Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Ta tên là Đàm Quân, con trai duy nhất của phụ hoàng và mẫu thân. Năm ta lên tám tuổi, mẫu thân buộc phải để ta về cung, kế nghiệp phụ hoàng.
Ngày được phụ hoàng sắc phong làm Thái tử, ta đã nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong chờ của cô cô – Tường Lam Trưởng công chúa; vẻ mặt gian manh của Huỳnh Thị lang và đôi mắt chứa đầy toan tính của Tư Thượng thư.
Những tháng ngày sau đó quả thực rất khó chịu. Bọn quan lại xu nịnh không ngừng, đám cung nữ đỏ mắt chờ mong. Tuy được phụ hoàng bảo hộ chu toàn, ta vẫn cảm thấy không an lòng, nhất là khi lại nghĩ đến mẫu thân và tỷ tỷ.
Ta phải lớn lên thật nhanh. Ta muốn rước mẫu thân và tỷ tỷ hồi cung.
Đáng tiếc, dù có phòng trước phòng sau, ta vẫn không thoát khỏi âm mưu của một số kẻ nào đó.
...
Lúc tỉnh lại, thấy mình nằm trong Toàn Băng động, bên cạnh là Trần Tướng quân đang luyện công, ta đã rất bất ngờ.
Trần Tướng quân nói, Thái tử, người đã ngủ say ba năm. Người đang ngồi trên ngôi Hoàng đế kia chính là Công chúa – tỷ tỷ của người.
Ta thật sự vô dụng quá. Tỷ tỷ là hoàng hoa khuê nữ, tuổi xuân chưa có ý trung nhân, vậy mà phải thay ta gánh vác giang sơn này.
Dù sao cũng đã tỉnh lại rồi. Ta nói với Trần Tướng quân, ta muốn ra ngoài để giúp tỷ tỷ.
Vẻ mặt của Trần Tướng quân vô cùng ái ngại. Dường như ông ấy có gì đó rất khó xử mà không thể nói.
“Điện hạ... Người... Cơ thể của người thiếu nguyên khí, tạm thời ở lại đây tĩnh dưỡng đã.”
Thiếu nguyên khí? Gì chứ? Bổn Thái tử hùng tâm tráng chí, rốt cuộc lại thành thiếu nguyên khí?
“Thái tử trúng phải thứ độc quá nặng. Tuy rằng cơ may sống sót, nhưng đổi lại... Long thể của người cũng trở nên yếu dần.”
Ta cười khổ. Không thể nào... Không thể nào...
Suốt những ngày sau đó, Trần Tướng quân giúp ta luyện công, đi lại khắp nơi trong động. Mỗi ngày mười lăm hàng tháng, ta phải bế quan tu luyện khoảng một canh giờ. Vì để tránh người khác biết được bí mật không thể nói, Trần Tướng quân đành nói với tỷ tỷ ta rằng, ta mắc phải “bệnh” trừng mắt...
Giang sơn cẩm tú ngoài kia. Tỷ tỷ, tỷ thay đệ gánh vác thêm một thời gian. Sau khi khỏe lại rồi, đệ nhất định sẽ đền bù cho tỷ gấp vạn lần...
...
Ngày mười lăm hôm đó, tỷ tỷ lại đến thăm, đồng thời còn dẫn theo Thư Quý phi đã trở thành Thái hậu. Ta nằm im trên chiếc giường băng, không nhúc nhích. Trần Tướng quân nói, đêm nay ta sẽ lại “bệnh”.
Khi họ ra ngoài cả rồi, ta mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đang định mở mắt, chợt nghe có tiếng bước chân tiến vào.
Quái lạ? Là ai thế nhỉ?
Mùi hương ấy rất thơm, thơm đến mức khiến cả người ta sảng khoái.
Nhưng mà... mùi hương ấy mỗi lúc một gần. Gần quá... gần quá...
Ta chịu không nổi nữa rồi. Chủ nhân của mùi hương ấy là ai?...
Trừng mắt nhìn đối phương, ta rốt cuộc cũng thấy rõ dung mạo của nàng.
Nàng đẹp quá, đẹp rực rỡ. Cả đời ta chưa từng thấy nữ nhân nào xinh đẹp như vậy. So với Thư Quý phi của phụ hoàng năm đó, vẻ đẹp của nàng phải gọi là hồng nhan họa thủy!
Ta cố tình nhăn mặt để trêu nàng, đôi mắt vẫn trừng to để nhìn nàng. Nàng chỉ có hét lên một tiếng thật lớn khi ta trưng ra dáng vẻ ấy. Sau đó...
Sau đó, nàng trừng lớn mắt nhìn ta, săm soi khuôn mặt của ta...
Nữ nhân, rốt cuộc tên nàng là gì?
