Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 67

Cambria;">

Edit+Beta: Tojikachan

Nguồn edit: mongthuycung.wordpress.com

Hơi nghiêng đầu, đáy mắt toàn là sát ý. Thế nào, sử xự sao cho giống một người đàn ông đi, lấy thân phận bố của đứa cháu tương lai của tôi, đường đường chính chính đấu với tôi một trận, thế nào?

“Được.” Sanada Kamechirou trịnh trọng nhìn tôi, đáy mắt đầy kiên định. A, anh như vậy khiến tôi có chút coi trọng anh rồi.

“Kimiko.” Quay người lại, thấy Kunimitsu lẳng lặng đứng ở phía sau tôi, “Tay trái của cậu.” Cậu ấy nhíu chân mày, khẽ liếc cổ tay tôi.

“Không sao đâu.” Tôi quấn lại băng chặt hơn, cầm tay trái, “Thật đấy, tớ thật nghe lời mà, Kunimitsu.” mỉm cười với cậu ấy, cảm thấy hơi ấm áp. Đi đến ghế trên, quỳ xuống: “Em mong thầy đáp ứng yêu cầu vô lễ này của em, bởi vì làm một người em gái, em phải biết rằng có đáng giá phó thác chị của em cho người đàn ông này hay không. Xin hãy làm ơn, thầy.” cúi sâu xuống, ánh mắt yên lặng nhìn sàn.

“Được.” Sanada Genemon gật đầu đáp ứng, “Hãy để Nakamura xem quyết tâm của em đi.” mắt sáng quắc nhìn cháu trưởng.

“Cám ơn thầy đã thành toàn!” Lại cúi người.

Cầm kiếm gỗ trong tay, cọ đất cát trong đình viện một chút, sửa sang lại mũ. Sanada Kamechirou cởi com-lê, thay trang phục võ sĩ, hai người đứng trong đình viện hoa lá bay theo gió. Mắt sáng như đuốc nhìn anh ta, đáy mắt toàn là sương lạnh, sát ý nổi lên bốn phía. Phòng thủ của Trung Đoạn không tồi, tôi bước lên một bước, kiếm hơi chĩa về phía trước. Anh ta nhìn ra tôi lập tư thế, trọng kích áp chế. Cảm giác được sự áp bách nặng nề trên tay, mắt thấy lưỡi kiếm bức về phía tôi. Đây là quyết tâm của anh sao? Xem như có chút thành ý. Tôi đột nhiên cúi người, đồng thời cứng mũi chân lên, nương quán tính khuynh người, thẳng chân phải đá bay kiếm gỗ của anh ta. Thân thể mềm dẻo giống như chim trên trời, nhẹ nhàng múa đơn. Sau đó thu lại đùi phải, động thân đứng thẳng, đặt kiếm gỗ lên cổ anh ta. Nâng cằm lên, khiêu khích nhìn anh ta: thế nào? Lên đi!

Sanada Kamechirou lui lại mấy bước, nhặt kiếm gỗ lên, nắm chuôi rất chặt, lại làm tư thế cơ bản. Không đợi anh ta thở một hơi, lập tức nghiêng đầu, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay cầm kiếm cúi bên cạnh người, nháy mắt di chuyển đến trước mặt anh ta. Một cú chém liệng, anh ta hiểm hiểm đỡ được, tay hơi run. Dưới chân lùi lại một bước, đột nhiên thu kiếm. Cánh tay trái phát lực mạnh mẽ đánh tay thuận của anh ta, tay phải dựng thẳng kiếm gỗ đứng lên, xuyên qua cánh tay anh ta, với vào trong lòng hắn, mũi kiếm chỉ sát dưới cằm anh ta.

“Tiếp tục chứ?” Hơi nghiêng người đến gần anh ta, cúi đầu hỏi.

“Tiếp tục!”

Có chút khí khái, lui ra sau vài bước, lại trở lại trạng thái đối đầu nhau. Lần này Sanada Kamechirou chủ động vọt về phía tôi, “Ha!” Trở tay đỡ lấy cú bổ nặng nề này, không nghĩ tới kiếm gỗ của tôi bị cắt thành hai nửa, không thể tin nhìn anh ta. Đây là thành ý của anh sao! Được, tôi nhận! Thân thể hơi khuynh, tránh đi một kiếm này. Ném kiếm gẫy trong tay đi, tôi sẽ dùng sự kính trọng cao nhất để báo đáp quyết tâm của anh!

