Đừng Nói Dối Với Yêu Tinh (Don't Lie To The Elf)

Chương 4

“Merlin, ta tới thăm ngươi,” Morgana cùng nữ hầu đến thăm Merlin…cùng đứa nhỏ.

Arthur nhìn Merlin bị Morgana xoay quanh đùa giỡn, sủng nịch đứng một bên nhìn, không đi quấy rầy. Gwen do dự một chút, bước đến nói: “Điện hạ, chúc mừng ngài.”

Arthur gật gật đầu: “Ân, cám ơn ngươi.” Song chẳng nói gì nữa.

Gwen nhìn Arthur ngắm Merlin vô cùng chăm chú, lại bất đắc dĩ lắc đầu. Quả nhiên là tự mình đa tình sao?

Merlin ngày đó thề độc, đứa bé chỉ là mượn ma pháp sinh ra, chứ không phải là thuần túy dùng ma pháp triệu hồi tới. Và đứa bé tuyệt đối là con ruột của Arthur. Ma pháp không thể chứng minh huyết thống… Uther chính là gây khó dễ Merlin ở điểm ấy.

(ai bảo khi đó không có xét nghiệm máu nhận con làm chi =v=)

“Ha, chúng ta cần gì phải làm việc xác minh vô vị này? Đây đối với đứa bé là không công bằng.” Arthur đau lòng nhìn Merlin.

Morgana xen vào trêu tức: “Không, không, vương tử điện hạ, không phải ‘các em’, chỉ có Merlin mà thôi.”

“Biến đi, Morgana, xem xong thì có thể đi rồi. Gwen, trông chừng công nương của ngươi cho cẩn thận!”

Morgana cười, giọng nói có chút cao: “Em không cần giận chó đánh mèo nữ hầu của chị, chị cũng đang muốn đi” nàng hướng Merlin nháy mắt, “may mắn nhé!”

Arthur căm giận làu bàu Morgana vài câu, lại quay sang nhìn Merlin: “Ngươi sẽ không lại tự mình đối mặt mọi chuyện, ngươi đã đáp ứng ta.”

“Yes, my sire.”

“No, it’s ‘honey’…”

[Kissing ><]

Ngày hôm sau, Gaius vội tới kiểm tra Merlin.

“Tiểu tử, con sắp làm mẹ rồi, có muốn ăn cái gì không?”

“Được rồi, Gaius, con hiện tại không muốn ăn gì cả”

“Nghe ta nói, Merlin” Gaius bắt đầu viết vài thứ “Đứa bé lớn lên trong cơ thể con, các con huyết mạch tương thông, con có thể không đói bụng, nhưng đứa bé cần dinh dưỡng. Con phải…”

“Từ từ, Gaius” Merlin có chút kích động “Ngài nói cái gì huyết mạch tương thông?”

Gaius nhịn không được nhìn trời: “Tiểu tử, kiến thức ngươi quên hết rồi sao? ‘Mẹ con’ huyết mạch tương thông, đây là hiển nhiên a.”

(là ta nói bừa đấy ==)

“Nói cách khác, trong máu của con, cũng có máu của đứa bé? Còn máu của đứa bé? Có phải hay không cũng có…”

Gaius sửng sốt một chút, sau đó vỗ vỗ vai Merlin: “Nhóc, ta không thể không nói, ngươi chính là khôn ba năm ngu một giờ mà.”

Merlin cười.

“Ta không đồng ý.”

“Nhưng…”

Merlin đêm đó nói với Arthur chuyện này, liền bị hắn cự tuyệt.

“Merlin, ta lo sự ngu ngốc của ngươi sẽ truyền cho đứa bé…” Arthur vuốt ve bàn tay Merlin “Ngươi có biết trước đây ta từng bị các vương tử của những quốc gia khác chê cười không?”

“Ha? Có người dám cười nhạo ngươi?” Merlin nghĩ đến hình ảnh Arthur một thân dũng mãnh cầm kiếm xông lên.

Bị Arthur trừng mắt, Merlin thành thành thật thật nghe hắn kể chuyện xưa.