Nếu có một ngày ta trở lại đế vị, ta nhất định phải phong nàng làm Hoàng hậu!
“Phương Niệm Vũ... khụ khụ... chú ý thân phận của mình.”
Là tiếng của tỷ tỷ.
Nói vậy, nàng ấy cũng thành phi tử rồi sao?
Phương Niệm Vũ... Phương Niệm Vũ... Ta sẽ nhớ mãi cái tên này.
...
Lãnh Du Hàn là vị Thần y cổ quái. Trần Tướng quân không mời nổi hắn, tỷ tỷ ta cũng không làm hắn bước được nửa bước vào hoàng cung, vậy mà Hoàng Nhan Đức phi lại có thể khiến hắn thật lòng chữa trị cho ta.
Sau vài tháng, cả người ta cảm thấy tràn trề sinh khí, mỗi khi vươn vai hít thở đều thấy rất khỏe.
Ngày hôm nọ, Lãnh Du Hàn đưa cho ta một bình thuốc, nói rằng uống vào thì sẽ chữa trị hoàn toàn độc tố còn sót lại. Ta nghe lời hắn, nhắm mắt uống cạn một hơi.
Vừa mới uống xong, nữ nhân xinh đẹp ấy đột nhiên tìm tới. Tất nhiên là nàng ấy bò vào từ đường hầm.
Ba vò rượu trước mắt thật thơm. Có vẻ như Phương Niệm Vũ đang buồn vì cái gì đó thì phải.
“A Quân, hôm nay ngươi không trừng mắt nữa à?”
Phương Niệm Vũ rất to gan. Nàng ấy dám gọi tên húy của ta... Nhưng mà không sao, người xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, ta không thể không tha thứ.
“Uống rượu với ta đi, A Quân. Hôm nay tâm trạng ta không tốt lắm. A Tuyết bận việc, mấy người khác thì lo nam nhân của họ cả rồi. Rốt cuộc chỉ còn một mình ngươi...”
Ta cười khổ. Cầm lấy vò rượu trước mắt, ta uống một hơi liền.
Trong cơn say, Phương Niệm Vũ đã khóc... Hóa ra nàng ấy có nhiều nỗi khổ như vậy. Sinh ra trong thế gia, mẫu thân bị người khác khinh thường vì không thể sinh con trai, phụ thân lại mất sớm. Vì để cuộc sống của mẫu thân có địa vị hơn trước, nàng ấy buộc phải tiến cung làm phi tử. Từ lúc được phong Phu nhân, cả nhà phú quý hơn trước, nhưng đổi lại, nhìn thấy những người khác lần lượt có nam nhân của mình, có hạnh phúc ngập tràn, nàng ấy lại buồn hơn.
Ta bất giác kéo Phương Niệm Vũ vào lòng, lau đi những giọt nước mắt trên gò má nàng. Người ngọc đang say sưa nằm trong lòng ta, miệng nàng vẫn không ngừng oán than về những con người trong thế gia độc ác. Ta thầm nghĩ, ở một phương diện nào đó, ta vẫn may mắn hơn nàng.
Nhưng mà... chuyện gì đang xảy ra thế này?
Cả người ta nóng ran. Nữ nhân trước mắt cũng trở nên quyến rũ khác thường...
...
Phương Niệm Vũ chạy đến tố cáo với tỷ tỷ ta. Ta thật sự không cố ý làm gì cả, có thể đó là tác dụng phụ của thuốc mà Lãnh Du Hàn đưa cho ta.
Ta chạy theo nàng, rối rít xin lỗi. Đổi lại, nàng đá cho ta một cước. Đau đến chảy nước mắt, ta vẫn cầm cự để đuổi theo nàng.
Dây dưa một khoảng thời gian, rốt cuộc thì cũng có được nàng.
Đêm động phòng hoa chúc, Lãnh Du Hàn đích thân đến chúc mừng, sau đó còn đưa cho ta một lọ thuốc.
“Long thể của Hoàng thượng vẫn chưa ổn. Uống hết lọ này sẽ tốt hơn.”
Ta vô tình nhìn thấy sắc mặt đen đến thảm hại của Hoàng Nhan Đức phi – bây giờ đã là Lãnh phu nhân, nhưng rồi ta cũng không để ý gì nhiều.
Tối hôm đó, Phương Niệm Vũ bị ta “hành hạ” đến sống dở chết dở, bảy ngày sau mới xuống được giường.
...
Hoàng hậu của ta, ta không phải sắc lang mà!!!
Nàng đừng trốn ta nữa, ta van nàng đó. Hằng đêm tịch mịch trong Càn Nhật cung, bảo sao ta chịu cho được?!
Ta nghĩ đủ cách để bám theo nàng. Từ ôn tuyền cho đến Phượng Hòa cung, không ở đâu không có dấu chân ta.
