Đúng Như Em Ôn Nhu

Chương 82

cambria;">

Edit+Beta: Tojikachan

Nguồn edit: mongthuycung.wordpress.com

“Hiện giờ xin báo một tin khẩn cấp: bão ‘Fukuyou’ đã đổ bộ lên Tokyo, mong mọi người chú ý đề phòng, đặc biệt những ai ra ngoài xin hãy tạm thời trú bão. Xin nhắc lại: bão ‘Fukuyou’ đã đổ bộ lên vịnh Tokyo, mong mọi người chú ý đề phòng, đặc biệt những ai ra ngoài xin hãy tạm thời trú bão…” Trong TV vang lên tiếng của người dẫn chương trình.

“Ôi trời, không biết bây giờ Anata đã tỉnh Aichi chưa?” Mẹ đứng sát cửa sổ, thì thào lẩm bẩm. Hôm nay bố đến đảo Honshu để tham gia hội nghị học thuật, nhổ răng thì có cái gì phải thảo luận? Tôi nhíu mày, dùng răng nanh trắng noãn cắn một ngụm bánh mì, chẳng phải chỉ là đè đầu lại, cầm cái kìm, nắm giữ độ mạnh yếu, mau, chuẩn, ác thôi sao? (Tác giả Phi: quả nhiên là cha và congái… )

“Kimiko-chan à, hôm nay con đi xem trận đấu à?” Mẹ im hơi lặng tiếng đi đến trước mặt tôi, giọng nói ngọt ngấy vang lên bên tai, lăng ba vi bộ của bà Chie vẫn làm người ta rung động như vậy!

“Vâng, con đã hẹn Kunimitsu rồi, conđang đợi cậu ấy tới đón con.” Tuy rằng không thể tham gia giải cá nhân, cũng phải đi cổ vũ cho các chị. Nhất là chị Kikuri, nếu tôi không đi, hôm thứ hai nhất định sẽ bị chị ấy lột da. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi lạnh người, da gà nổi hết lên. Mà chị ấy và Sanada thật đúng là đẹp đôi. Một bên có cú đấm vô địch, một bên là bàn tay gió xoáy, hai người hợp lại, thiên hạ vô địch! Hm ~ lần sau ở trước mặt lão nhân Sanada phải nói bóng nói gió, cho thêm chút lửa nữa, bán đứng chị Kikuri. Oa ha ha ha ha ha! Thiên tài!

Đột nhiên, thủy tinh bị chấn rung lên, mạnh mẽ làm tôi bừng tỉnh khỏi tự đắc. Gió lên! Tôi ghé vào cửa sổ, thấy cây Basho trong vườn bị gió thổi tung lá lên tận trời, giống như một bóng người hoảng sợ luống cuống. Cây bạch trà dưới tàng cây cúi đầu yếu ớt, đóa hoa rủ xuống yêu kiều khóc. Nhất thời gió cuồng nổi lên, thổi cành hoa đầy đất.

Tôi nhíu mày, cầm lấy điện thoại, thuần thục gõ một chuỗi dãy số.”Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi ngoài vùng phủ sóng.” Sốt ruột nhìn về phía ngoài cửa, không biết Kunimitsu hiện tại đang ở đâu?

“Sao thế con?” Mẹ làm xong việc nhà, vuốt tay áo xuống, đi đến trước mặt tôi.

“Gió lớn quá, con muốn gọi bảo Kunimitsu đừng tới, nhưng không gọi được.” Lại gọi lại, trong điện thoại vẫn truyền ra câu cũ. Vọt tới cửa, cầm một chiếc ô, mở cửa định đi ra ngoài. Mẹ lập tức giữ chặt tôi lại: “Bây giờ con đi chẳng phải là cả hai người đều chịu tội sao?”

Nhưng vào lúc này, mây mù dày đặc, thoáng chốc mây đen che kín bầu trời. Mắt thấy mưa sẽ đến, tôi tránh ra mẹ, cầm lấy ô phóng ra ngoài. Cuồng phong như muốn thổi ngã người, đất cát bay như muốn cắt người. Một tay che trước mặt, đón gió chạy lên. Đột nhiên gió như muốn nhổ cả núi, mưa như quyết tâm làm tràn sông. Theo gió thổi, mưa to giống như phi đao xiên vào người, đau đớn từng trận. Cuống quít mở ô, kim loại trong bão “Fukuyou” lập tức bị bẻ gẫy. Túi rác trong ngõ bị thổi bay lăn lộn trên mặt đất, tôi vội vàng ném ô. Híp mắt trong mưa gió, gắng chạy về phía trước.

