Đừng Nói Yêu Tôi

Chương 30

Trên đường trở về, Bạch Hy trầm mặc không nói gì, Diệp Ý Tiêu cũng chỉ lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần, nhất thời không khí trong xe có chút yên tĩnh làm cho người ta sợ hãi.

Chờ xe quẹo vào giao lộ trước chung cư, Bạch Hy rốt cục phá vỡ trầm mặc trong xe: “Cám ơn ngươi.”

“Không cần.” Diệp Ý Tiêu mở mắt, cánh tay dài duỗi ra liền ôm lấy bả vai Bạch Hy, tựa cằm lên, hướng phía tai của hắn thở ra, trong miệng nhẹ nhàng nói: “Ta thật cao hứng, có thể vì ngươi làm bất cứ chuyện gì.”

Vai bị cằm người kia tỳ hơi đau nhức, Bạch Hy nghiêng nghiêng đầu, có chút gian nan quay đầu: “Ý Tiêu, ngươi như vậy ta rất khó nói chuyện.”

“Xuỵt, yên lặng nào.” Cánh tay Diệp Ý Tiêu dùng sức, sít sao ôm lấy Bạch Hy, vẻ mặt thỏa mãn nhắm nghiền hai mắt. Bạch Hy đẩy đẩy thế nào cũng bất động, đành phải bất đắc dĩ hướng y xích lại gần để có thể thoải mái hơn một chút. Vì vậy, không khí trong xe lập tức trở nên ấm áp.

Giống như tục ngữ nói, nếu như thời gian có thể cứ như vậy,…thì thực tốt.

Ngày hôm sau, Bạch Hy lúc làm việc mới biết được, trong hai ngày hắn xin nghỉ phép, công ty giống như sóng lan, đã xảy ra không ít chuyện lớn nhỏ, người người đều loay hoay sứt đầu mẻ trán. Nhìn thấy Bạch Hy trở về,  tất cả đều nhất trí lộ ra biểu cảm “Lại có một người rơi vào hố lửa”.

Đẩy ra cửa phòng giám đốc, liền gặp được Vương Duy Duệ mỗi  tay cầm một chiếc điện thoại loay hoay, chật vật chết đi được. Thật vất vả mới chờ  được lão bản lưỡi sán hoa sen, gác máy. Ai ngờ, mới buông điện thoại không đến một giây đồng hồ, tiếng chuông giống như đòi mạng lại vang lên. Vương Duy Duệ nhìn thấy Bạch Hy, lộ ra  vẻ thê lương, cười cười, ý bảo hắn nghe.

Bạch Hy hiểu rõ, tiến lên cầm lên microphone: “Nhĩ hảo, công ty thiết bị văn phòng Nghiên Mục xin nghe, có thể –”

“Vương Duy Duệ! Ngươi rốt cuộc đã giở trò quỷ gì,? Cư nhiên làm cho tập đoàn Viễn Dương dừng hết hợp đồng với công ty ta! Ngươi, cái tên lang tâm cẩu phế hỗn trướng, cẩu tử thấp hèn! Ngươi chờ xem, ta tuyệt đối muốn nhĩ hảo xem!” Bạch Hy nhất thời hai mắt choáng váng, như thế nào cũng không nghĩ đến, vừa về đến lại nhận được cuộc điện thoại bạo lực như vậy.

Vương Duy Duệ xem xét thần sắc Bạch Hy, không nói hai lời, túm lấy điện thoại liền rống lên một câu: “ Tên chó điên Đế Á kia, lời ngươi vừa mới nói đã bị ghi âm, cứ đợi cảnh sát thúc thúc đến thăm mời ngươi uống trà!” Sau đó liền lấy tư thế sấm vang chớp giật đem gác điện thoại.

Trong văn phòng yên tĩnh trở lại, có thể rõ ràng nghe được tiếng Vương Duy Duệ thở hào hển. Bạch Hy rốt cục phục hồi tinh thần lại, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

“Ta làm sao biết Đế Á chó điên kia phát khùng cái gì. Rõ ràng là Viễn Dương lựa chọn, hắn lại đem tất cả oán khí phát tiết đến công ty của chúng ta. Việc buôn bán chính là bản lĩnh thật sự, sản phẩm của hắn chất lượng không tốt, cùng chúng ta có quan hệ gì! Không đi mà quản xem nhân viên bọn hắn làm trò khỉ gió gì. Bạch Hy, ngươi nhanh lên liên lạc với xưởng đem dụng cụ chiếu hình, máy copy, máy đánh chữ, máy tính… cái gì đưa tới. Hiện tại, tất cả mọi người không rảnh, ngươi còn phải phụ trách nghiệm thu.” Vương Duy Duệ một bên phân phó một bên tại trên máy vi tính tìm đọc cái gì đó.

