Edit: FlantyVẻ mặt Thẩm Khinh Lãng mờ mịt.
Tịch Hoan lại nói cực kỳ nghiêm túc: “Anh xem, tên anh là Khinh Lãng (sóng nhẹ), nhưng anh
lãng[1] như thế, không bằng gọi Thẩm Cự Lãng (sóng lớn) đi.”
[1] Lãng (浪) nghĩa đen là con sóng; nghĩa bóng là phóng túng, buông thả, tuỳ tiện, càn rỡ.
Thẩm Khinh Lãng: “…”
Cậu há miệng thở dốc, trong đầu hiện lên vô số ý niệm, cuối cùng một câu cũng không nói nên lời.
Tịch Hoan gật đầu, “Anh không nói gì chính là thừa nhận.”
Thẩm Khinh Lãng vội vàng bảo: “Anh không có…”
Cậu còn hơi uất ức, hơn nữa ý nghĩa của cái tên đó thật đáng xấu hổ mà…
Tịch Hoan hết sức vui mừng, mi mắt cong cong, “Anh không có gì?”
Thẩm Khinh Lãng ngậm chặt miệng, không trả lời.
Cậu luôn cảm thấy nếu mình nói gì, đến lúc đó người không nói nên lời vẫn là cậu, bèn dứt khoát không nói.
Trần Tuyết Dương không biết bu lại đây từ khi nào.
Nghe thấy nội dung, cậu ta kêu lên: “Tên này hay đó!”
Cậu ta điên cuồng vỗ đùi, lần đầu tiên cảm thấy Tịch Hoan nói đúng tâm tư của mình. Lúc biết được chuyện bò lên giường tối qua, cậu ta vẫn luôn khiếp sợ không có từ gì hình dung.
Cự Lãng, Khinh Lãng.
Đương nhiên là Thẩm Cự Lãng càng thích hợp!
Thẩm Khinh Lãng quay đầu lại nhìn chằm chằm cậu ta, mặt vô cảm nói: “Trả kẹo lại cho tớ.”
Trần Tuyết Dương lập tức lùi về, “Kẹo Tịch Hoan mới đúng.”
Cậu ta đã ăn vào trong bụng rồi, có bản lĩnh khiến cậu ta nhổ ra đi.
Thẩm Khinh Lãng mặt không đổi sắc, “Cô ấy là của tớ.”
Trần Tuyết Dương trợn mắt há mồm: “Thẩm Khinh Lãng cậu không biết xấu hổ à, tớ thấy cái tên đấy hợp với cậu một chút cũng không sai.”
Tịch Hoan không nhịn được cười, đứng giữa điều hòa: “Trần Tuyết Dương cậu nói thêm câu nữa, coi chừng anh ấy đánh cậu.”
Thẩm Khinh Lãng khẽ hừ một tiếng.
Trần Tuyết Dương bĩu môi.
Tịch Hoan chuyển hướng sang Thẩm Khinh Lãng, nói: “Em nói đùa thôi. Có phải lát nữa anh còn có tiết đúng không, mau đi chuẩn bị đi.”
Thẩm Khinh Lãng gật đầu, trầm giọng đáp lại: “Ừ.”
Tịch Hoan nhìn bóng lưng cậu mà cảm khái, bạn trai mình ưu tú thật đó.
Ngày trước ở trong trường học, thật ra viện các cô có rất nhiều quan hệ hữu nghị, bởi vì con gái nhiều, nên các viện khác đều nghĩ hết cách để tìm cơ hội gặp mặt.
Tịch Hoan từng đi một lần.
Sau khi chiến thắng cuộc thi, danh tiếng của cô trong trường học không tính là thấp, gần như ai cũng biết cô.
Có học đệ xum xoe với cô, lúc ấy cuộc sống của Tịch Hoan ngoài múa thì cũng là múa, thậm chí cô còn cân nhắc xem có muốn thử hay không, nhưng cuối cùng vẫn từ chối.
Cô không tưởng tượng ra được mình và một nam sinh mà mình không có cảm giác đi hẹn hò.
Tịch Hoan trở lại vị trí của mình, đột nhiên phát hiện lúc trước bản thân quyết đoán như vậy là quá chính xác.
Con người không nên tạm chấp nhận.
Giờ không gặp được, không có nghĩa là tương lai không gặp được.
Luôn có một người như vậy chờ đợi ở cách đó không xa, duyên phận tới rồi, muốn bỏ qua cũng không thể.
