Edit: FlantyTrí nhớ của mẹ Tịch nói tốt cũng không tốt.
Lần trước trong bệnh viện thấy ở khoảng cách gần, giờ lại hơi nghi ngờ, không nhìn thấy mặt nhưng vẫn có ấn tượng.
Tịch Hoan đáp nghiêm trang: “Từng gặp, anh ấy từng đến bệnh viên thăm mẹ.”
Mẹ Tịch ra vẻ bừng tỉnh, ngay sau đó lại lâm vào bệnh chung của các bà mẹ: “Cậu ta đưa con về? Có phải có ý với con không?”
Có, đương nhiên là có. Tịch Hoan nghĩ thầm.
“Con cũng già đầu rồi, còn chưa từng yêu đương, mẹ thấy thằng nhóc kia khá tốt đấy.” Mẹ Tịch nói, nhớ lại chút chút, “Cậu ta không nói lắp đấy chứ?”
Tịch Hoan không nhịn được cười, “Không phải.”
Mẹ Tịch gật đầu: “Vậy tốt rồi, mẹ thấy con có thể thử xem sao. Con xem con gái nhà ông Vương bên cạnh, yêu vài người rồi, mẹ cũng nhìn thấy ba bốn đứa.”
Hai người đẩy cửa vào trong nhà.
“Mẹ, mẹ nghĩ gì đấy.” Tịch Hoan ấn bà lên ghế sô pha, nghiêm túc nói: “Nếu con không yêu đương, anh ấy có thể đưa con về à?”
Mẹ Tịch sửng sốt.
Bà nghiêng đầu, mới hiểu được ý con gái, vỗ tay bảo: “Yêu đương thật? Với thằng nhóc kia?”
Tịch Hoan gật đầu, “Đúng đó.”
Mẹ Tịch nói: “Mẹ biết con gái mẹ mị lực lớn, chắc chắn làm người ta mê mệt không biết đông nam tây bắc.”
Tịch Hoan đang vào phòng bếp lấy nước thiếu chút nữa lảo đảo.
Luôn cảm thấy mẹ mình nói như bà Vương bán dưa mèo khen mèo dài đuôi…
———
Tịch Hoan từ trường học về nhà là cuối tháng một, không ở nhà được mấy ngày đã đến Trừ tịch (30 tết).
Hiện nay đã cấm đốt pháo, trong tiểu khu rất yên tĩnh, nhưng nơi đây vẫn được trang hoàng đầy đủ, vui mừng dào dạt.
Sáng sớm Tịch Hoan đã dán câu đối và chữ Phúc trước nhà.
Đây là thói quen nhiều năm của cô.
Mẹ Tịch ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tất niên, hai người không ăn nhiều, nhưng cơ bản vẫn phải có, ví dụ như không thể thiếu cá.
Con cá này thông thường không thể ăn, mà sẽ giữ lại đến ngày hôm sau, có nghĩa là năm mới mới có thể ăn, ngụ ý mỗi năm có thừa.
Phong tục của gia đình họ là ăn cơm tất niên vào buổi tối.
Giữa trưa hai mẹ con cùng ăn Hulatang tự làm, bên trong bỏ thêm thịt gà với trứng hoa, còn cả một số đồ mặn, hương vị rất độc đáo.
Bên ngoài tiểu khu có tiếng trẻ con nghịch
pháo chà[1], thỉnh thoảng nổ hai tiếng.
[1] Loại pháo đập hoặc chà xuống gạch thì nổ.
Mãi cho đến buổi tối, bữa cơm tất niên rốt cuộc cũng bắt đầu.
Một bàn đầy bánh trôi.
Khi cơm tất niên kết thúc, bên ngoài đã tối đen, đèn trong tiểu khu được bật sáng.
Tịch Hoan giúp mẹ Tịch rửa bát được một nửa thì chuông cửa vang lên.
Cô đi mở cửa, là cô Tịch.
Cô Tịch tiến thẳng vào, hỏi: “Tịch Hoan à, ăn tất niên chưa?”
Tịch Hoan nói: “Ăn rồi, cô có việc gì không?”
“Có việc tìm mẹ cháu.”
“Có thể nói với cháu.”
Cô Tịch xua tay, “Việc này không liên quan đến cháu, chuyện người lớn cháu đừng có xen vào, cháu về phòng nghịch điện thoại của cháu đi.”
Bà ta chạy thẳng vào phòng bếp.
Tịch Hoan theo phía sau, thấy bà ta lấy ra hai bức ảnh, rồi nói: “Người đàn ông này là đồng nghiệp của chồng tôi, lớn hơn cô mười tuổi, vợ trước bị tai nạn xe cộ đã qua đời, cũng có con gái, năm nay mới vào đại học, một mình nuôi con trưởng thành, tính cách ôn hoà hiền hậu. Tôi cảm thấy rất thích hợp với cô.”
