Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 62

cambria;">

Edit: tojikachan

Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com

Buổi sáng hai trường luyện tập với nhau, bổn cô nương thành cái bánh trái cây thơm hình người. Khi tiến hành huấn luyện hai người đấu, trước mặt tôi có mười mấy nữ sinh vây quanh. Trường Rimizu nói: “Huấn luyện chung hai trường thì nên tách các bạn của hai trường ra! Đã học trong thụ tinh trứng thì nhiễm sắc thể giao nhau mới xứng đôi chưa? Cho nên Nakamura là của bọn tớ!” Trường Hyoutei nói: “Chưa học! Bọn tớ chỉ biết là chỉ có đồng loại kết hợp mới có thể sinh ra trân phẩm!”

Nói xong hai phương bắt đầu dành giật tôi, bổn cô nương ban đầu khuyên hai phương biến thành kéo hai phương, “ngã tư đường” trên đầu càng ngày càng nhiều, đang định bùng nổ. Bỗng nghe thấy một tiếng cười như chuông bạc vang lên: “Ha ha ha ha, không nghĩ tới Nakamura-kouhai được hoan nghênh như thế.” Tức giận trừng nữ bụng đen Urukawa, còn không mau tới cứu mạng, đứng đó xem trò hay đủ chưa ạ! Chị ấy cắn môi dưới, vẻ mặt khổ sở đáp lại ánh mắt xem thường của tôi. Giả vờ đi, chị cứ giả vờ đi, gương mặt trẻ con của chị mà không giả trang làm loli thì thật đáng tiếc.

“Các cậu đừng náo loạn!” Ohtori-senpai đúng là một trận gió xuân làm ấm áp trái tim đóng băng của em, là một trận mưa xuân làm linh hồn bị thương của em dễ chịu. (Tác giả Phi: nịnh hót kinh! ) tránh thoát đám nữ sinh khủng bố kia, tôi lập tức trốn phía sau đội trưởng.

“Nakamura bị thương nên không thể tham gia luyện tập một chọi một.” mỹ nhân Ohtori lạnh lùng tuyên bố, “Urukawa sẽ phụ trách việc huấn luyện của em ấy.” Tôi kinh ngạc nhìn nữ loli bụng đen cười tủm tỉm vẫy tay với tôi, đã thu phục đội trưởng chúng tôi nhanh đến thế sao? Hình như nghe thấy suy nghĩ của tôi, chị ấy mở to hai mắt vui vẻ gật đầu. A! Đội trưởng thật đáng thương, so sánh với cả nhà Yamato bụng đen, chị quả thực thuần khiết giống như tuyết đông, về sau gả rồi thì chị phải làm thế nào bây giờ! Trong lòng yên lặng ai điếu, thân thể lại không thể không lết về phía Urukawa.

So với cách huấn luyện như địa ngục sáng nay, buổi chiều quả thực chính là thiên đường! Thẳng người lên, lấy tay che nắng, kẹp mái tóc quăn bằng một cái nơ màu xanh da trời, mặc đồ bơi liền thân màu xanh da trời. Để giảm bớt sự mệt nhọc do huấn luyện cường độ cao liên tục, buổi chiều hai đội trưởng cho chúng tôi đi đến bãi biển Shonan chơi!

Tháng sáu nắng ấm không giống tháng bảy lửa nóng, không giống tám tháng ấm áp vừa đúng. Từ xa nhìn nước biển mênh mông, phản chiếu bầu trời xanh rộng rãi, ánh mặt trời chiếu xuống sóng nhỏ, lấm tấm lấp lánh. Làn gió biển mơn trớn gò má du khách, bao phủ mặt biển thoáng phập phồng, nhẹ nhàng mà làm dậy lên nhiều ngàn vạn nếp nhăn nhỏ tinh tế trong vắt.

“Thật đẹp!” Tôi buộc khăn lụa màu trắng quanh hông, đồ bơi mẹ tôi đã chuẩn bị có chút người lớn. Lập tức nghiêng đầu, thấy chị Kikuri đang nằm phơi nắng chị ấy mặc áo tắm giống giống Bikini, dáng người làm nhiều tên con trai xung quanh liếc nhìn.