“Kimiko!” trong tiếng mưa gió ong ong lã chã, nghe thấy một tiếng gọi rõ ràng. Giương mắt nhìn lên, thiếu niên thanh tú ấy cả người sũng nước, trong lòng còn ôm một cái thùng plastic. Cấp tốc chạy về phía cậu ấy, giữ chặt góc áo cậu ấy, rúc vào lòng cậu ấy, ở trong cuồng phong mưa rào cũng cảm thấy cực kỳ yên lòng.

“Sao cậu lại ra đây?” Hai người nắm chặt tay nhau, chạy như điên trong mưa gió.

“Tớ gọi điện thoại cho cậu mà không được, nên chạy ra tìm cậu.” Vừa che một bên mặt, vừa giải thích.

Tay bị cậu ấy cầm chặt, cảm giác được cậu ấy mạnh mẽ kéo đi, bước chân nhẹ nhàng, chạy vội mà đi.

“Bác gái, cháu thật sự rất xin lỗi, không nghĩ tới cháu lại chật vật đến thăm nhà như vậy.” tóc Kunimitsu dính nhiều bọt nước, cung kính chào mẹ.

“Không sao, không sao, mau vào đi.” Mẹ đứng ở cửa vào, cười tủm tỉm nhìn cậu ấy, cực kỳ vui mừng, “Kunimitsu à, vừa rồi Kimiko-chan không để ý bác ngăn cản, vọt nhanh ra ngoài đấy.” Nói xong còn chớp chớp mắt.

Kunimitsu khẽ chuyển mắt phượng, mỉm cười nhìn tôi. Mặt tôi đỏ lên, né tránh cậu ấy nhìn chăm chú, làm nũng oán giận với mẹ: “Mẹ, đừng nói mấy thứ đó nữa mà, hai bọn con đều ướt sũng cả rồi.”

“Ha ha, Kunimitsu đến phòng dành cho khách tắm rửa trước đi đã, áo tắm mới cả đấy.” Mẹ ái muội nhìn chúng tôi, “Kimiko-chan cũng cùng đi đi, n ~” mẹ, làm ơn! Mẹ nói rõ ràng một chút, nói vậy làm người ta xấu hổ quá. Quay đầu nhìn về phía Kunimitsu, sắc mặt cậu ấy vẫn bình thường, cũng không có gì mất tự nhiên.

Trong phòng tắm mênh mông hơi nước, dòng nước chảy từ trên đầu xuống, thân thể lạnh lẽo bắt đầu ấm lại. Đang gội đầu, đột nhiên nghe thấy tiếng mẹ vang lên ngoài cửa: “Kimiko-chan, vừa rồi biên tập Iwasaki gọi điện tới nói là mẹ phải đến đài truyền hình tham gia nghi thức khởi động máy của họ, mẹ phải đi bây giờ đây.”

Hả? Tôi tắt vòi, mở cửa ra một cái khe: “Bên ngoài gió lớn đến mức có thể thổi bay người, mẹ đừng đi ra ngoài.”

“Ai nha, như vậy sao được, tốt xấu gì thì mẹ cũng là tác giả nguyên tác, hơn nữa nhà xuất bản sẽ phái xe đến cửa nhà, mẹ sẽ không bị ướt đâu.” Mẹ rất chuyên nghiệp, “Đúng rồi, Kimiko-chan nhất định phải hưởng thụ thời gian hai người nhé, hiếm khi trong nhà không có ai ~” âm cuối kéo dài làm người ta miên man bất định, không biết là bị hơi nước làm đỏ, hay là bị lời nói kia làm đỏ bừng, trên mặt càng ngày càng nóng. Nhất thời xấu hổ và giận dữ, cấp tốc đóng cửa phòng lại.

Thay quần áo sạch sẽ, nghiêng đầu, dùng khăn lông lau tóc dài, chậm rãi đi ra khỏi phòng. Lúc này, phòng đối diện mở ra, Kunimitsu mặc áo tắm màu xanh đi ra. Tóc hơi ẩm, vài giọt nước chậm rãi nhỏ xuống. Khuôn mặt như ngọc như được nhuộm lên một tầng đỏ ửng dục nhàn nhạt sau khi tắm, mắt giống như phượng, dịu dàng. Dáng người cao ngất như cây tùng đón gió nhẹ, tiêu sái thanh tú, cao xa mềm mại. Lành lạnh cách điệu, cung nghiêm rền vang, sang sảng thanh xuân. Lồng ngực trắng nõn như ẩn như hiện dưới áo tắm, đai lưng buộc chặt khiến cậu ấy có vẻ cao gầy lạnh lùng. Cả người như bị đình trệ, ngơ ngác đứng lặng tại chỗ. Hình như cậu ấy cũng có chút sửng sốt, nhất thời hai người không nói gì, lặng yên nhìn nhau.