Lại tới nữa, không né không tránh, ngực thẳng lên. Ánh mắt nhìn xuyên qua mưa hoa bay tán loạn như tuyết, trong mắt chỉ có thanh kiếm kia, bóng người kia, thế kiếm kia. Trong lòng thoáng chốc rõ ràng, không có chiêu thức hoa lệ, không có bước chân bay nhẹ nhàng như rồng lượn, chỉ yên lặng đứng ở đó. Thì ra là một cái “Nghịch sa trảm” từ trái sang phải, không đợi anh ta hạ kiếm. Thân thể đột nhiên quẹo trái, vòng đến bên phải anh ta. Hai chân hơi gập xuống, tay trái cuộn cầm chặt lấy cổ tay phải của anh ta, sau đó quán tính đứng dậy, tay phải nắm thành quyền phát lực đánh về phía xương cổ tay của anh ta. Cảm giác đau đớn khiến Sanada buông lỏng tay phải, trong nháy mắt tôi đứng lên, tay phải một phen đoạt lấy kiếm gỗ. Nghiêng người đứng thẳng, kiếm gỗ đặt ngang cổ anh ta. Cây đầy hoa lá ấy, ở trong gió xuân ấm áp, lưu loát, mang theo mùi hương lạnh lùng, gợi tình vô ngôn phất phới trong ánh mặt trời rải rác.

“Anh đạt rồi.” Chậm rãi buông kiếm gỗ, nhàn nhạt nói, “Anh rể, mong anh hãy đối xử tốt với chị Kuyou của em.”

Trên ghế vang lên tiếng vỗ tay, quay đầu nhìn, lão nhân Sanada hơi hơi gật đầu, Boss Tezuka cúi người nói gì đó với Kunimitsu. Mắt phượng của cậu ấy hơi hiện lên vẻ kinh ngạc, vui mừng nhìn tôi, sau đó đứng dậy rời đi. Tôi cúi đầu với hai người thầy, yên lặng ngồi quỳ ở bên cạnh anh rể.

“Nakamura.” lão nhân Sanada uy nghiêm trầm giọng nói.

“Vâng, thầy.” Thoáng khuynh người.

“Tiếp tục nỗ lực, Tân Âm Lưu chúng ta là kiếm sống, em phải ghi nhớ chặt chẽ.” Sanada Genemon dặn dò.

“Vâng.” Trong lòng thầm đọc: không giết người, chúng ta không giết mà thắng. Trên chiến trường mang quyết tâm liều mạng, vạn vật hóa vô, tâm tình trong sáng, xuống tay quyết đoán. Tuy rằng lưỡi dao nhiễm máu, nhưng trong lòng tinh thuần. Quyết không dùng vũ chủ lực động xâm phạm người khác, cũng quyết không cho phép người ta đoạt tính mạng mình. Ngộ đạo là trên hết, theo tâm mà đi.

“Ông nội.” Kunimitsu dâng hai tay đưa một thanh kiếm cho Boss Tezuka, lão nhân lẳng lặng nhận lấy, sau đó vươn tay về phía tôi: “Thanh Bế Nguyệt này, tặng cho em.”

Thanh kiếm trước mặt đen nhánh, trên vỏ kiếm là hoa văn phiền phức màu bạc. Thân kiếm dài ước chừng năm mươi cm, ngắn hơn mười lăm cm so với thanh kiếm Senbonzakura Kageyoshi của tôi, thân kiếm rất thẳng. Tôi ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Boss Tezuka, sau đó cúi người, sợ hãi nói: “Em làm sao dám.”

“Quà của trưởng bối, không thể từ chối.” giọng nói ôn hòa vang lên trên đỉnh đầu, đưa thanh kiếm tới gần tôi hơn.

“Vậy em nhận, em rất cảm ơn thầy!” Hai tay tiếp nhận, cúi sâu người cảm ơn thầy. Nhẹ nhàng kéo vỏ kiếm ra, ánh sáng lạnh thoáng hiện, trên thân kiếm ẩn ẩn chữ Lưu Vân Bế Nguyệt, là một thanh kiếm quý báu. Kinh ngạc nhìn về phía Kunimitsu, cậu ấy mỉm cười với tôi, trong đôi mắt đầy vẻ kiêu ngạo.

Đến khi người về hết, Sanada Genemon buông ly trà, sáng quắc nhìn bạn già nhu hòa: “Đúng là đại lễ.”

“Hiếm thấy ai đó có thể xứng đôi với thanh kiếm này, ha ha.” Boss Tezuka vui mừng cười ra tiếng, ngón tay khẽ lắc chén sứ, ánh mắt sắc bén, “Hơn nữa, một ngày nào đó, Bế Nguyệt vẫn là của nhà Tezuka, không phải sao?”

“Hừ, ông thật biết cách nhặt lợi.” lão nhân Sanada hừ lạnh một tiếng, căm giận nhìn chằm chằm đối phương. Nhưng có vẻ nghĩ tới gì đó, nhíu mày một cái, chậm rì rì nói: “Cháu chắt đồng lứa, vẫn là tôi thắng.”

“Ông thật không biết ngượng!” Tezuka Kunikazu tức giận trừng mắt ông ta, “Có bản lĩnh lấy Genichirou cùng Kunimitsu so với nhau, hai đứa nó bằng tuổi nhau.”