“Nakamura, đến giúp chị bôi kem trống nắng!” Chị ấy ném cho tôi một lọ gì đs, hơi nằm úp sấp xuống bờ cát, đám obasan chung quanh bắt đầu chảy nước miếng. Tôi nhíu mày, khẽ cười xấu xa, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, lấy tay cấp tốc ấn đầu chị ấy xuống: “Trang điểm đi chị, phơi cả buổi trưa rồi còn bôi làm gì nữa!”

Nhìn thấy chị Kikuri dính đầy hạt cát, đỉnh đầu bốc hơi nước, tôi cấp tốc đứng dậy, quay đầu vụt chạy. Phía sau, chị Kikuri hóa thân voi Ma-mút tiền sử, cắn răng điên cuồng hét lên: “Nakamura! Hôm nay em chết chắc rồi!”

Đầu tôi tê dại, trong lòng căng thẳng, vừa chạy như điên vừa kêu to: “Đội trưởng! Cứu mạng! Giết người! Phóng hỏa! chị Kikuri biến hình!”

Vừa linh hoạt tránh đám người trên bờ cát, vừa tìm kiếm mỹ nhân Ohtori, chỉ có chị ấy mới có thể thu phục Suzuki Kikuri cuồng bạo. Cảm giác được tay chị Kikuri gần như xẹt qua tóc tôi, tôi hơi hơi nghiêng đầu, thì ra đã gần trong gang tấc, dưới chân bắt đầu gia tốc. Đột nhiên đâm đầu thẳng vào một bộ ngực thẳng gầy, quanh chóp mũi là mùi hương khoan khoái nhẹ nhàng quen thuộc, một đôi bàn tay to mạnh mẽ ôm lấy tôi.

“Kunimitsu.” Tôi nhẹ nhàng lẩm bẩm, ngẩng đầu đã thấy đôi mắt phượng đang mỉm cười của cậu ấy.

“Nakamura!” tình cảm ấm áp trong lòng bị một tiếng sư tử rống đánh vỡ, cấp tốc vọt đến phía sau Kunimitsu, khẩn trương ôm eo cậu ấy: “Kunimitsu nhất định phải giúp tớ ngăn trở đấy!” Cậu ấy hơi quay đầu, nhếch lông mày buồn cười nhìn tôi.

“Làm ơn mà, làm ơn mà.” Tôi đung đưa thân thể làm nũng nói.

“Nakamura Kimiko! Em mau lăn ra đây cho chị!” chị Kikuri thở hổn hển đứng lại, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào tôi.

“Em không lăn đâu, lại càng không đi ra!” Kề sát lưng Kunimitsu, làm tôi can đảm chống lại chị Kikuri.

“Đừng có giấu ở sau lưng bạn trai! Không thể có chút tiền đồ hay sao, lấy khí thế trên trận kiếm đạo ra!” Chị ấy bất đắc dĩ nhìn Tezuka phía trước, tức giận đến mức run rẩy.

“Nếu đi ra thì ngay cả mạng cũng không có, lúc này còn muốn tiền đồ làm cái gì?” Tôi vươn đầu nói một cách rất đúng lý hợp tình.

“Em… Em!” Mắt thấy Godzilla muốn đổ bộ Nhật Bản, Shonan sắp bị hủy diệt trong “Sóng thần”. Tôi ôm chặt Kunimitsu, nhắm mắt lại, chờ đợi chiêu tuyệt sát xuất hiện.

“Chúng ta cùng nhau chơi bài đi.” Giọng nói trong trẻo của Kunimitsu như gió mát thổi nhẹ vào mặt.

chị Kikuri vừa định phun trào núi lửa nham thạch nóng chảy bỗng chốc nuốt trở vào, chị ấy ngơ ngẩn nhìn Tezuka.

“Ha ha, chiều nay, đội trưởng Yamato cũng cho bọn tớ nghỉ ngơi. Biết lúc này trên bãi biển nhất định không ít người, cho nên có mang theo mấy bộ bài để tiêu khiển.” Oishi tốt bụng giải thích.

“À, vậy được.” chị Kikuri hơi hơi gật đầu, khoanh tay trước ngực, nhưng mà ánh mắt vẫn lợi hại nhìn tôi. Tôi rụt đầu về, lại ghé vào trên lưng Kunimitsu.

Cứ thế, tôi, Kunimitsu, chị Kikuri còn có Oishi, bốn người thành một tổ bắt đầu chơi bài trên bãi biển huyên náo.

