Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 53

Edit: tojikachan

Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com

Say mê, say mê, như là mây bay bị gió mát dắt đi, như là thuyền con dập dờn theo sóng trong trái tim, như là tiếng nhạc run rẩy dưới dây đàn, như con chim oanh hót nhỏ trong cảnh xuân. Cả trái tim trăm chuyển ngàn hồi, hai trái tim ý loạn tình mê, giờ phút này, trời đất như chỉ còn lại mình tớ và cậu.

Dài lâu giống như một vạn năm, ngắn ngủi giống như trong nháy mắt, cánh môi chợt lạnh, hai mắt chậm rãi mở. Kunimitsu chống hai tay xuống hai bên đầu tôi, lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt khẽ chuyển, tình ý tỏa bốn phía. Cậu áy nhẹ nhàng gỡ lọn tóc của tôi ra khỏi cúc áo, cúi người dịu dàng hôn lên trán tôi. Tôi khẽ mỉm cười, trong lòng đầy vui sướng.

Được cậu ấy nhẹ nhàng kéo lên, tôi chậm rãi ngồi dậy, tới gần trong lòng cậu ấy. Cảm giác được ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc tôi, tôi lẳng lặng tựa vào trong lòng cậu ấy. Hôn là sự thì thầm giữa người yêu với nhau, giờ phút này, chúng tôi cùng hưởng thụ hạnh phúc trong yên tĩnh.

“Kunimitsu, Kimiko, mau đi xuống…” Ở cửa bỗng vang lên một tiếng nhắc nhở mềm nhẹ, nhưng lại đột nhiên im bặt.

Định thần lại, ngơ ngác nhìn bác Ayana ngoài cửa, tôi và Kunimitsu lập tức tách ra. Tôi xấu hổ dùng mũi chân ma sát sàn phòng, gương mặt lại không thể che dấu nổi vết đỏ ửng. Kunimitsu cấp tốc cầm lấy mắt kính, che giấu sự chột dạ của mình.

Không khí vẫn còn quỷ dị, Kunimitsu đánh vỡ trầm tĩnh: “Chúng ta đi xuống đi.”

Vụng trộm nhìn cậu ấy một cái, cúi đầu đáp: “Ừ.”

Giờ phu nhân Ayana mới định thần lại, ánh mắt kinh ngạc vui mừng nhìn chúng tôi, bên miệng kéo lên nụ cười mỉm dịu dàng: “Hai người bố đã trở về rồi, cùng nhau xuống chào đi.” Từng câu từng chữ đều hàm chứa thâm ý, khiến tôi không khỏi ngượng ngùng cắn môi dưới.

Lẳng lặng đi bên cạnh Kunimitsu, chậm rãi đi theo phía sau bác gái. Trong lòng có chút bất an, giống như một đứa trẻ bị phát hiện căn cứ bí mật vậy. Tôi rất khẩn trương, bỗng tay bị Kunimitsu nhẹ nhàng nắm lấy, cậu ấy trấn an nhìn tôi, trên tay yên lặng truyền lại sự cổ vũ, đột nhiên cảm thấy thật yên tâm, không còn lo âu nữa. Phía trước, phu nhân Ayana thoáng nhìn về phía sau, tôi định tránh thoát tay cậu ấy, nhưng cậu ấy không cho tôi cơ hội, gắt gao nắm lấy.

Đi đến dưới lầu, sắp đi vào nhà ăn, cậu ấy mới nới tay ra. Oán hận nhìn cậu ấy một cái, cậu ấy chỉ kiên định nhìn tôi, khóe miệng khẽ cười.

“Kunimitsu, mau tới chào bác Nakamura.” Tezuka Kuniharu vẫy vẫy tay, ý bảo Kunimitsu đi qua.

“Bác Nakamura, cháu là Tezuka Kunimitsu, lần đầu gặp mặt, mong bác chiếu cố nhiều hơn.” Kunimitsu đi qua, cung kính cúi chào.

“Ừ, ừ. Nghe ba cháu nói cháu biết câu cá?” Bố ôn hòa hỏi.

“Vâng, lúc rảnh, cháu hay cùng cha đi thả câu.” Kunimitsu ngồi quỳ ở phía trước hai người bố, lễ phép trả lời.

“Đầu năm nay, càng ngày càng ít người trẻ tuổi có thể yên tĩnh hưởng thụ lạc thú khi thả câu, bác vừa thấy cháu là biết cháu chính là một thiếu niên ổn trọng rồi.” Bố khích lệ thật tình.

“Chú Tezuka, cháu chào chú, chúng ta lại gặp mặt rồi, hôm nay nhà cháu đến quấy rầy.” Tôi ngồi quỳ ở bên cạnh Kunimitsu, cúi chào với Tezuka Kuniharu.

