Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 73

Cambria;">

Edit+Beta: Tojikachan

Nguồn edit: mongthuycung.wordpress.com

Buổi sáng, dưới sự trợ giúp của Kunimitsu, bản thiên tài vượt qua cuộc thi với số điểm tối đa, đôi ta quả nhiên là xứng đôi trời sinh mà. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi mỉm cười, vui sướng tràn ngập trong lồng ngực.

“Cái tên ngu ngốc này, đang cười cái gì?” Chị Kikuri đè nén lửa giận, kéo kéo áo tôi. Ấy ấy, nhanh định thần lại, tay run lên, một muôi nước cốt gà đổ hết vào nồi. Thảm, lại phạm sai lầm…

Xấu hổ ngẩng đầu, nhìn thấy thầy Tottori giận run lên, cái đầu không tóc ở giữa trưa rung rung nguy hiểm. Không tốt, “Trọc đầu” sắp phát uy. Tôi nuốt nước miếng một cái, khẩn trương nhìn chỗ dựa vững chắc hôm nay ―― ngài Tanigawa. Vị trợ lý của hiệu trưởng này mỉm cười như mùa xuân, dỗ thầy Tottori ngồi trở lại ghế tựa. Phù ~ thở phào một cái, chậm rãi tắt bếp lửa đi, vớt mì sợi vào loa sứ, lần này hẳn là ok. Nhìn đi! Nhìn đi! Hành không bị hồ, súp lơ đã chí, sợi mì không nát. Quan trọng nhất là, chính giữa loa có một quả trứng luộc xinh xắn đẹp đẽ!

Đúng là càng xem càng thích, càng xem càng tiếc nó bị ăn mất! Kiêu ngạo, đắc ý, còn có một chút luyến tiếc dâng lên trong lòng: “Xong rồi, hoàn thành, mời bạn nhấm nháp đi!” Tôi cực kỳ tự tin chà xát tay, cười tủm tỉm nhìn về phía mọi người.

Thầy Tottori nhíu nhíu một bênlông mày, khóe mắt run rẩy, cắn răng hỏi: “Hoàn thành?”

“Vâng!” Lớn tiếng trả lời.

Ojisan vuốt vuốt ngực thở, cười gian một cái, mở cửa phòng học nấu nướng ra, chỉ vào một nam sinh đi ngang qua: “Em ơi, cô có chuyện cần em hỗ trợ, mời em đến đây một chút.” Vị đồng chí kia chỉ chỉ mình, sờ sờ đầu, ngoan ngoãn đi đến.

“Xin hỏi em là?” Thầy đồng tình nhìn cậu nam sinh nhỏ gầy dịu ngoan kia, các anh chị từ bi nhìn chăm chú vào anh ta. Ý gì thế chứ? Khinh thường tôi đến thế sao?

“Em là Koide Ashita của lớp thứ 2 năm thứ ba. Em chào cô.” anh ta lễ phép chào hỏi.

“Ừ, Koide bạn học, nơi này có một bát mì Miso rau. Cô nhờ em nếm thử, xem có ăn được không.” Thầy Tottori dụ dỗ, dẫn nam sinh ngoan ngoãn tới trước mặt bổn cô nương.

“A, đúng lúc em chưa ăn cơm trưa, cám ơn cô!” Koide tiền bối thoải thái ngồi xuống, cầm chiếc đũa, hai tay tạo thành chữ thập, ” Itadakimasu.”

Trong mắt mọi người hẳn đều là đặc tả gương mặt anh ta: một đôi môi hồng nhuận hơi hơi mở ra, gắp mì sợi bằng chiếc đũa màu trắng. Lại gắp một lát cà chua, chậm rãi cho vào miệng. Hết thảy đều thật bình thường, tôi đắc ý nhìn mọi người, bọn họ đều không thể tin nổi. Khóe mắt đột nhiên liếc thấy môi Koide tiền bối giật giật, cúi đầu quan sát kĩ, tư thế của anh ta tuyệt đẹp uống một ngụm canh, vẻ mặt thỏa mãn tươi cười. Ủa? Chẳng lẽ là vừa rồi tôi nhìn lầm?

Đợi anh ta ăn xong hết, mọi người chờ mong nhìn anh ta. Koide tiền bối lấy khăn tay ra xoa khóe miệng, mỉm cười đáng yêu: “Xin hỏi là tay nghề của bạn nào vậy?” Tôi đắc ý giơ tay lên, trong lòng lẩm bẩm: mau khen ngợi tôi đi, mau khen ngợi tôi đi.

“Hm ~ thật sự rất ngon, rất cảm ơn em đã nấu.” Quả nhiên được nghe lời ca ngợi, tôi ưỡn ngực, khoái trá: “Ha ha ha, không có gì ạ.”