Sanada Genemon lập tức nghiêng đầu, hừ lạnh một tiếng: “So thì so!”

Ngồi xếp bằng trên sofa, vừa cầm vải bông chà lau thanh kiếm, vừa xem TV.

“Kimiko-chan, thanh đoản kiếm kia là gì thế?” Mẹ bưng một mâm hoa quả tới, tò mò nhìn thanh kiếm Bế Nguyệt, “Thật đẹp!” Đột nhiên như điện giật rụt tay lại, run run nhìn tôi: “Không lẽ con quyết đấu có được!”

Khả năng tưởng tượng của mẹ thật phong phú, bây giờ có phải thời đại Chiến quốc đâu! Hơn nữa cô con gái nhỏ dịu dàng xinh đẹp của mẹ, ở trong mắt mẹ lại chính là hình tượng một tên thổ phỉ sao? (Tác giả Phi: dịu dàng?-_-|||) đầu đầy vạch đen, thở dài, mở miệng: “Đương nhiên không phải, thanh kiếm này là do ông Tezuka tặng cho con.”

“Tezuka-sama tặng?” Mẹ lại bắt đầu chớp mắt, đoạt lấy Bế Nguyệt, nhìn trước nhìn sau, thưởng thức trong ngoài: “Thật tinh mỹ, không phải là bảo bối gia truyền đấy chứ.”

“Sao có thể!” Tôi nhẹ nhàng lau thanh kiếm Senbonzakura Kageyoshi, “Là gia bảo thìcho một người ngoài như con làm gì.”

“Hiện tại là người ngoài, nhưng về sau chính là người một nhà mà.” Bà Chie chớp chớp mắt, ái muội nói.

Nghe đến đó, tôi giật mình nhìn chằm chằm Bế Nguyệt, mặt ửng đỏ, chẳng lẽ đúng là như thế? Chị cũng vươn đầu đến, vừa ăn hoa quả vừa cẩn thận đánh giá.

“Sao đột nhiên lại tặng con?” Mẹ theo đuổi không bỏ, nhìn biểu cảm của mẹ là biết chắc chắn mẹ cho rằng tôi và Kunimitsu làm chuyện gì đó mờ ám, sau đó bị Boss Tezuka đánh vỡ, cho nên tặng tôi Bế Nguyệt.

“Có lẽ bởi vì con dùng kiếm thật chiến đấu rất tốt.” Cúi đầu tiếp tục lau kiếm, “À, còn nữa! Con chém anh rể Sanada ba nhát.”

“Khụ! Khụ!” chị Kuyou bị một miếng táo sặc. Buông kiếm xuống, vừa giúp chị ấy thở, vừa oán trách: “Thật là, đã sắp làm mẹ rồi, mà vẫn bị nghẹn trái cây!”

“Bảo bối!” bố tắm rửa xong, vừa xuống lầu bỗng chốc vọt tới bên cạnh tôi, thân thiết bảo tôi, “Bảo bối Kimiko-chan thật sự chém chuột hoang… Không, chém Kamechirou?” Trong mắt đầy ngập vui sướng.

“Vâng.” Tôi gật gật đầu, “Anh ấy chiến đấu rất mạnh mẽ, hơn nữa sức lực rất mạnh, cực kỳ quyết tâm!” Vui lòng tán thưởng, tên kia đúng là một người đàn ông.

“Kimiko-chan… sáng nay con mang theo kiếm ra ngoai?” Môi mẹ hơi run, hoảng sợ nhìn tôi.

“Vâng.” Nghiêm túc gật gật đầu, cầm lấy một miếng đu đủ bỏ vào trong miệng, mồm miệng không rõ nói, “Nhưng chúng con dùng kiếm gỗ chiến đấu.”

“Ha ~” mẹ dài thở phào nhẹ nhõm, chị cũng nghẹn nước mắt lại, chỉ có bố thất vọng, bả vai suy sụp.

“Chị!” Tôi giật mạnh tay chị ấy, cực kỳ nghiêm túc nói, “Sanada Kamechirou rất thật lòng, kiếm của anh ấy rất kiên cường, chị nhất định sẽ hạnh phúc!” sau đó quay sang bố, nhìn chăm chú sáng quắc: “Cho nên, cũng mong bố yên tâm đi, anh ấy đã vượt qua khảo nghiệm của con rồi!”

Sau một lúc lâu, bố yên lặng gật đầu, xoay người rời đi.

Spoi:

“Kimiko, sao mắt cậu đỏ thế?” Mai khẩn trương kéo lấy tôi, cẩn thận nhìn, “Ai bắt nạt cậu?”

Ngồi ở ghế sau khóe miệng, Oshitari cứng ngắc, không trêu đùa nữa. Atobe buông tư liệu trong tay xuống, một tay vuốt nốt ruồi, nhíu mày.
Bình Luận (0)
Comment