———
Chương trình học của tuần cuối cùng trôi qua nhanh chóng.
Tịch Hoan cố ý thả chậm tốc độ dạy, gần như mỗi tiết đều cho bọn nhỏ hỏi các vấn đề mà chúng muốn biết.
Cô muốn dùng thời gian cuối cùng để làm cho kiến thức của bọn nhỏ phong phú thêm một chút.
Tận mắt chứng kiến những học sinh này lớn lên ở vùng núi, điều kiện cằn cỗi, nhưng vẫn luôn hướng về ánh mặt trời, khát vọng tri thức, khát vọng tương lai, lòng cô mềm nhũn.
Đây có lẽ là tâm trạng lưu luyến của các giáo viên đi dạy hỗ trợ trên tin tức thường nói.
Ngày cuối cùng là thứ sáu, Tịch Hoan có một tiết vào buổi chiều.
Sau tiết này, cuộc sống dạy hỗ trợ của cô chính thức kết thúc.
Một tiết học chỉ kéo dài 40 phút, nói tới nói lui cũng chỉ có những thứ như vậy, mãi cho đến khi chuông tan học vang lên, Tịch Hoan mới sững sờ vài giây.
Cô buồn bã nói: “Tan học.”
Ngắn ngủn ba tháng, tuy một tuần cô chỉ có mấy tiết, nhưng bọn nhỏ lại rất thích cô, có cô gái nhỏ đa sầu đa cảm hai mắt đỏ hoe.
Tịch Hoan rời khỏi phòng học.
Lâm Thanh Mộng đuổi theo: “Cô Tịch!”
Tịch Hoan xoay người, nhìn thấy hốc mắt cô bé hồng hồng, đáy lòng mềm nhũn, ngồi xổm xuống, “Sao rồi?”
“Cô Tịch có phải ngày mai thầy cô phải đi không?”
Tịch Hoan gật đầu, “Đúng vậy.”
Trên khuôn mặt nhỏ của Lâm Thanh Mộng biểu lộ cẩn thận từng li từng tý: “… Vậy các cô… còn có thể… lại đến không…”
Tịch Hoan vuốt mũi cô bé, “Đương nhiên rồi, cô rảnh sẽ về nhìn các em, các em phải học tập cho giỏi.”
Lâm Thanh Mộng gật đầu thật mạnh: “Dạ!”
Lại nói vài câu, Tịch Hoan mới đứng lên.
Về ký túc xá, Vưu Vi đang sửa soạn đồ đạc.
Cô ấy vừa dọn vừa oán giận: “Ôi trời, ghét nhất dọn nhà, lâu lâu lại phải dọn, mệt chết người.”
Tịch Hoan mở cửa, nói: “Tìm ai đó giúp cậu dọn.”
Vưu Vi uể oải: “Có cái quỷ ấy.”
May là cô không mua nhiều thứ mang đến đây vì bất tiện, nếu không giờ không chứa nổi, chắc cô khóc chết mất.
Tịch Hoan yên lặng không nói lời nào.
Cũng may đồ của cô không nhiều, sửa soạn với Vưu Vi một hồi, sau khi WeChat vang lên cô ấy liền yên lặng hơn rất nhiều.
Nửa giờ, mọi thứ đã xong xuôi.
Chờ đến khi cô đi ra ngoài nhìn, Vưu Vi đang ôm di động trò chuyện với khí thế ngất trời, trong miệng cắn kẹo que.
Kẹo que sáng lấp lánh…
Khoé mắt Tịch Hoan giật một cái, “Cậu mua kẹo que?”
Vưu Vi quay đầu, nhận ra cô hỏi gì, nhìn thoáng qua rồi nói: “À… Đúng vậy, tớ tự mua… ừm.”
Tịch Hoan “Ồ” một tiếng.
Cô yên lặng về phòng mình, Vưu Vi thế mà cũng học được cách nói dối cô, cô chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Kẹo que này mà do Vưu Vi mua, cô sẽ không ăn kẹo một tháng.
Không biết là ai cho.
Khoé mắt Tịch Hoan lại nhảy dựng lên một cái, cô vẫn cảm thấy dường như chuyện không đơn giản như vậy, trong lòng yên lặng mà đốt cho Vưu Vi một cây nến.
Hy vọng không phải như cô nghĩ.