Mẹ Tịch rất nhanh đã phản ứng lại, “Không cần…”
Cô Tịch nói một mạch: “Điều kiện khá tốt mà, với cả trông cũng không khó coi, hoàn cảnh của hai người cũng chẳng khác mấy. Lần này là anh ta nhìn thấy ảnh chụp của cô, muốn cùng cô thử xem…”
Sắc mặt mẹ Tịch không quá tốt.
“Cô!” Tịch Hoan đẩy cửa đi vào, lôi bà ta ra.
Cô Tịch: “Á á á, Tịch Hoan cháu làm gì?”
Tịch Hoan lạnh lùng nói: “Cảnh cáo trước, hy vọng sau này cô không có việc gì thì đừng xuất hiện ở nhà cháu, cũng không cần đưa ảnh mẹ cháu cho ai cả.”
“Này ai cho cháu nói chuyện?” Cô Tịch tức giận: “Tịch Hoan cháu càng lớn càng nói chuyện không dễ nghe, ngần ấy năm đọc sách chạy đi đâu cả rồi? Có đứa trẻ nào nói chuyện với cô mình như thế không?”
Tịch Hoan cười: “Có đấy, chính là cháu.”
Cô Tịch tức giận đến trợn mắt, “Cô vì muốn tốt cho mẹ cháu thôi, người đàn ông này mọi phương diện đều rất thích hợp. Điều kiện của mẹ cháu bây giờ có thể tìm được người tốt thế nào?”
Tịch Hoan bình tĩnh nói: “Việc này không khiến cô nhọc lòng.”
“Ba cháu qua đời nhiều năm như vậy, cháu chẳng quan tâm gì đến cuộc sống của mẹ cháu cả, uổng công mẹ cháu còn tạo điều kiện cho cháu vào đại học…”
Cô Tịch nói không dứt mồm, cứ thao thao bất tuyệt.
Tịch Hoan không kiên nhẫn nghe, ngắt lời bà ta: “Cô này, cô không thấy là cô quá nhọc lòng chuyện nhà cháu rồi à?”
“Thế thì có gì không đúng? Sớm muộn gì cháu cũng phải gả ra ngoài, chẳng lẽ cháu muốn mẹ cháu vứt hết mọi thứ?” Cô Tịch lườm cô, “Chẳng lẽ cháu còn muốn đưa tới tận nhà chồng à?”
Tịch Hoan:???
Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác nói chuyện theo kiểu ông nói gà bà nói vịt, bị bà cô chọc cho tức cười.
Trước kia chỉ cảm thấy bà cô này lấy lòng nhà dượng, trọng nam khinh nữ, còn đâu không ảnh hưởng gì đến nhà mình, nên cô cũng không để trong lòng.
Lần này thế mà bà ta lại nói vậy.
Tịch Hoan biết căn nhà này do mẹ đứng tên. Mẹ cô có công ăn việc làm ổn định, là công việc dưỡng lão, trong nhà cũng không có gì phải lo lắng.
Trước nay cô chưa từng nghĩ đến việc lấy căn nhà này hay làm gì khác.
Với năng lực của cô, vé vào cửa đoàn múa ba lê của tỉnh, tiền lương, cộng lại thì lương một năm đã vượt qua rất nhiều sinh viên tốt nghiệp, căn bản không cần sầu não.
Chỉ cần đặt cọc tiền cho một căn nhà, là có thể từ từ trả nợ, cô còn chưa bao giờ nghĩ đến việc làm gì với căn nhà này, càng đừng nói tới việc lấy một nửa nhà…
Tịch Hoan đau đầu, không còn lời nào muốn nói, trực tiếp mở cửa.
Gió bên ngoài lạnh lẽo thổi vù vù làm cho mặt mũi đau buốt.
Tịch Hoan nói: “Cô, cháu với cô không có gì để nói, ý tưởng bất đồng. Hy vọng lần sau cô đừng đến nữa. Ăn tết thăm người thân cháu sẽ chú ý.”
Cô Tịch còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cô đẩy ra ngoài.
Tịch Hoan cách cánh cửa nói: “Cô à, cháu gái chúc cô năm mới vui vẻ. Cháu không giữ cô lại nữa!”
Tốt nhất lần sau cũng đừng tới.
Lần sau còn nói nhảm, cô sẽ cho gọi cho cậu mình.
Tịch Hoan phủi tay, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, trở về vuốt lưng cho mẹ Tịch, “Mẹ, lần sau mẹ đừng để cô ấy đến đây nữa, chẳng có chuyện gì tốt cả.”
Mẹ Tịch gật đầu.
Cũng may hiện tại cô đã chuẩn bị tâm lý trước, mỗi lần bà cô này tới đều không có chuyện tốt, trong lòng cũng có chút sức chống cự.