“Một đôi AA.” chị Kikuri đánh hai lá bài đỏ xuống. Đúng là quỷ dị, chỉ cần tôi có bài gì, còn chưa kịp ra tay, chị Kikuri nhất định sẽ giành hạ bài trước.

“Không hay ho!” Một tay đánh một đôi kk, liếc mắt thấy chị ấy dào dạt đắc ý.

Oishi đánh 4 và 10, hai người phối hợp thật ăn ý. Ngay tại lúc chị Kikuri muốn tịch thu 30 điểm này, Kunimitsu mặt không biểu cảm buông một đôi chủ, giết hai người họ không kịp trở tay.

Tôi kinh ngạc vui mừng nhìn Kunimitsu, vừa đoạt lấy ba mươi điểm kia vừa không kìm được tiếng cười: “Ha ha ha, Kunimitsu à, về sau có bài ngon gì đừng quên dùng ánh mắt nhắc nhở tớ nhé.” Tôi chỉ chỉ khóe mắt, vui vẻ nháy nháy mắt. Khóe miệng cậu ấy khẽ nhấc lên, mỉm cười.

“Không được! Không cho phép ra ám hiệu!” chị Kikuri căm giận nhìn tôi, Oishi bất đắc dĩ lắc đầu.

“Hừ.” Tôi lập tức hất đầu, ai quan tâm chị chứ.

Nhưng Kunimitsu là chính nhân quân tử, không một giuộc với tôi. Cuối cùng, hai bên đều đánh tới k, trong cuộc quyết chiến cướp A, chúng tôi vẫn tiếc nuối bị bại.

“Bọn chị thắng rồi, thắng rồi!” chị Kikuri âm hiểm chà xát tay, chậm rãi tới gần tôi, “Lúc trước đã nói thua phải đáp ứng người thắng một yêu cầu, đúng không.”

Tôi thành thật gật gật đầu, đột nhiên ôm đùi chị ấy: ” chị Kikuri, em sai rồi, em sai rồi. Em không nên trêu đùa chị như vậy, em ngây thơ như vậy, không thành thục như vậy, khiến chị thất vọng rồi.” Tình ái dào dạt, tay chân đều cùng nịnh hót, “Đâu có giống chị Kikuri xinh đẹp thiện lương khí chất bất phàm của chúng ta, tuy rằng chỉ lớn hơn em một năm. Nhưng mà một năm này lại là một năm quyết định sự cách biệt một trời một vực giữa thiên thần và người phàm, một năm này là một năm làm đường ranh giới giữa thành thục và ngây thơ, một năm này là một năm phân rõ ràng giữa nhân từ và tà ác.” Tôi ngẩng đầu, hai mắt như chứa lệ, lấp lánh nhìn chị ấy. Đùa, nếu lại gặp phải nếm cá mực “Muối tiêu”, bổn cô nương liền hồn tiêu ngọc vẫn.

“Ồ? Chị tốt đến thế cơ à?” chị ấy chống eo, cúi người nhìn tôi.

“Đúng!” Tôi kiên định mà nịnh nọt gật gật đầu, vừa quay đầu lại đã thấy cằm Oishi như sắp rơi xuống đất. Kunimitsu khoanh tay ngồi ở đó, mở to đôi mắt đẹp, lông mày bên trái khẽ nhấc. Kunimitsu thân ái, tớ khúm núm, tạm nhân nhượng vì lợi ích chung như vậy, chẳng phải là vì cậu và tớ có thể toàn thân trở ra khỏi tay nữ ma đầu này sao.

“Nể mặt em thành khẩn thành thực như vậy, làm senpai như chị cũng không thể quá keo kiệt, không phải sao?” chị ấy mang vẻ mặt bố thí. Bất chấp tất cả, tôi lập tức thẳng người lên, ôm chị ấy liên tục dụi: “Em biết chị Kikuri tốt nhất mà, biết chị Kikuri tốt nhất.”

“Nhưng tội chết có thể miễn, mang vạ khó thoát khỏi.” Chị ấy thay đổi giọng điệu, nghiêm túc nói. Mang vạ? Khóe miệng tôi run run, đề phòng nhìn chị ấy. chị Kikuri chỉ chỉ Kunimitsu, mệnh lệnh: “Hôn cậu ta!”

