nhau, đầy cảm xúc mà không bên nào bị cản trở sự
thể hiện độc đáo và tuyệt vời của bản thân. Thiếu niên từng bước một đến gần, ngâm nga hát:
Bỗng nghe tiếng mưa rơi
Mọi tâm sự liền triền miên
Sớm cũng rả rích, trễ cũng rả rích
Hoa hồng nghe thấy tiếng mưa rơi
Mọi tình yêu đều đau khổ
Tụ cũng lả lướt, tán cũng lả lướt
(Tác giả Phi: mấy câu này là dì Quỳnh Dao viết, tác giả mượn chút )
Thiếu nữ đàn thất huyền cầm khẽ mở môi đỏ mọng, ngưng mắt mỉm cười. Một ánh
mắt ngượng ngùng, khiến cho dưới sân khấu vang lên rất nhiều tiếng hít
sâu một hơi. Thiếu niên tựa như rối gỗ bị nàng dắt, chậm rãi đi tới. Một tiếng tiếng tỳ bà vang tăng lên, giống như một trận mũi tên phi qua cắt ngang. Thiếu niên đột nhiên quay đầu nhìn về phía thiếu nữ tóc màu
quất, bị ánh mắt u oán của nàng mà rung động. Đàn Thất Huyền nhẹ nhàng
vang lên, làm cho người ta tinh tế hưởng thụ.
Thiếu niên một lần
nữa cầm sáo trúc, hòa cùng tiếng đàn của các nàng. Tiếng sáo vang lên
như nhắn dùm một tia kiên định. Nức nở một tiếng, uyển chuyển, phảng
phất như hóa thành một trận khói nhẹ khẽ bay lên.
Gió cố hương, mây chẳng phải
Tiếng sáo tha thiết nhớ nhà
Chàng ngượng ngùng, nàng u oán
Tình yêu khiến người sầu triền miên
Bàng hoàng tâm
Hồn rung động
Hạnh hồn xuyên không ngàn năm
Nốt nhạc huyền cầm cuối cùng vang lên, âm nhạc ngừng lại, dưới sân khấu lập tức vang lên một mảnh kinh thán. Tôi thu hồi vẻ mặt thương nhớ, cầm lấy sáo trúc, tiến lên cầm tay Ohtori-senpai và chị Kikuri, cúi đầu chào
khán giả. Cảm nhận được ba ánh mắt cực nóng, nhất thời thất thần.