Đừng Nói Yêu Tôi

Chương 27

Nghiêm Huyễn Hi! Bạch Hy thoáng cái đã biết rõ chủ nhân thanh âm này là ai. Tâm hắn nháy mắt liền loạn lên, cho đến khi đầu bên kia bất mãn địa lầm bầm: “Ngươi đến cùng có chuyện gì à? Không có chuyện gì ta liền cúp máy. Mới sáng sớm ah, có để cho người ta ngủ hay không!”

“Đợi —— chờ một chút.” Bạch Hy rốt cục lấy lại tinh thần, cố gắng ổn định nội tâm, ngữ điệu duy trì bình thản: “Các ngươi đang ở chỗ nào?”

“Tại khu biệt thự Áo Viên ah.” Nghiêm Huyễn Hy trong lời nói mang theo một chút khiêu khích: “Ngươi là Bạch Hy? Ha ha, không nghĩ tới a? Trong lòng của Tiêu, ta mới là trọng yếu nhất.”

“Lại để cho Ý Tiêu nghe điện thoại.” Bạch Hy bình tĩnh như trước. Khu biệt thự Áo Viên? Đó không phải là khu nhà trước đây hắn cùng Diệp Ý Tiêu ở hay sao? Khó trách Diệp Ý Tiêu không cho hắn trở về đó,nguyên lai chỗ ấy đã có người khác ở.

Diệp Ý Tiêu muốn hưởng Diệp ý tiêu nghĩ hưởng tề nhân chi phúc[ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.], thật đúng là phù hợp hình tượng của y. Nếu như tối hôm qua Diệp Ý Tiêu thật là cùng Nghiêm Huyễn Hy qua đêm, như vậy chính là đã đến lúc Bạch Hy hắn nên tìm phòng ở mới rồi. Hiện tại muốn tới đó chứng thực, cũng không phải hắn muốn tự rước lấy nhục nhã, mà là muốn biết, đến cùng Diệp Ý Tiêu phải hay là không cùng Nghiêm Huyễn Hi ở cùng một chỗ.

Bên kia, Nghiêm Huyễn Hi vẫn chưa trả lời, Bạch Hy đã nghe được một thanh âm quen thuộc: “Tiểu Hy, đừng làm rộn, mau tới đây ngủ!”

Vừa mới nghe xong, Bạch Hy phát hiện ngón tay của mình đã vô thức nhấn nút gác máy. Thân thể phản ứng so đầu óc còn muốn nhanh hơn ah! Bạch Hy tự giễu cười cười, sau đó cả người vô lực ngã xuống giường. Nội tâm ẩn ẩn hoảng hốt, cả người rất không thoải mái. Vốn là giường lớn mềm mại thoải mái dễ chịu, lúc này trống trải đến đáng sợ. Tựa như một hố đen không đáy thật lớn, đem Bạch Hy nuốt vào thật triệt để.

Tối hôm qua, Bạch Nhiên còn kêu Diệp Ý Tiêu một tiếng “Ca phu”, không nghĩ tới ca phu này lại lập tức trèo tường rồi. Thật sự là buồn cười ——

Trên giường ngây ngốc một lát, Bạch Hy liền đi xuống. Nhanh chóng làm tốt bữa sáng, lại gọi điện thoại đến công ty xin phép nghỉ. Trước đó vài ngày, bởi vì Diệp Y Tiêu biểu hiện tình thâm ý trọng, cho nên Bạch Hy cũng không có đi mua phòng ở mới. Bây giờ lại phát triển đến tình trạng như vậy, nên sớm có chuẩn bị mới tốt. Nếu không tương lai, Diệp Ý Tiêu muốn đuổi người, hắn chính là không có nhà để về rồi.

Lưu lại tờ giấy nhắc Bạch Nhiên sau khi rời giường nhớ ăn điểm tâm, Bạch Hy liền đi ra cửa. Một buổi sáng chạy hết ba công ty môi giới bất động sản. Chỉ là xem tư liệu cũng tốn không ít thời gian. Buổi chiều lại chạy qua hai chung cư bán hoặc cho thuê gần trường Bạch Nhiên. Ở đây có một phòng ở hợp ý Bạch Hy, vì vậy đã xuống tiền đặt cọc, hai ngày sau sẽ trả tiền đợt đầu.