“Ha ha ha, nhất định phải cảm ơn chứ.” Sao tôi lại cảm thấy anh ta cười hơi lạnh thế…

“Koide-san, xin hỏi em có bị cảm hay không?” đầu thầy Tottori đầy vạch đen.

“Không ạ, em vẫn rất khỏe mà.” Koide Ashita khó hiểu nhìn thầy.

“Vậy thì nhất định là khẩu vị của em quái dị rồi.” ôm trán thở dài, vô lực nói, “Vừa rồi Nakamura quên thả muối.”

Tôi ngừng cười, ngón tay chạm vào cằm, nhớ lại, hình như là không thả muối. “Có thể là do Miso đậm, em hoàn toàn không nhận ra.” vị tiền bối kia thành khẩn nhìn thầy Tottori, đôi mắt lóe ra, “Thật sự rất ngon, ngon đến mức em săn sạch loa mà.” Hm, hm, nếu không thể ăn thì ai lại ăn sạch như thế chứ! Tôi lại đắc ý.

“Nếu đã như vậy, Nakamura-san đã đỗ được bài thi nấu nướng rồi. Đúng không, thầy Tottori.” Tanigawa tiên sinh hòa ái dễ gần nhìn tôi, ôn hòa hỏi ý kiến thầy.

Tottori đầu trọc bất đắc dĩ, bả vai suy sụp, vô lực phất phất tay phải, không tình nguyện nói: “Qua, qua.”

“yeah!” Tôi nhảy lên cao ba mét, nhào vào lòng chị Kikuri.

“Này, thứ ấy.” Đi ra phòng nấu nướng, đi đến đầu cầu thang, chỉ thấy Koide Ashita tựa vào tường, phất phất tay về phía đội trưởng. mỹ nhân Ohtori lấy một phong bì trong túi áo ra, đưa cho anh ta.

“Thế này là sao?” Tôi khờ ngốc nhìn bọn họ, một loạt nghi vấn dâng lên trong lòng.

“Đây là thù lao của tôi, vé nhà hát Matsuyama.” Koide lạnh lùng, mở phong bì ra, lấy ra một tờ giấy màu xanh, vừa lòng gật gật đầu với Ohtori-senpai, “Như vậy là chúng ta thanh toán xong.”

“Ngừng!” Tôi đứng trước mặt anh ta, xanh cả mặt nhìn anh ta, “Vừa rồi anh giả vờ à?”

Koide cho tay vào túi tiền, cau mày nhìn xuống tôi: “Nếu không thì sao? Cái món mì tương Miso chết người không hề có tí mặn ấy, muốn sống sót thoát khỏi ma trảo của lão nhân Tottori, chính là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành!”

“Vậy sao anh phải ăn hết chứ!” Không thể nào, không thể nào, tôi kiên quyết không thừa nhận.

Khóe miệng Koide-senpai run rẩy, hơi nhắm mắt lại, cắn răng bật ra một câu: “Tôi là người chuyên nghiệp! Không làm vậy thì có thể giấu diếm được lão nhân kia sao?”

“Anh!” Đáng yêu ở đâu chứ, đúng là ác ma mà!

“Ăn mì của em, Koide Ashita anh đây suýt chút nữa thì biến thành Koide Kino rồi!” một cái ‘ngã tư đường’ tuôn ra trên trán anh ta, bỗng chốc bước vòng qua tôi, lớn tiếng nói: “Hiện giờ anh muốn đi tìm nước uống, về sau em đừng vào phòng bếp nữa ~ ”

*(Tojikachan: trong tiếng Nhật, Ashita nghĩa là ngày mai, Kino nghĩa là hôm qua)

“Senpai, các chị gạt em!” Căm giận nhìn mỹ nhân Ohtori và chị Kikuri, bất mãn kêu to.

“Không ai trông cậy vào em có thể dựa vào bản thân để đỗ bài thi.” Chị Kikuri sờ sờ đầu tôi, thở dài, “Cũng may đội trưởng cao tay.” huhuhuhu, khóc chạy~ing.

“Tên kia là ai thế, đúng là kẻ hai mặt mà!” Tôi chỉ vào ngụy đáng yêu đi xa, giận dữ hỏi.

“Koide Ashita, đội trưởng câu lạc bộ Kịch của Hyoutei, được xưng là ngôi sao kịch Ashita của Nhật Bản, được công nhận là phái kỹ thuật diễn.” Bên tai vang lên tiếng đội trưởng.

Buổi chiều, sau khi sinh hoạt câu lạc bộ kết thúc, tôi nhận mệnh bắt đầu lau sàn. Từ khi tay trái lành hẳn, tôi lại về đại quân trực nhật. Hôm nay đúng là đen đủi, thở dài, xách đồ lau đi về phía bồn rửa.