(Tác giả vô lương tự biên =v=)

“Nhiều người biết mẫu hậu ta đã qua đời. Kỳ thật là nàng bởi vì sinh ta nên mới mất, nhưng có nhiều lời đồn nhảm truyền đến, nói rằng ta là sau khi nàng chết rồi mới được sinh ra. Rất nhiều người nói ta là đứa con của Quỷ, lúc ấy rất nhiều người bất mãn phụ vương ta, nói ta không phải hậu duệ của hoàng thất, muốn phụ vương ta chứng minh huyết thống. Nhưng ngài không làm. Ta biết, là một quốc vương, ngài phải rất tàn bạo, bất nhân, nhưng là một người cha, ngài vĩnh viễn đều rất nhân từ. Cứ nhìn việc sau này ngài tiêu diệt toàn bộ pháp sư cùng nhân dân vô tội là biết. Nhưng ta vẫn là không quên được lời của ngài khi đó, ‘Con của ta chính là con của ta, dựa vào cái gì ta phải chứng minh, các ngươi ai hoài nghi thì tự mình đi chứng minh, thứ lỗi cho ta không bồi sự phỏng đoán ngây thơ của các ngươi’… Ta nghĩ ngươi biết, Merlin, ta chưa từng hoài nghi ngươi. Chưa từng.”

(khát khao tiểu B vẻ mặt đứng đắn nói ra những lời này ~(≧▽≦)/~)

Merlin cũng không hề có chút nào nghi ngờ những lời hắn nói.

Từ lúc Merlin cứu Arthur thoát khỏi lưỡi dao găm của người mẹ bi phẫn kia, tất cả đều khác. Người hầu tôn trọng chủ nhân là chuyện hiển nhiên,, nhưng không đến mức không để ý sinh mệnh bản thân, trừ bỏ tôn trọng, cũng chỉ có tuyệt đối trung thành. Merlin mới đầu là vì vận mệnh trung thành, mà Arthur sau là bởi vì tình yêu.

“Ta nói rồi… Ngươi có một điều gì đó đặc biệt, cụ thể không thể nói rõ, nhưng chung quy là có thể hấp dẫn ta.”

“Này xem như ca ngợi sao?”

“…Xem ra ngươi rất có tinh thần, phải không?!”

“Ô…Nhẹ thôi, Arthur! (~(≧▽≦)/~) Chân của ta!”

Ngạo kiều-ing.

Phòng nghị sự.

Arthur nhiệt tình mười phần mà ăn cơm.

“…Ân, chẳng lẽ con không có gì nói với ta sao?” Uther ám chỉ.

“A, hôm nay có thể cùng phụ vương ăn điểm tâm thật cao hứng.”

“…Arthur, biểu hiện của con làm cho ta cảm thấy hay là thay đổi người làm vương tử…”

Arthur ngẩn người: “Vậy thì tốt quá, con của con cũng không cần vì là con của vương tử mà cần chứng minh huyết thống.”

“Được rồi Arthur, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi? Cư nhiên quanh co lòng vòng như vậy cùng cha đối đầu?”

“…Là cha cho tới bây giờ cũng không cho phép con từ chối. Cha hoài nghi người khác, sẽ bắt con cũng hoài nghi, đây là tốt cho con?”

Uther không thể không nói: “Một người cha làm vậy, tuyệt đó là có lý do của hắn.”

“Làm như vậy làm gì có lý do chết tiệt nào!”

“Có lẽ ta có thể cho con một cơ hội,” Uther tràn ngập thâm ý nói “Cho cậu ta tiền, để cậu ta đi, tất cả chuyện này đều chỉ là một trò đùa. Con vẫn là vương tử, chỉ là thay đổi một nam hầu mà thôi…”

Arthur đứng dậy bước đi.

Uther nhìn đứa con, phân phó người hầu: “Gọi Gaius đến gặp ta.”

“Gaius, là ngươi đưa nước thuốc cho nam hầu kia.” Uther giống như nhớ lại năm đó thê tử mang thai có nhiều điểm kỳ lạ.

“Bệ hạ, chỉ có chuyện này là thần phải nói xin lỗi ngài.”

“Nga?”

“Có một việc, thần nghĩ bệ hạ hẳn đã quên” Gaius cùng quốc vương bệ hạ đối diện “Ngài còn nhớ rõ lời nói của Nimuel không? Ma pháp của người ấy…Vương tử điện hạ không phải người thường.”

Uther nửa tin nửa ngờ hỏi: “Ngươi là đang nói, con trai ta cũng sẽ có ma pháp?”

“Không, bệ hạ, ý của thần là, vương tử khác với người thường. Bằng không tại sao vương tử không yêu công nương Helen mà lại yêu Merlin? Còn có, ngài không thể không thừa nhận, Merlin rất đặc biệt, tuy rằng không thể nói rõ ra.”

“Thế thì sao? Một nam hầu thì có gì đặc biệt, con trai độc nhất của ta cưới hắn còn chưa đủ, còn vì đứa con quái vật của hắn mà muốn con ta phụ trách? Đây là đạo lý gì?”