———
8 giờ sáng hôm sau, Tịch Hoan tự tỉnh.
Sau khi rửa mặt xong, cô đứng ở ban công duỗi người, ngắm khung cảnh núi non bên ngoài, trong không khí đều là mùi hương thơm ngát.
Thật luyến tiếc rời khỏi nơi này.
Cô cảm khái một câu, rồi nhận được điện thoại của Nguyễn Văn: “Cậu với Vưu Vi sửa soạn xong chưa? Nếu không thì bọn mình đi muộn một chút, dù sao cũng không có việc gì.”
Tịch Hoan nói: “Tớ chưa ăn sáng, nửa giờ là đủ rồi.”
Nguyễn Văn đáp: “Được.”
Tịch Hoan cúp điện thoại, túm Vưu Vi vừa mới rời giường đến nhà ăn, cuối cùng còn nhắn WeChat cho Thẩm Khinh Lãng.
Mãi cho đến khi cô ăn xong rồi quay về ký túc xá, cô mới nhìn thấy Thẩm Khinh Lãng.
Thẩm Khinh Lãng đứng trên ban công, tóc hơi hỗn độn, thậm chí Tịch Hoan còn thấy cậu có quầng thâm mắt.
Cô hỏi: “Tối qua anh ngủ muộn lắm à?”
Thẩm Khinh Lãng gật đầu, “Trần Tuyết Dương vẫn luôn thu dọn.”
Tốc độ thu dọn chậm muốn chết, mãi đến rạng sáng cậu mới có thể đi vào giấc ngủ, ngủ dậy thì đã hơn 8 giờ.
Mở di động nhìn thấy WeChat của Tịch Hoan, lúc này mới ra ban công chờ.
Tịch Hoan nghĩ nghĩ, nói: “Lát nữa bọn em đi rồi.”
Thẩm Khinh Lãng hơi không vui, đều biểu hiện ở trên mặt, cuối cùng chỉ có thể nói: “Trên đường chú ý an toàn.”
Tịch Hoan ngoan ngoãn gật đầu, “Anh cũng vậy.”
Thẩm Khinh Lãng cảm thấy mỹ mãn mà quay về phòng.
Tuy đã định là 9 giờ, nhưng chuẩn bị xong thì cũng 9 rưỡi.
Nguyễn Văn giúp Vưu Vi nâng hành lý lên xe, đang chuẩn bị quay đầu giúp Tịch Hoan, lại phát hiện Thẩm Khinh Lãng đã tới.
Cậu ta hừ lạnh một tiếng.
Tịch Hoan theo nhìn theo tầm mắt cậu ta, “Sao anh lại tới đây?”
Thẩm Khinh Lãng lời ít mà ý nhiều: “Đưa em.”
Vưu Vi cười ha ha, “Lại không phải sinh ly tử biệt, về trường học không phải có thể gặp mặt rồi hả, trường bọn tôi ngay bên cạnh.”
Cùng ở trong phố đại học, tùy tiện đi một chút là đến.
Thẩm Khinh Lãng không để ý đến cô ấy, cậu cảm thấy Vưu Vi căn bản không hiểu yêu đương.
Vưu Vi cũng không biết chính mình đã bị xem thường.
Thẩm Khinh Lãng giúp Tịch Hoan đặt hành lý lên xe, đứng trước mặt cô, lại liếc Nguyễn Văn, chỉ cảm thấy nguy cơ tứ phía.
Cậu ngẫm nghĩ, chỉ nói: “Buổi tối gặp.”
Tịch Hoan sửng sốt, “Buổi tối gặp.”
Nguyễn Văn đã ngồi vào trong xe, từ kính chiếu hậu nhìn Thẩm Khinh Lãng liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, ấn còi.
Tịch Hoan nói: “Em đi trước đây.”
Vừa lên xe ngồi xong, Nguyễn Văn liền gấp không chờ nổi mà xuất phát.
Rời khỏi khu dạy học, Tịch Hoan không nhịn được bèn quay lại nhìn.
Thẩm Khinh Lãng đứng ở cửa, thân hình cao lớn.
Bởi vì đang trong giờ học, khu dạy học yên tĩnh như một con mãnh hổ im lặng, cuối cùng sẽ thức dậy sau giấc ngủ say.
Cô hy vọng những đứa trẻ này đều có một tương lai tươi đẹp.
...
Đường núi khó đi, một đường xóc nảy.