“Ừ, chào cháu. Mà senpai à, anh có phúc khí quá, có hai cô con gái xinh đẹp nhu thuận như vậy. Đặc biệt cô con gái nhỏ này, tuổi còn trẻ mà đã đạt được quán quân giải đấu khu vực Kanto rồi, thật giỏi quá.” chú Tezuka mỉm cười nhìn tôi.

“Ngài đã quá khen rồi ạ.” hơi cúi đầu.

“Ngài đừng khen con gái nhà tôi vội, nghe nói con nhà anh hôm nay cũng lấy được quán quân giải đấu khu vực Kanto đấy.” Bà Nakamura Chie thưởng thức nhìn Tezuka.

“Vậy sao? Là hạng mục gì thế?” bố tôi tán thưởng vừa kinh ngạc vừa nhìn Kunimitsu.

“Là tennis ạ.” giọng điệu của cậu ấy nhàn nhạt, không hề có một chút đắc ý nào.

“Kunimitsu nhà chúng tôi từ nhỏ đã bắt đầu luyện tập tennis.” chú Tezuka bổ sung thêm, “Năm trước, tay trái từng bị thương, nhưng mà vẫn cứ mang vết thương đi giao tranh, điểm này thật giống Kimiko đấy.”

“Đúng vậy, đúng vậy, hai đứa trẻ này thật xứng với nhau.” dì Ayana hơi có thâm ý nhìn hai chúng tôi.

“Đều đến đủ rồi à.” Tezuka Kunikazu đến ngồi lên ghế trên, ôn hòa nhìn tôi và Kunimitsu, “Mọi người cứ ngồi đi, đừng câu nệ.”

“Vâng, cảm ơn ngài đã khoản đãi.” Bố hơi cúi người, cung kính chào.

“Đừng khách khí, về sau, Kunimitsu nhà chúng tôi cũng phải phiền toái anh.” Boss Tezuka nhẹ nhàng nói ra lời nói khiến mọi người kinh ngạc.

Tôi hơi há miệng, nhướn lông mày, ngạc nhiên nhìn vị trưởng giả nghiêm túc kia.

“Vâng, nhất định rồi ạ. Nhưng tôi có chút không quá hiểu, mong ngài chỉ bảo.” Bố hơi khó hiểu, chỉ biết ngây ngẩn đáp ứng.

“Kunimitsu và Kimiko đang kết giao.” lão nhân Tezuka bình tĩnh mà uy nghiêm tuyên bố.

Đây tuyệt đối là bom khinh khí! Tuyệt đối là vũ khí hạt nhân! Tuyệt đối là pháo laser trong Star Wars! Nhìn bố như bị oanh tạc, biết ngay là những lời này có lực sát thương lớn đến thế nào!

“Ha ha, Anata, một tin vui rất kinh ngạc nhỉ, xem kìa, anh vui vẻ đến mức cười toe tóe kìa.” Mẹ cười tủm tỉm nhìn bố. Tôi nói này, mẹ già, biểu cảm kia của bố đâu có chỗ nào là vui sướng đâu, đây rõ ràng là biểu cảm như vừa bị xe lu nghiền nát, đây rõ ràng là biểu cảm bị AK-47 bạo đầu.

“Thật vậy chăng?” chú Tezuka kinh ngạc nhìn dì Ayana, sau khi được dì khẳng định, vỗ tay một cái vui vẻ nói với bố, “Senpai, không nghĩ tới chúng ta còn có duyên phận này.”

“Ủa? Senpai?” Mẹ không rõ chân tướng nhìn chú ấy.

“Đúng vậy, tôi và senpai đều tốt nghiệp đại học Tokyo. Chẳng qua anh ấy là hệ y học, mà tôi là hệ tài chính. Nhỉ, Nakamura-senpai.”

Tezuka Kuniharu nhẹ giọng gọi, giải cứu bố khỏi trạng thái hóa đá.

“Ha…” Bố ngơ ngác trả lời.

“Tôi và Chie cũng là bạn trung học cơ sở đấy, thật trùng hợp!” phu nhân Ayana hưng phấn dẫn chúng tôi tới trước bàn cơm, “Nào nào, mọi người mau ăn đi, đừng câu nệ gì, cứ coi như đây là ở nhà mình ấy.”

Nhìn động tác máy móc và biểu cảm cứng ngắc của bố, tôi không khỏi lo lắng. Bố, bố sẽ không bị dọa đến mức ngu người đi đấy chứ?

Trên bàn cơm, Boss Tezuka không trầm mặc như bình thường, liên tiếp nói chuyện với bố. Bố dần dần hồi phục bình thường, ánh mắt phức tạp thường thường bắn phá Kunimitsu. Khi nhìn thấy Kunimitsu rất lễ phép gật đầu chào, bố lại biến thân thành ngài Nakamura ôn hòa thường ngày.