Mẹ Tịch vỗ tay cô, “Mẹ không có việc gì, con đi chơi của con đi, hôm nay trừ tịch không ra ngoài với Vưu Vi à?”
“Cậu ấy còn chưa tìm con đâu, chắc còn chưa ăn xong.” Tịch Hoan chớp mắt, “Mẹ đi nghỉ ngơi trước đi, còn lại để con.”
Bát đĩa của hai người thì chỉ mất vài phút để dọn dẹp.
Lúc kết thúc, không nghe thấy trong phòng có động tĩnh gì, cô khẽ đẩy cửa ra nhìn, mẹ Tịch đã ngủ rồi.
Tịch Hoan rón rén về phòng.
Điện thoại vẫn luôn không được động đến. Trên WeChat, tin nhắn của Thẩm Khinh Lãng từ hơn mười phút trước, gửi một gói biểu cảm xấu hổ.
Tịch Hoan đáp:
“Trừ tịch vui vẻ.”Thẩm Khinh Lãng trả lời trong giây lát:
“Trừ tịch vui vẻ… Em có ra ngoài đón năm mới không?”Tịch Hoan nghĩ,
“Có, đi đâu đón năm mới?”Thẩm Khinh Lãng sớm đã tính toán xem đi đâu, gửi thẳng địa chỉ qua, gần khu vực nhà Tịch Hoan,
“Đợi lát nữa gặp.”...
Lúc Tịch Hoan đến nơi, quảng trường toàn người là người.
Xung quanh chiếu ánh đèn đủ mọi màu sắc, giống như ngàn bông hoa nở rộ trong đêm gió đông trong 《Thanh ngọc án》.
Cô gửi WeChat:
“Anh ở đâu?”Không có người trả lời. Lúc cô đang buồn bực, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cây kẹo bông gòn cực lớn.
Thẩm Khinh Lãng xuất hiện bên cạnh cô, nói: “Anh… anh vừa mới nhìn thấy, muốn mua cho em một cái…”
Tịch Hoan nhận lấy rồi cắn một ngụm, ngọt.
Hai người cùng nhau đi về phía quảng trường. Thẩm Khinh Lãng đi cạnh cô, nhìn chằm chằm những người xung quanh, không cho bất kỳ ai đụng vào cậu, nghiễm nhiên trở thành một vệ sĩ.
Sau khi ăn xong một cây kẹo bông gòn lớn như vậy, trong miệng Tịch Hoan đã ngọt đến độ nói không ra lời, lại không muốn quét đi hạnh phúc của Thẩm Khinh Lãng.
Thẩm Khinh Lãng nhỏ giọng hỏi: “Uống trà sữa không?”
Tịch Hoan vội vàng gật đầu.
Lần này cô không gọi vị mình thường uống, mà chọn một ly trà chanh, cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm.
Hai người ôm trà đi vào phía trong, dừng ở trung tâm quảng trường.
Còn mười phút nữa mới đếm ngược giao thừa.
“Oaaaaa!”
Bên cạnh đột nhiên truyền đến từng tiếng kinh ngạc.
Tịch Hoan nghiêng đầu xem. Quảng trường đón giao thừa có rất nhiều người, nơi cô chọn tương đối ít, lúc này đang tự động tránh ra tạo thành một con đường.
Tình huống vô cùng quen mắt.
Tịch Hoan thấp giọng bảo: “Cầu hôn đó.”
Cô đoán không sai, ngay sau đó đám người tự giác tạo thành một vòng tròn, hai người họ vừa vặn ở bên trong.
Một nữ sinh bị hai người nào đó đẩy đến trung tâm vòng tròn.
Nhân vật chính là một cô gái nhỏ xinh, cũng vẻ mặt giật mình, che miệng ngạc nhiên, rõ ràng là không biết chuyện này.
Thời điểm đón giao thừa như thế này rất thích hợp, cho dù là già hay trẻ đều hưng phấn mà vỗ tay thét lên, thậm chí còn huýt sáo.
Một người đàn ông đi từ bên ngoài vào, ôm một bó hoa hồng, cười lớn tiếng: “Tuệ Tuệ, gả cho anh, được không?”
Người xung quanh ồn ào: “Đồng ý anh ấy! Đồng ý anh ấy!”
Cô gái không biết phải làm sao, hơi lui về phía sau một chút, lại bị đám người ngăn trở lại, mờ mịt xoắn tay.
Tịch Hoan hơi nhíu mày.
Đám người còn đang ồn ào hoan hô, cô gái cắn môi, tiến lên một bước, nhỏ giọng nói một câu, sau đó nhận hoa.
Người đàn ông lập tức đứng lên, ôm lấy cô gái hôn môi.
Con mắt Thẩm Khinh Lãng loé sáng.