Khu vực xung quanh toàn là cây, Nguyễn Văn cũng không dám chạy nhanh, lảo đảo lắc lư mà đi, đến đường chính đã hơn 11 giờ.
Dạ dày Tịch Hoan rõ là đau.
Vưu Vi nhìn thấy, lấy một cây kẹo que từ trong túi ra, “Ăn đi.”
Tịch Hoan từ chối: “Không ăn.”
Còn không biết là ai đưa nữa, cô tự móc một viên kẹo bạc hà của mình, ăn một viên, thanh tỉnh không ít.
Vưu Vi hừ hừ tức: “Không phải tính toán.”
Cảnh sắc bên ngoài đã thay đổi, từ những ngọn núi cao chót vót và cỏ cây biến thành cao ốc building, rộn ràng nhốn nháo.
Vưu Vi thở dài một tiếng, mở cửa sổ hóng gió, nói: “Cảm giác như đã rất lâu không trở lại.”
Số lần cô ấy ra ngoài chỉ có đúng lần mẹ Tịch Hoan sinh bệnh.
Nửa giờ sau, tới trường học.
Bên ngoài cửa đông trường học là phố ăn vặt, cũng nơi các sinh viên thường xuyên lui tới, chỉ là trước khi tiến về phía trước, Nguyễn Văn đột nhiên phát hiện trường học vậy mà đang sửa đường.
Xe không vào được.
Cậu ta quay đầu lại hỏi: “Đi cửa chính?”
Tịch Hoan nhìn, “Thả bọn tớ xuống ở đây đi, đi qua là được.”
Cửa chính cách ký túc xá rất xa, còn bên này đi vào chưa đến vài phút là tới.
Nguyễn Văn không từ chối, đánh xe rời đi.
Tịch Hoan lại lột một viên kẹo, ngửi được không khí mát mẻ, thoải mái rất nhiều, “Đi thôi, về ký túc xá còn phải quét tước một chút.”
Vưu Vi cầm di động: “Ừ ừ.”
Đúng lúc này, bên cạnh có người gọi: “Học tỷ Tịch Hoan?”
Tịch Hoan nghe âm thanh hơi quen, quay đầu lại, “Là cậu à.”
Học đệ Dương Quang cười một tiếng, “Nghe nói các chị đi dạy hỗ trợ, hôm nay vừa về sao? Không ngờ lại gặp.”
Tịch Hoan gật đầu, “Ừ, vừa về.”
Học đệ tiến lên một bước, đề nghị: “Học tỷ, em giúp chị xách hành lý nhé, đường bên này giờ không dễ đi.”
Tịch Hoan xua tay, chuẩn bị từ chối, Vưu Vi đột nhiên đụng đụng cô.
Vưu Vi nói cười: “Học đệ, em giúp chị đi, bạn trai học tỷ Tịch Hoan sẽ giúp cậu ấy.”
Học đệ sửng sốt, “Bạn trai?”
Trước kia không phải còn độc thân ư? Sao đột nhiên lại có bạn trai…
Tịch Hoan bất đắc dĩ, đang muốn nói gì, hành lý trong tay bị phía sau giật mất.
Cô theo bản năng quay đầu lại.
Thẩm Khinh Lãng gật đầu ngay sau đó, mở miệng: “Là tôi.”
Tịch Hoan tuy rất nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu theo, nói với học đệ: “Thế nhé, vậy không phiền cậu nữa.”
Tinh thần học đệ chán nản.
Tịch Hoan xoay người qua, ấm giọng hỏi: “Các anh làm thế nào mà nhanh thế?”
Cô nhìn ra xa, thấy Trần Tuyết Dương đang ghé vào cửa sổ xe, cả người là dáng vẻ “Tôi sẽ lập tức ngỏm củ tỏi”.
Thẩm Khinh Lãng đáp nghiêm trang: “Bọn anh không có gì để sửa soạn cả.”
Tịch Hoan “Ồ” một tiếng, không để ở trong lòng.
Trần Tuyết Dương cách đó không xa biểu cảm uể oải, cái gì cũng không nghe thấy, cũng không muốn nhiều lời.
Cậu ta vốn dĩ đang ngủ say sưa thì bị Thẩm Khinh Lãng đào từ trên giường dậy, vội vàng ăn sáng, sau đó dọn hành lý lên xe.
Hoá ra hết thảy đều là vì hiện tại.
Ha ha, tình bạn cùng phòng rách nát.