Gaius không thể không nói: “Bệ hạ, sự đặc biệt của Merlin đối với ngài đương nhiên chẳng là gì, thần là nói đối với Arthur. Trong cuộc sống của vương tử, cần người bên cạnh, cần người bảo hộ. Mà Merlin…”

“Không, không, Gaius, ta nghĩ ngươi nghĩ sai cái gì rồi” Uther cắt lời “Arthur là con ta, là người thừa kế duy nhất của Camelot. Nó không cần ai bên cạnh, nó có thể đứng trên vạn người.”

Gaius tiếp tục nói: “Arthur không cần đứng trên vạn người, bệ hạ.”

“Ngươi nói cái gì?!” Uther có chút sợ hãi.

“Nếu thứ Arthur muốn là đứng trên vạn ngươi, thì ngay thời điểm Nimuel châm ngòi thì đã giết ngài! Arthur có thực lực của mình, thậm chí không cần ngài tán thành! Chẳng lẽ ngài không nghĩ đến sao?”

Uther nghe Gaius nói mà câm lặng thật lâu.

Đúng vậy, chính ngài trước đây đều tự quyết định cho Arthur. Cho tới bây giờ mới nghĩ đến, nếu như không để ý đến lời của Gaius, Arthur mới đúng là nhân trung chi long. Thật không thể tin được.

“Quốc vương bệ hạ! Ngự y đại nhân…Không xong!” Một kỵ sĩ xông vào “Vương tử…ân, phi, muốn sinh…”

“Cái gì?!” Chuyện này Gaius cũng không đoán trước được.

Nhanh như vậy?!

Trong phòng ngủ.

“Guinevere, ta hỏi ngươi lần cuối cùng, rốt cuộc ngươi cho hắn ăn cái gì?!!!” Arthur gần như nổi điên lên.

Chính mình vừa rời khỏi phòng nghị sự với tâm tình không tốt, vừa mới ly khai không bao lâu, nếu không phải là có người hại, làm sao đứa bé nhanh như thế lại phải sinh?! Gặp quỷ!!

Gwen nhìn Arthur trở nên thô bạo sợ đến mất hồn: “Thần, thần chỉ là đi ngang qua, đưa một ít canh gà, cái gì thần cũng không biết, điện hạ…”

“Đừng dùng ánh mắt ngu xuẩn đó nhìn ta! Chết tiệt! Đi ra ngoài cho ta!” Arthur cầm tay Merlin, hận không thể chính tay đem Gwen ném ra ngoài.

“Đừng, đừng như vậy…A~” Trong bụng đau đến không chịu được, Merlin cắn chặt môi đến gần bật máu.

Arthur thấy vậy, lập tức rống lên như sư tử hống: “Gaius đâu rồi?! Những người khác đâu! Các ngươi chết hết rồi sao?! Người tới!”

Gaius vừa chạy đến bên cười liền bị Arthur rống vào mặt, bất đắc dĩ nhìn Uther.

Mà Uther hiện đang nhớ đến một cảnh rất nhiều năm trước. Vì thê tử ngài do mượn ma pháp mà mang thai, nên so với phụ nữ mang thai bình thường sẽ sinh rất sớm. Chính ngài lúc đó cũng thô bạo cùng xúc động, có khác gì Arthur lúc này?

“Arthur, con đi ra ngoài.”

“Không.”

“…Điện hạ, thần sợ ngài cần phải đi ra ngoài.”

“Gaius, ngươi không có tư cách ra lệnh cho ta!”

Merlin giãy giụa bắt lấy tay Arthur nói: “Đừng nói với Gaius như vậy… Ngươi biết, biết rõ rằng chỉ có Gaius mới có thể giúp ta…A…Arthur!! Đau, đau…”

“Ta xin lỗi, Gaius…Ta không thể ra ngoài! Ta chịu không nổi!”

Gaius chỉ có thể thở dài: “Điện hạ, thời khắc mấu chốt, xin cho thần ích kỷ xin ngài một lời hứa.”

“Thượng đế, ta cái gì cũng hứa, Gaius, ta cái gì cũng hứa. Các ngươi, mau!”

“Vô luận là lát nữa ngài nhìn thấy cái gì, chuyện gì xảy ra, người khác hỏi cái gì, ngài đều phải nói cái gì ngài cũng không biết.”

“Ta thề! Ta thề!!!”

Arthur rốt cục cũng hiểu được ý của Gaius.

Một tia sáng, từ ma pháp đơn giản đến ma pháp phức tạp, quây lại thành một quầng sáng, bao quanh “mẹ con” Merlin. Mà pháp sư đang thi hành, lại là ngự y Gaius. Sau đó, đứa bé liền yên bình nằm đó.
Bình Luận (0)
Comment