“Nói đến đây, thân thủ Kimiko lợi hại như vậy, hẳn là kế thừa senpai nhỉ.” chú Tezuka nhàn nhạt mở miệng, khiến vài ánh mắt tò mò nhìn, chú ấy lập tức giải thích, “Hồi đó ở đại học Tokyo, senpai là cao thủ TaeKwonDo có tiếng, là đai đen tứ đẳng mà giới đại học lúc đó ít có.”

“Oa! Thật là lợi hại!” dì Ayana kinh ngạc hô ra tiếng, sùng bái nhìn bố tôi, “Thì ra là hổ phụ vô khuyển nữ.”

“Anata bây giờ đã là đai đen thất đẳng rồi.” Mẹ tự hào nhìn bố, sau đó lại ngọt ngào nói, “Hồi chúng tôi mới quen, lại là ở trên máy bay, anh ấy giúp tôi đuổi đi một hành khách thô lỗ quá đáng, lúc đó anh ấy chỉ dùng một chiêu TaeKwonDo đã hạ đo ván giải quyết con ma men kia rồi.”

“Vậy sao Kimiko không theo ba cháu học tập TaeKwonDo?” Dì ấy tò mò nhìn tôi, đôi mắt to tròn lên.

“Hồi Kimiko-chan năm tuổi bắt đầu học TaeKwonDo do tôi dạy, nhưng từ lúc lên trung học cơ sở liền thiên về kiếm đạo.” Bố u oán nhìn tôi, khiến tôi mất hết cảm giác vị cơm canh.

“Ủa, ủa, vì sao thế?” Dì không chịu buông tha, truy vấn. Cảm thấy ánh mắt tò mò của Kunimitsu đối diện, khóe mắt tôi run rẩy, tôi phải nói như thế nào đây, nếu nói ra thì thật đúng là một cái lý do ngu ngốc mà.

“Bởi vì Kimiko-chan nói chỉ dùng tay chân đánh nhau thì thật rất không đã ghiền, một chút cũng không tẫn hứng.” Mẹ hơi nghiêng đầu sang một bên, vừa nhớ lại vừa nói, “Sau khi đi qua kiếm đạo quán, con bé nói là chém người tương đối thích hợp với mình hơn!”

Mẹ già! Mẹ làm bại hoại hình tượng của con rồi! Tôi căm giận nhìn mẹ một cái, lập tức quay đầu, nhìn thấy chú Tezuka cùng dì Ayana hơi há miệng ra, nhìn thấy Boss Tezuka cầm chiếc đũa gật đầu mỉm cười, nhìn thấy Kunimitsu thân ái hứng thú, trêu ghẹo nhìn tôi, bổn cô nương bắt đầu lục tìm ra cách gỡ lại, ngây ngô cười: “Ha ha ha ha, mẹ cháu hay hài hước, hay hài hước ạ.”

Sau một lúc lâu, mọi người rốt cục bình thường lại. Chú Tezuka tiếp tục bắt chuyện với bố: “Nếu tôi nhớ không lầm, lúc đó senpai học ngoại khoa, sao sau này lại thành nha sĩ vậy?”

“Ừ, là vì lúc vào trận đấu, tôi hay dùng đùi nghiêng đánh trúng cằm đối thủ, thường xuyên làm bọn họ lập tức rơi răng ra.” Bố dừng một chút, ánh mắt cười mà không cười nhìn Kunimitsu, “Liên tiếp làm nhiều người bị thương cấp cứu, rốt cục khiến tôi hứng thú với nha khoa.”

“Ha ~ ha ~ ha ~” trên bàn cơm vang lên những tiếng cười xấu hổ. (Tác giả Phi: hai cha và con gái đều BT! )

Spoi: (Tojikachan: 2 chương sau là ngoại truyện của bố Kimiko và Atobe, cho nên tuần sau ta sẽ post 2 chương nhé ^^~)

“Ngày hôm qua, trong phim “Thủy thủ Mặt Trăng”, có phải đã xuất hiện một người xấu hay lật váy các cô gái lên không?” Tôi dụ dỗ nói.

“Có ạ! Thật đáng sợ.” Kuyou hoảng sợ, sắc mặt ửng đỏ. Kimiko-chan nghiêng đầu đi, không nói gì.

“Thế nếu đụng phải người như vậy, Kuyou và Kimiko-chan tính làm thế nào?” Tiếp tục hướng dẫn.

“Con… con sẽ lớn tiếng kêu bố, bố nhất định sẽ tới cứu con và em con!” Kuyou kiên định nhìn tôi, trong lòng xúc động. Con gái ngoan, bố nhất định sẽ bảo vệ con. Sau đó quay đầu, chờ mong nhìn Kimiko-chan.

“Trọc hai mắt hắn, đá giữa hai chân hắn, sau đó báo công an.” cô con gái nhỏ trông ngây thơ đáng yêu lại nói một cách chính đáng hợp tình như vậy, khiến tôi lập tức hóa đá.
Bình Luận (0)
Comment