Tôi sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu nhìn chị ấy: “Senpai, chị đang đùa phải không, trước mặt bao nhiêu người… Nhất định là mình nghe lầm, nghe lầm.” cằm Oishi phỏng chừng cả đời này cũng không lên được, Kunimitsu tựa tiếu phi tiếu nhìn tôi, các bạn ba trường chơi đùa xung quanh cơ hồ đều vây quanh chúng tôi.

“Nhất định là nghe lầm, nghe lầm, nghe lầm…” Tôi quỳ ngồi dưới đất, nói lảm nhảm~ing.

“Không sai!” Một tiếng bạo rống, chị Kikuri gập eo xuống, gương mặt âm hiểm phóng đại, “Yêu cầu của chị chính là, em hôn cậu ta!” chị ấy rất có khí thế lại chỉ Tezuka, tôi thì bởi vì chị Kikuri cưỡng bức mà rụt người lại.

Đột ngột bật dậy, lui ra sau hai bước, căm giận nói: “Thật quá đáng, dù thế nào thì người ta vẫn là thiếu nữ vị thành niên15 tuổi, trước mặt bao nhiêu người như vậy, rõ ràng chị muốn trả thù mà!”

“Hai người các em không phải là người yêu sao? Sợ cái gì?” Chị ấy từ từ mở miệng, những người chung quanh gật đầu tán thành. Khóe mắt thoáng nhìn thấy Gấu Nhỏ cười tủm tỉm gật đầu, mắt kính của Inui Sadaharu phản xạ ra ánh sáng giả dối, Kikumaru mang biểu cảm đáng yêu chờ mong nhìn tôi. Bên kia, Urukawa Momoko giả vờ thuần khiết chớp chớp mắt to, Ohtori-senpai và tiền bối Yamato đứng dưới ô che nắng vừa uống đồ uống vừa nhìn về phía bên này.

Trong sự oán niệm của tôi, trong sự đắc ý cười gian của chị Kikuri, trong ánh mắt tò mò hứng thú của mọi người. Kunimitsu lẳng lặng đến gần tôi, trong ánh mắt loé ra vẻ phức tạp. Tôi giữ chặt cậu ấy, ưỡn ngực, đúng lý hợp tình nói với chị Kikuri: “Cứ cho là em đáp ứng, Kunimitsu cũng sẽ không thể đồng ý, đúng không.” Quay đầu nháy nháy mắt ám chỉ với cậu ấy, ai biết cậu ấy lại mỉm cười, nhàn nhạt nói ra bốn chữ: “Chịu chơi chịu thua.” Tôi thoáng chốc ngây ngốc.

Chỉ thấy cậu ấy yên lặng đứng ở trước mặt tôi, dùng thân thể ngăn trở ánh mặt trời chói mắt, ngăn trở ánh nhìn trộm tham lam của mọi người. Trong đôi mắt chứa ánh sáng đầy màu, một tay nâng cằm tôi lên, nhẹ nhàng cúi người. Hơi thở như gió mát nhẹ nhàng thổi gương mặt tôi, ngón tay mềm mại khiến lòng gợn sóng, làm trái tim khẽ run. Ánh sáng nhu hòa trong mắt cậu ấy lẳng lặng tiến vào trái tim tôi, yên tĩnh khiến tôi như ngừng thở, khiến tim tôi như đập chậm lại. Trên cánh môi phảng phất như nổi lên mưa xuân liên miên, độ ấm hơi lạnh, mềm mại trơn nhẹ, khiến tôi không khỏi run rẩy. Trận mưa xuân ấy nhẹ nhàng rơi vào trong lòng, từng giọt từng giọt tạo thành hồ nước, làm dậy lên gợn sóng nhỏ lăn tăn.

Spoi:

“Có tội phạm nguy hiểm đã đào thoát trong quá trình bị áp giải, đang ở gần đây!” Lời vừa nói ra, du khách thất kinh, “Để cam đoan sự an toàn của mọi người, xin hãy nhanh chóng rời khỏi bãi biển. Xin đừng kinh hoảng, chúng tôi đã phái chuyên gia sơ tán bảo vệ các bạn!”

“Senpai, Kimiko đâu?” Tezuka có chút hoảng hốt.

“Em ấy vừa mới đi không lâu.”
Bình Luận (0)
Comment