Thậm chí cậu còn ảo tưởng đến cảnh tượng khi mình cầu hôn, đến lúc đó sẽ đeo nhẫn cho Tịch Hoan, sau đó ôm, hôn môi…
Tịch Hoan chuyển tầm mắt, “Đi thôi.”
Ra khỏi đám đông, ồn ào náo động phía sau đều thành phông nền, rốt cuộc cô cũng có thể thở được một hơi, không hứng thú lắm.
Thẩm Khinh Lãng cẩn thận hỏi: “Tâm trạng không tốt sao?”
Tịch Hoan “Ừm”, đứng dưới gốc cây lớn treo đầy đèn đêm nho nhỏ ở quảng trường, nói: “Em không thích cầu hôn ở nơi công cộng, đặc biệt là khi đối phương còn không biết.”
Loại cảm giác này quá tệ, quá lúng túng.
Mặc dù là người yêu, nhưng căn bản không biết đến hành vi này, có lẽ chính bản thân còn chưa chuẩn bị tốt để kết hôn.
Người xung quanh ồn ào sẽ trở thành gánh nặng, một khi không chấp nhận thì sẽ khiến nửa kia mất thể diện, khả năng rất lớn là sẽ chia tay ngay lúc đó.
Tất nhiên, nếu là một cặp đôi thật sự yêu nhau, hai bên đều vừa lòng, Tịch Hoan cảm thấy không có gì để bàn cãi về chuyện cưới gả.
Trước kia cô từng chứng kiến một màn cầu hôn bị bảo vệ xua đuổi, chặn giữa đường gây ảnh hưởng đến trật tự công cộng.
Tịch Hoan ngẩng đầu hỏi: “Anh sẽ không như vậy chứ?”
Thẩm Khinh Lãng coi đầu thành cái trống bỏi, “Sẽ không sẽ không.”
Cậu kiên quyết không nói ra ý tưởng mà mình vừa mới nghĩ đến, chết cũng muốn nó thối rữa ở trong bụng.
Tịch Hoan hỏi: “Thật sự sẽ không à?”
Thẩm Khinh Lãng nói: “Tuyệt đối không.”
Đánh chết cũng không.
Tịch Hoan duỗi tay sờ sờ đầu cậu, cười tủm tỉm: “Ngoan quá.”
Thẩm Khinh Lãng khẩn trương nhìn xung quanh, phát hiện không ai chú ý đến mình mới nhẹ nhàng thở ra, xoa bóp lỗ tai.
Có vẻ như lần đầu tiên bị sờ đầu.
Cậu yên lặng nhớ lại cảm giác đó.
Màn hình lớn trên quảng trường còn chưa hiện đếm ngược, Tịch Hoan đã cúi đầu nhìn di động, thời gian thật nhanh.
Cô nghiêng đầu hỏi: “Năm mới sắp tới rồi, có tâm nguyện gì không?”
Ước nguyện năm mới chắc chắn sẽ có chút khác biệt.
Thẩm Khinh Lãng nhỏ giọng nói: “Anh… anh nói em không được cười anh.”
Tịch Hoan đương nhiên gật đầu, dụ dỗ cậu: “Không đâu, có khi nào em cười anh chứ, anh yên tâm nói đi.”
Tuy nói thế nhưng trong lòng cô vẫn có chút tò mò, rốt cuộc là cái gì mà khiến Thẩm Khinh Lãng xấu hổ như vậy.
Thẩm Khinh Lãng ghé vào tai cô, hơi thở phả vào vành tai, ngứa ngáy đến cực điểm, “Em đã xem những cái đó trên Weibo chưa… Anh muốn một chút…”
Lúc trước khi lướt Weibo tìm kiếm về Tịch Hoan, phía dưới video múa có rất nhiều nội dung như vậy, gần như ai cũng từng nhắc đến.
Thẩm Khinh Lãng nói xong cũng cảm thấy xấu hổ, thoáng quay mặt đi, mím môi không biết nên nói gì cho tốt.
Tịch Hoan khiếp sợ, hồi lâu không lên tiếng.
Đây là nguyện vọng năm mới?
Sau một lúc lâu cô mới lấy lại tinh thần, nhớ đến những thứ hot hot trên Weibo, hơi tò mò vì sao Thẩm Khinh Lãng lại cố chấp với chuyện này.
Đại khái cái này rất đơn giản, chọn một từ trong tên của người muốn nói chuyện cùng, dùng kiểu xưng hô “A x” để kéo gần quan hệ, lại chọn một từ ngữ để khích lệ đối phương.
Đương nhiên, tò mò thì tò mò, cũng không ngăn cản được suy nghĩ của cô.
Tịch Hoan chớp mắt, nhìn chằm chằm đôi mắt rạng rỡ ánh sáng của cậu, nghiêm túc nói: “A Lãng thật đáng yêu.”