Đần độn về nhà, không yên lòng nuốt hai thìa cơm, tắm rửa xong, một mình
lẳng lặng nằm ở trên giường. Chỉ nghe thấy tiếng mình hít thở, chỉ cảm
thấy trái tim đập rất rõ. Hôm nay hình như có một chút khác, rốt cuộc là do Yukimura sầu bi, là Atobe cưỡng hôn, hay là Tezuka bảo vệ?
Tôi đúng là không thích hợp với mấy vấn đề thâm trầm này. Thở dài, ngồi dậy xếp bằng, cầm lấy thanh kiếm Senbonzakura Kageyoshi ở đầu giường. Thanh đao của tôi, cậu có thể nói cho tôi biết tôi làm sao không? Tôi vuốt
trái tim mình, nơi này hình như có gì đó lạ lẫm. Chậm rãi rút thanh đao
ra, ánh sáng sắc lạnh choáng váng, chuôi màu tím nhạt. Hình như đã lâu
không lại nghĩ đến Byakuya-sama, hình như không lại đem hai hình ảnh của bọn họ trùng nhau.
Lấy ra một tấm vải bông màu trắng, tinh tế
chà lau thanh kiếm Senbonzakura Kageyoshi. Ánh sáng trên thân đao phản
xạ ra khuôn mặt tôi, trong đôi mắt có vài phần mê mang, tâm của tôi đang xao động. Hòn đá đã quăng xuống kia, đảo loạn hồ lặng trong lòng tôi
kết quả là ai?
Thứ bảy, theo lệ đi tới đạo quán Sanada.
“Thầy, hôm nay mong ngài chỉ bảo.” Cung kính hành lễ.
“Sáng nay, luyện tập kiến thức trụ cột, buổi chiều cùng thầy đi đạo quán Thiên Tâm Lưu tham quan.”
“Vâng.” Nhỏ giọng đáp.
Sanada Genemon nhướng mày, ánh mắt lợi hại nhìn tôi từ trên xuống dưới. Sau một lúc lâu, mới mở miệng: “Đi thôi.”
Vài lần đánh đều bị đối thủ tránh được, có chút nôn nóng xông lên phía
trước. Cái thói quen hỏng kia lại xuất hiện, vội vàng che giấu, kiếm
trúc của đối phương không chút lưu tình đánh trúng mặt tôi. Ngây người,
buông thanh kiếm Senbonzakura trong tay xuống, tôi thua, bại bởi một đối thủ thực lực bình thường.
Bị phạt huy đao 1000 lần. Tôi máy móc vung thanh kiếm Senbonzakura, lần lượt tiến lên, kết quả là thế nào? Kết quả là thế nào?
“Phách!” lão nhân Sanada tát tôi một cái.
“Thầy…” Kinh ngạc nhìn ông.
“Trước lúc thanh tỉnh, không cho phép chạm vào đao.”
Ngồi quỳ ở trong đại sảnh đạo quán, đối mặt với chữ “Võ” to treo ở trên
tường. Đêm thụ đao, tôi ở trước mặt thầy trả lời rằng đao vì tâm mà huy. Nhưng mà bây giờ tâm của tôi giống như là bị một cái sợi tơ quấn quanh, bị đè nén phải ngừng đập. Chán nản cúi đầu, kết quả là thế nào vậy.
“Nakamura, giữa trưa hôm nay không được ăn cơm.” Lão nhân vô tình nói xong liền xoay người rời đi.
Nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi. Lẻn vào trong lòng, đẩy ra một căn sợi tơ màu trắng, đầu kia sợi tơ là hai chữ ―― ‘quê hương’. Thì ra ở lễ hội Ca Múa, lúc thổi sáo khúc ‘xuyên không ngàn năm hạnh hồn’, tình cảm nhớ
nhà vùi lấp mười lăm năm đã hiển lộ. Gió cố hương, mây chẳng phải. Đều
là tâm tình của tôi, kể ra sự quyến luyến kiếp trước của tôi. Quý trọng
cuộc sống hiện tại, nhưng cũng không bướng bỉnh quên đi cuộc sống trước. Có cơ hội đến Trung Quốc một chuyến, không thể lại tận lực lảng tránh.
Đầu ngón tay kéo nhẹ, sợi tơ màu trắng thắt chặt hơn.
Đầu sợi tơ
màu đen thứ hai là kiếm đạo, Yukimura hỏi tôi vì sao lại lựa chọn kiếm
đạo, lúc đó tôi chỉ là lảng tránh thôi, chỉ nói mình không thích hợp với sáo trúc. Kiếm đạo trong lòng tôi kết quả là gì? Là vì cái gọi là tinh
thần võ sĩ sao? Là vì muốn đạt được một thanh đao của chính mình sao? Là vì trở thành tiêu điểm trên tràng đấu sao? Hồi tưởng lại lần đầu tiên
đi lạc vào kiếm đạo quán, là mỗi một tiếng một tiếng hô hưng phấn ấy,
một tiếng phách đánh sắc bén hấp dẫn tôi rất sâu. Là chém giết vui vẻ,
là khoái cảm của chiến đấu, đây mới là thứ tôi luôn theo đuổi. Đây mới
là linh hồn của tôi. Chỉ đơn thuần là thích, không hơn. Đánh gãy sợi tơ
đen này.
Cầm lấy dây hồng sặc sỡ cuối cùng, ngẩng đầu nhìn lại,
đầu bên kia dây là cậu ấy. Người khuấy động lòng tôi thì ra là cậu ấy,
người thứ nhất mà tôi nhớ tới thì ra là cậu ấy. Là từ lần ngã đè lên cậu ấy nên nảy sinh tình cảm sao? Có lẽ, có lẽ là sớm hơn. Cậu, tôi liền
nắm chắc, nắm chặt sợi dây này hơn.
Nếu đã như thế, vậy thì hãy
để bổn cô nương dũng cảm tiến tới mà đối diện đi! Nếu thật sự không
được, thì đè cậu ta, bắt lấy cậu ta!
Nghĩ đến đây, tôi huy đao
trảm đứt màn sa mỏng bao phủ trước lòng tôi, ánh mặt trời một lần nữa
chiếu khắp, sương mù tan hết, trong lòng hoàn toàn rõ ràng. Mở to mắt,
khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười, để bổn tiểu thư bảo vệ tâm của mình,
bổn tiểu thư muốn xông lên!
“Thanh tỉnh?” Không biết lúc nào thì lão nhân Sanada đã đứng ở bên cạnh tôi, chẳng lẽ ông ấy là Ninja?
“Vâng!” Lớn tiếng trả lời.
“Cơm, Haruno có để lại cho em, mau đi đi.” Lão nhân, thầy thật đáng yêu!
“Vâng!”
Ngồi ở trên xe chạy hướng Tokyo, tôi không khỏi bắt đầu hồi tưởng. Lần đầu
tiên thấy cậu ấy đã đột ngột nhờ cậu ấy đóng giả Byakuya-sama, lúc đè
cậu ấy lại té xỉu, cùng cậu ấy lần đầu đi chơi liền kìm lòng không được
hẹn đi chơi lần nữa, bị đàn em của cậu ấy hiểu lầm thành bạn gái cũng
không phản bác, thật sự không giống tôi tí nào. Lúc đi cùng nhau, sự yên tĩnh nhàn nhạt, hạnh phúc nhè nhẹ, cảm giác an toàn lan tràn, thì ra
tôi đã sớm động tâm.
Tezuka Kunimitsu, hãy để cho tôi không được sơ suất theo đuổi cậu đi!