“Ừm.” cậu ấy lên tiếng, “Quần áo của tớ…”

“À.” Tôi định thần lại, mặt càng nóng rực, không dám nhìn thẳng cậu ấy, vội vàng đi vào phòng khách, cầm lấy cái giỏ đựng đồ, “Mẹ tớ ra ngoài có việc, phòng giặt quần áo ở dưới tầng, để tớ làm cho.”

Cậu ấy đứng phía sau tôi, sau một lúc lâu vẫn không cử động. Tôi bĩu bĩu miệng, quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Giặt quần áo, tớ vẫn làm nổi mà.”

“Ha ha.” tiếng cười của Kunimitsu như suối trong vùng núi, lành lạnh róc rách. Trong lòng tôi rầu rĩ: quả nhiên là cậu ấy ngại tài nấu ăn của tôi. (Tác giả Phi: ngu ngốc! Cậu không thể kế thừa EQ của Chie nữ sĩ một chút sao? )

Đi đến phòng giặt quần áo, thả quần áo vào, vẩy một thìa bột giặt, xác định trình tự giặt quần áo thêm hong khô. Chạy bộ về phía phòng khách, thấy Kunimitsu bưng tới thùng plastic đặt xuống bàn trà.

“Bên trong là cái gì thế?” Tôi ngồi ở trên sofa, tò mò nhìn vào trong thùng.

“Quà tặng cậu đấy.” ánh mắt cậu ấy ẩn tình nhìn tôi. Tôi vui vẻ xông lên lên, khẩn cấp mở nắp ra, trong không gian nhỏ hẹp được lót một cái thảm nhỏ, đựng một con mèo con nho nhỏ mập mạp. “Đáng yêu quá ~” nhẹ nhàng mà ôm nó lên, đặt ở trong khuỷu tay, dịu dàng vuốt ve lông nó.

“Cậu thích là tốt rồi.” Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, vừa quay đầu lại, cậu ấy đã gần trong gang tấc.

Nhu tình uyển chuyển, ái mộ nhìn nhau: “Kunimitsu, cám ơn cậu.” Chủ động vươn đầu lên, khẽ hôn lên khuôn mặt tuấn tú của cậu ấy. Cả người được ôm chặt lấy, khuôn mặt tựa vào trong ngực hơi lạnh của cậu ấy, hạnh phúc tỏa khắp trong không khí, nụ cười khẽ bay lên ở khóe miệng.

Thời gian phảng phất như dừng hình ảnh, rất muốn cứ luôn như vậy. Đột nhiên một tiếng mèo kêu yếu ớt vang lên giữa tôi và cậu ấy. Cậu ấy chậm rãi nới cánh tay ra, hai người đều lưu luyến. Cúi đầu nhìn về phía tiểu gia hỏa trong khuỷu tay: “Hình như là mèo thuần chủng.” Đôi mắt trong suốt như trời xanh sau mưa, chỗ chân mày có vằn hình chữ V, toàn thân tuyết trắng, chỉ có ở đầu, tai và chi trước có màu nhạt như báo biển, bốn mu thịt trên móng vuốt màu tuyết trắng, hai chi trước như là đội bao tay. Toàn thân mềm mềm, lông dài mượt mà, làm người ta nhịn không được vuốt ve.

“Là loài mèo Ragdoll của Mĩ.” Cậu ấy nâng nâng mắt kính, nhàn nhạt nói, “Ông chủ cửa hàng thú nuôi nói, loại mèo này rất dịu ngoan điềm tĩnh, thích hợp nuôi trong nhà, sẽ không chạy lung tung.” Sẽ không chạy lung tung? Cậu ấy lo lắng chuyện Karupin lần trước lại xảy ra sao? Kunimitsu, cậu thật sự rất dịu dàng.