Chung cư gần trường Thực Nghiệm giá tương đối cao, kiến trúc xây theo kiểu thương mại, diện tích vừa phải. Phòng ở Bạch Hy nhắm trúng là 120m vuông nhưng diện tích sử dụng lại khoảng 140m. Phòng ở kia tổng trị giá hơn  200 vạn. Bạch Hy tính toán tình hình số tiền còn lại, lần trước giúp cha mẹ trả nợ đã dùng hơn 900 vạn, tiền gửi ngân hàng hiện giờ còn 700 vạn. Bởi vì tiền học của Bạch Nhiên sẽ tốn không ít, cho nên hắn vẫn là lựa chọn trả trong vòng 5 năm.

Sau khi giao tiền cọc, tảng đá trong lòng Bạch Hy mới tháo xuống được, liền ngồi xuống một băng ghế ven đường nghỉ ngơi. Lúc này đã là chạng vạng tối, nhưng cái nóng của mùa hè vẫn thực bức người. Bạch Hy mới ngồi một lát đã đầy người mồ hôi, hắn dùng tay xoa xoa cái trán ướt đẫm, nghĩ đến tối nay nên mua gì về nấu cơm. Đột nhiên chuông điện thoại vang lên.

Nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, Bạch Hy thực muốn quăng luôn điện thoại. Bất quá, vẫn là nhịn xuống được. Hít một hơi thật sâu, Bạch Hy ấn nút nhận cuộc gọi.

“Tiểu Hy, ngươi chưa xuống ca sao?” Thanh âm Diệp Ý Tiêu truyền vào trong tai Bạch Hy, trước sau như một, thuần hậu đến mê người.

Đáng tiếc, Bạch Hy đã có năng lực miễn dịch thực lớn, ngữ điệu bình tĩnh nói: “Vừa tan tầm, có chuyện gì?”

“Ta đi đón ngươi.”

“Không cần, ta hiện đang chuẩn bị đi siêu thị mua thức ăn. Ngươi đêm nay muốn ăn cái gì, để ta làm.” Bạch Hy đương nhiên sẽ không để cho y tới đón. Nếu như để cho tên kia biết mình chuẩn bị đến chuyện dọn nhà sau khi chia tay, thế nào cũng lại chạm đến nghịch lân của y, cái kia cũng không biết lại bị giày vò bao lâu.

“Đêm nay chúng ta đi ra ngoài ăn đi, Tiểu Nhiên ngày mai sẽ phải lên trường, xem như cho hắn tiệc chia tay.”

“Ta tự mình làm bữa cơm chia tay…, cái kia đối với hắn càng có ý nghĩa. Nếu như ngươi không muốn trở về ăn thì thôi. Cứ như vậy đi, ta tắt điện thoại.” Bạch Hy cũng không đợi Diệp Ý Tiêu đáp lại đã cúp điện thoại, hơn nữa khi đối phương lần thứ hai gọi tới, liền trực tiếp tắt di động.

Đến siêu thị dạo qua một vòng, Bạch Hy mua nguyên liệu làm mấy món sở trường rồi trở về nhà.

Bạch Nhiên còn đang ở trong thư phòng lên mạng chơi, nghe được tiếng động liền cao giọng hô: “Ca, ngươi đã về rồi!” Sau đó lại tiếp tục miệt mài cày game.

Bạch Hy cười cười. Hiện tại, tên nhóc này cả ngày đều ở trên mạng, đã sắp thành trạch nam rồi. Bất quá, Bạch Nhiên ngày mai sẽ phải lên trường tham gia khóa học quân sự, hôm nay vẫn cứ là bỏ qua cho nó a. Nghĩ như vậy, Bạch Hy mang theo đồ đạc đi vào phòng bếp.