Dân gian được dịp hát câu hò nhảm nhí, “Đế yêu Hậu nhất cước, Hậu yêu Đế nhất trừng.”
Sau đó thì ta dần hiểu ra, Phương Niệm Vũ từng mắng Lãnh Du Hàn một lần. Một lần, đủ để Lãnh thần y “nhớ” nàng ấy đến suốt đời suốt kiếp.
Khi đã mang thai long duệ hoàng thất, mỗi khi gặp Lãnh Du Hàn, Phương Niệm Vũ đều mắng xối xả, mắng để phát tiết sự giận dữ nhiều năm qua.
...
Tỷ tỷ ta và Thừa tướng ở cùng nhau, không thành thân mà lại động phòng.
Mỗi khi ta hỏi vấn đề ấy, Thừa tướng sẽ trả lời rất sâu xa, “Có đôi khi, bỏ qua những thứ bất đắc dĩ mới có được hạnh phúc sau cùng.”
...
“Xin Hoàng thượng nạp phi tần, khai chi tán diệp cho hoàng thất!”
Bọn quan lại vẫn không từ bỏ. Ta nhăn mặt, nhíu mày liên tục.
Phương Niệm Vũ không hổ danh là Hoàng hậu của ta. Nàng ấy sa sầm cả mặt, đùng đùng nổi giận, tiến vào thiên điện rồi mắng đám quan đại thần.
“Các ngươi có còn tính người hay không? Bổn cung sống với hắn mười năm ròng, mười năm mười bốn mặt con, suýt chút thì bổn cung không còn là người nữa! Muốn dâng con gái cho tên cầm thú này à, các ngươi suy nghĩ kĩ lại hết cho ta!!!!”
“Vả lại, trừ phi con gái các ngươi có thể đấu thắng bản cung, sinh được mười lăm đứa con liên tục không ngừng nghỉ, bằng không thì đừng nói nhiều nữa!”
Một lần mất mặt, một lần bị nàng mắng, vừa để phát tiết hết những nỗi giận trong lòng nàng, vừa để địa vị của nàng không lung lay, tất cả đều xứng đáng!
...
Đêm hôm đó, nàng cường ta.
Không may, tỷ tỷ của ta nhìn thấy.
Phương Niệm Vũ à, nàng đừng xấu hổ nữa mà... Tuy nàng mắng ta là sắc lang, nhưng nàng chưa bao giờ từ chối tình yêu của ta, bỏ bê ta quá mười ngày.
Ta yêu nàng, Phương Niệm Vũ.
...
Sau này, khi chúng ta đều già đi, Phương Niệm Vũ vẫn hay nhắc lại chuyện xưa. Mỗi khi như thế, nàng lại khiến một ông già như ta phải chạy thục mạng.
Nhan sắc phai tàn theo thời gian, nhưng ở nàng, nét đẹp của ngày ấy vẫn còn mãi. Từ lúc nàng tiến vào Toàn Băng động để trừng mắt với ta, ta đã yêu nàng mất rồi.
Gió xuân mang theo hương hoa ngọt ngào, lan tỏa khắp cả sơn trang. Nàng gục đầu vào lòng ta, chầm chậm thở chút hơi tàn của cuộc đời.
“Thiếp không phải là một mẫu nghi thiên hạ tốt, lại càng không phải là một thê tử hiền lành. Vì sao chàng lại yêu thiếp như vậy?”
Ta nhìn nàng, nở nụ cười hiền hòa, “Nàng không giống những nữ nhân khác. Tuy rằng nàng rất ham chơi, thích uống rượu, cá cược với người khác, nàng lại trọng tình trọng nghĩa, hiếu thuận với mẫu thân, thương yêu tỷ muội, lúc nào cũng lo nghĩ đến mọi người, những lúc xảy ra chuyện thì sẽ không khóc lóc, nàng rất kiên cường. Trong mắt mọi người, nàng là sư tử hung dữ, độc phụ đố kỵ, nhưng đối với ta... nàng mãi là nai nhỏ hiền lành, dịu dàng nhất cõi đời này.”
Phương Niệm Vũ chậm rãi nhắm mắt lại.
Giữa đồi chè xanh mát, thơm lừng, ta đã tiễn nàng một đoạn đường về với cát bụi.
Phải. Nàng không phải một nữ nhân hoàn hảo, nhưng với ta mà nói, nàng chính là đóa hoa đẹp nhất thế gian này.
Niệm Vũ Niệm Vũ...
Cuối cùng thì nàng cũng tới đón ta. Hoàng hậu, nàng vẫn luôn chờ ta bên đá Tam Sinh. Để ta viết tên ta và nàng lên đá, kiếp sau, hai chúng ta lại được trùng phùng.