“Hm! Đúng là giống như búp bê vải ấy, thật thoải mái.” Dùng mặt cọ cọ tiểu gia hỏa, nó cúi đầu mieo, “Về sau tên em là Hakuteiken đi.” Oa ha ha, thủy giải, vạn giải, chung thức, tôi có hết! (Tác giả Phi: BT! )

“Ừ, cậu thích là được rồi.” trong mắt Kunimitsu đầy yêu chiều.

“Hồi nhỏ thì gọi là Haku-chan, chính thái kỳ quái đáng yêu.” Tôi búng nhẹ cái mũi của Hakuteiken, lẩm bẩm, “Sau khi lớn lên thì gọi cả tên đầy đủ, soái ca phong hoa tuyệt đại!” Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mấu chốt, mở to hai mắt nhìn về phía Kunimitsu: “Hakuteiken là mèo nam à?”

“Mèo nam?” Cậu ấy kinh ngạc.

“Chẳng lẽ Hakuteiken là mèo nữ?” Tôi bắt đầu nói lảm nhảm, “Làm sao có thể là mèo nữ, nếu là mèo nữ, thì phải đặt lại. Gọi là Yoruichi? Hay là Rangiku? A, đã là giống Mĩ, chi bằng đặt tên nước ngoài đi, đặt là Rukia thế nào? Tốt xấu gì thì vẫn là nữ nhân vật chính đấy.” Giơ tiểu gia hỏa lên, bắt đầu kích động.

“Nó là đực.” Kunimitsu nhàn nhạt ra tiếng. Tôi kích động nhìn cậu ấy: “Thật sự là mèo nam à?” cậu ấy xác định gật gật đầu. “A! Thật tốt quá, vậy đặt là Hakuteiken, nickname Haku-chan, Haku-chan Haku-chan mau lớn lên, trưởng thành Haku-sama chị yêu!” Cọ cọ Haku-chan, vui vẻ cười ra tiếng.

Ngay tại lúc vui sướng và loạn tưởng, eo bị Kunimitsu ôm lấy nhẹ nhàng, cậu ấy ngồi xuống sofa, ôm tôi ở trên đùi. Mắt phượng khẽ nhấc, buồn cười nhìn tôi: “Vì sao là mèo nam? Không phải là mèo đực sao?”

Nhắc tới vấn đề có tính chuyên nghiệp như vậy, tinh thần tôi tỉnh táo, ôm Haku-chan, hai chân vung vẩy, nghiêm túc nhìn cậu ấy: “Động vật và người là ngang hàng, có một số người coi động vật như đồ chơi, khi vui vẻ thì hôn rồi ôm. Tâm tình không tốt thì lấy trút giận lên động vật, vừa đánh vừa mắng, còn mắng là súc sinh, như thế là sai lầm!” Tôi thẳng người lên, mắt sáng quắc nhìn cậu ấy: “Phải trân trọng động vật từng chút một, cho nên phải bắt đầu từ cách xưng hô. Đựa cái, đực cái vừa nghe đã thấy đó là cách xưng hô rất không văn nhã rồi, như là nghĩa xấu ấy. Cho nên” cười tủm tỉm nhìn Kunimitsu, giơ Haku-chan lên, “Những người trân trọng động vật đều sẽ dùng nam nữ để nói giới tính, giống người vậy. Cục cưng nam, cục cưng nữ.” Giơ một cái móng vuốt của Haku-chan lên, quơ quơ lên với cậu ấy, nhẹ nhàng mà nói: “Kunimitsu, Kunimitsu, em là Hakuteiken, là một cục cưng nam nhé. Hì, đáng yêu nhỉ.” sau đó cong cong chân mày, dán mặt Haku-chan nhìn cậu ấy.

“Ừ, rất đáng yêu.” mắt phượng xinh đẹp đưa tình, lóe ra ánh sáng rung động lòng người.

Mưa gió ngoài phòng nổi lên, màn trời mờ tối. Trong phòng như xuân tháng ba, đào xanh tươi sáng lên, bắc ngạn băng tiêu. Haku-chan mềm yếu dựa vào ở trong lòng tôi, tôi dựa vào lòng cậu ấy. Phòng đầy nhu tình, trong lòng như rót mật.

Chú thích: Haku-chan (tiểu bạch) là Hitsugaya Toushirou – đội trưởng đội thứ mười trong manga Bleach, là một tiểu chính thái đáng yêu khó tính, còn Haku-sama (đại bạch) là Kuchiki Byakuya, chính chủ của chiêu “Phân tán đi, Senbon Zakura)
Bình Luận (0)
Comment