“Nakamura.” Giọng nói ấm áp như gió xuân, tôi nghiêng đầu nhìn lại, dưới ánh mặt trời, cậu ấy trông như đóa Kikyou vậy.

Một tay xách đồ lau, một tay hưng phấn vẫy vẫy về phía cậu ấy: “Yukimura-kun, đã lâu không gặp!” Cậu ấy cười ôn nhuận, đi nhanh về phía tôi: “Ừ, không biết Nakamura có nhớ tớ hay không?” đôi mắt màu tím rạng rỡ sinh quang.

Ngây ra một lúc, vuốt đầu ngây ngô cười: “Ha ha ha, đương nhiên, tớ thường thường nhớ tới Yukimura-kun đấy.”

“Tớ thật hạnh phúc.” Nữ Thần mỉm cười khuynh đảo chúng sinh làm người ta kinh diễm.

“Hôm nay sao Yukimura-kun lại đến trường bọn tớ thế.” Nhìn đồng phục trường Rikkai của cậu ất, trên đầu còn đeo một dây cột tóc màu xanh.

“Hyoutei mời bọn tớ đến thi đấu hữu nghị.” Cậu ấy tốt bụng giúp tôi xách đồ lau, ý bảo cùng nhau đi.

“Kết thúc rồi à?” rửa sạch tay, rồi kéo tay áo xuống.

“Ừ, vừa mới thi đấu xong.” tay phải Yukimura xách đồ lau hơi cong lên, lộ ra mấy khối cơ bắp rắn chắc, thì ra cậu ấy chẳng hề nhu nhược, “Rikkai vẫn thắng, Nakamura sẽ không thất vọng chứ.” cậu ấy nghiêng đầu, tò mò nhìn tôi.

“Sao có thể! Người thắng làm vua, người thua làm giặc! Không có gì phải thất vọng hay đồng tình.” Kiên định nhìn cậu ấy, nghiêm túc nói.

“Thế nếu Seigaku cũng bại bởi Rikkai, Nakamura cũng sẽ không thất vọng?” Yukimura dừng lại, yên lặng nhìn tôi.

“Cái này…” Tôi nhất thời nghẹn lời, cau mày suy nghĩ.

“Hm? Có phải hay không?” Mỹ nhân tới gần tôi một chút, cảm giác áp bách mãnh liệt phả vào mặt.

“Cậu!!!Chết!!! Đi!!!” cách đó không xa, tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc vang lên.

Tôi lập tức cả kinh, hai mắt trừng to: đó là tiếng chị Kikuri! Không để ý đến Nữ Thần Yukimura, xoay người chạy về phía phòng thay quần áo.

Không lẽ đã xảy ra chuyện gì sao, tôi lấy tốc độ trăm mét chạy đến cửa phòng thay quần áo câu lạc bộ kiếm đạo nữ, mạnh mẽ kéo cửa ra. Một màn trước mặt khiến tôi cùng Yukimura phía sau tôi đều choáng váng: chị Kikuri tóc rối bù nửa quỳ áp Hoàng Đế Rikkai – Sanada Genichirou xuống mặt đất, một tay xốc cổ áo cậu ấy, một tay che ngực, gương mặt dữ tợn, tức sùi bọt mép: “Ngày này năm sau chính là ngày giỗ của cậu!” khí thế tuyệt đối có thể so với sóng thần Đông Nam Á, tuyệt đối là nhạc rock ‘n roll thét lên không thua gì kim loại nặng.

Bị áp đảo, Hoàng Đế Rikkai hoàn toàn hoảng hốt, gương mặt luôn kiên nghị rõ ràng có hai dấu bàn tay…

Spoi:

“Không chỉ đơn giản như thế!” Chị Kikuri nhảy lên, chống eo, dùng ngón tay chỉ vào Hoàng Đế, toàn thân run run, “Cậu ta… Cậu ta… Cậu ta dám…” Nghiến răng nghiến lợi, ngón tay giật giật.

“Dám cái gì?” Tôi bán nằm sấp đến trên bàn, hưng phấn mà nhìn cậu ấy: biểu ngượng ngùng, nói mau a, bản quan chăm chú lắng nghe.”Dám đụng phải chỗ đó của chị! Không thể tha thứ!” sắc mặt chị Kikuri đỏ bừng, một cước dẫm nát ghế tựa, hung tợn nhìn chằm chằm Hoàng Đế, hận không thể ăn sống cậu ta.

“Hôn đến mặt?” Tôi chỉ chỉ hai gò má mình, chị Kikuri quay đầu đi. Không đúng à? “Thế, là miệng à?” Chỉ chỉ môi. “Đừng đoán nữa!” Senpai rống lên một câu.
Bình Luận (0)
Comment