Mới đem tôm bỏ vào chậu nước, đã nghe tiếng mở cửa. Bạch Hy trong lòng khẽ động, rất nhanh liền đem xung động này đè xuống, vui vẻ vừa rồi cùng Bạch Nhiên cũng hoàn toàn thu liễm.

Lúc Bạch Hy nhặt một con tôm vừa nhảy khỏi chậu, thanh âm Diệp Ý Tiêu đã truyền tới: “Vì cái gì tắt máy?”

“Điện thoại hết pin rồi.” Bạch Hy cũng không cho là đúng, tiếp tục lấy nguyên liệu nấu ăn trong túi ra. Thịt kho tàu, bí đao, nấm rơm, thịt bò, cá trích, gà đã làm sạch sẽ, dầu cải, rau thơm, hành tây, gừng, cà rốt… Giống như triển lãm, từng cái bày ra một hàng dài.

“Gà nướng giấy bạc, cá trích hấp, tôm nướng, thịt kho tàu xào cần tây, bò xào nấm rơm, súp bí đao hầm xương ống. Ân, còn có đậu nhự xào tiêu, cũng đủ cho tên nhóc Bạch Nhiên kia à nha? Nam nhân thời kỳ trưởng thành sức ăn thực lớn.” Bạch Hy nhìn đống nguyên liệu, tự thì thào nói.

Vô cớ bị ngó lơ, Diệp Ý Tiêu vẻ mặt âm trầm đi tới, duỗi tay vịn lấy người Bạch Hy, ngang ngược nói: “Vì cái gì không nhìn ta? Ngươi là cố ý nha!”

Bạch Hy nhướng mắt nhìn y, bỗng nhiên lộ ra một cái mỉm cười: “Ý Tiêu, ngươi đừng có làm rộn được không? Ngày mai Tiểu Nhiên đi rồi, ta muốn đãi hắn một bữa thật phong phú.”

Ánh nắng cuối ngày xuyên qua cửa sổ phòng bếp rơi xuống trên mặt Bạch Hy, làm gương mặt thanh tú nhiễm lên một tầng kim quang nhàn nhạt, nhìn gần đẹp đến mức làm người ta chói mắt. Diệp Ý Tiêu nhìn hắn như vậy, tức giận trong mắt cũng chậm rãi rút đi, buông lỏng tay ra mới nói: “Tối hôm qua ta uống nhiều quá, lái xe vừa mới có việc xin phép nghỉ, cho nên ta tại một người bạn gia qua đêm.”

“Nha.” Nhà bằng hữu? Ha ha, Diệp Ý Tiêu ah Diệp Ý Tiêu, ngươi vì cái gì phải nói dối a? Cứ thành thành thật thật thì tốt biết bao, như vậy ta mới có thể danh chính ngôn thuận rời đi. Bạch Hy quay người tiếp tục cùng những cái…kia nguyên liệu nấu ăn chiến đấu, đầu tiên lại cầm lấy một củ hành tây.

Cũng tốt, lại để cho bản thân có một cái cớ rơi lệ. Bạch Hy cúi đầu, chậm rãi  lột vỏ hành. Chỉ một lát sau, con mắt có chút ê ẩm sáp sáp.

“Tiểu Hy?” Diệp Y Tiêu nhìn bóng lưng của hắn, không biết như thế nào lại cảm thấy rất khó coi. Chắc tại ánh chiều tà phủ lên xuống, làm cho bóng lưng thon gầy kia  ẩn ẩn tản mát ra khí tức cô tịch.

Ngay lúc Diệp Ý Tiêu chuẩn bị bước tới, trong thư phòng truyền ra tiếng Bạch Nhiên kinh hô: “Ý Tiêu ca! Ngươi mau tới đây hỗ trợ, ta sắp bỏ mình á!”

Bạch Hy cũng đã nghe được, hắn vội vàng nói: “Tiểu Nhiên tìm ngươi, nhanh chút  đi, đừng ở trong này vướng chân vướng tay ah.”

Diệp Ý Tiêu có chút nhíu mày, lại không cự tuyệt, quay người đi về hướng thư phòng.
Bình Luận (0)
Comment