Bạch Hy đáp ứng, đang chuẩn bị xoay người, lại nghe Vương Duy Duệ nói ra: “Còn có, phụ trách hỗ trợ lắp đặt thiết bị, bảo hành sửa chữa toàn bộ đều thuê bên ngoài. Chờ một lát, nếu có điện thoại bên bảo dưỡng gọi tới, ngươi hãy cùng bọn họ giải thích rõ ràng, an bài thời gian cho tốt.”

Cả ngày này, Bạch Hy đều công việc bề bộn. Xưởng bên kia nhận được đơn đặt hàng, nói có thể lập tức xuất hàng. Bất quá, thời gian gần đây, xăng lên giá lợi hại, cho nên phí vận chuyển bọn họ phải gánh thêm một chút.

Một ngày trôi qua, Bạch Hy mệt mỏi đến không muốn nói chuyện. Đúng lúc sắp tan ca, Diệp Ý Tiêu gọi điện thoại tới: “Tiểu Hy, đêm nay tám giờ, theo giúp ta dự một tiệc rượu, chờ một lát ta tới đón ngươi.”

Bạch Hy mặt thoáng cái liền suy sụp xuống, cả người mềm nhũn ghé vào trên bàn làm việc: “Có thể không đi không? Hôm nay quá bề bộn, ta thật rất mệt mỏi.” Hơn nữa, chuyện Bạch gia suy tàn đến nay vẫn còn bị giới thượng bàn tán say sưa. Nếu lúc này, Bạch Hy đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người, nhất định sẽ trở thành đề tài để người người bàn tán lúc trà dư tửu hậu. Hà cớ gì phải làm vậy?

“Tiệc rượu này cũng không nhiều thương nhân nổi tiếng tham gia, là bạn bè trong nhóm bình thường tụ hội. Ngươi không cần lo lắng cái gì, hết thảy đều có ta. Trong khoảng thời gian này ngươi đều mệt mỏi, đi ra thư giãn một chút.” Diệp Ý Tiêu hiếm khi thấp giọng ôn nhu hống [dỗ] người.

“Đi chỗ nào?” Diệp Ý Tiêu hạ mình làm cho Bạch Hy không cách nào cự tuyệt, đành phải đáp ứng.

“Ngay tại quán bar Thanh Ba, hoàn cảnh rất không tồi. Nửa giờ sau ta đến dưới công ty đón ngươi, sau đó cùng ăn bữa tối.” Diệp Ý Tiêu ngữ điệu rất nhẹ nhàng.

Bạch Hy vừa định đáp ứng, đột nhiên “BA~”  một tiếng, cặp văn kiện thật to bị người phóng tới bên cạnh hắn, thanh âm cơ hồ như nghiến răng nghiến lợi của Vương lão đại  truyền tới: “Bạch Hy, đêm nay phải tăng ca!”

Ngẩng đầu nhìn lên, liền gặp được Vương Duy Duệ mặt đen như than nhìn mình lom lom, Bạch Hy có chút thở dài, nói vào điện thoại: “Nửa giờ sau gặp dưới lầu.” Nói xong liền cúp máy, dù gấp gáp vẫn ung dung quan sát cấp trên: “Lão đại, thì thế nào?”

“Ta chính là không muốn thấy ngươi cùng lão công ân ân ái ái đấy!” Vừa rồi mở cửa phòng, liền thấy được người nào đó vẻ mặt làm nũng ghé vào mặt bàn, trong lòng có chút bực bội. Dựa vào cái gì người khác có thể hạnh phúc mỹ mãn, mà Vương Duy Duệ hắn lại công việc ngập đầu, làm sống làm chết, đến thở cũng không nổi  ah!

Bạch Hy chớp chớp mắt mấy cái, vừa muốn nói, trong đầu đột nhiên linh quang thoáng hiện, cũng lười giải thích quan hệ giữa mình cùng Diệp Ý Tiêu, vội vội vàng vàng nói: “Lão đại, Cung Huyền Nguyệt kia của ngươi lại là làm chuyện xấu rồi đi?”

Vừa nghe đến tên, Vương Duy Duệ giống như  con mèo bị dẫm phải đuôi, toàn thân đều xù lông cắn người, ánh mắt hung ác: “Từ nay về sau không được nhắc con rùa đen vương bát đản kia! Ai hỏi liền chết!”

Thật độc mồm ah. Bạch Hy trong lòng kinh ngạc, không biết hai người lại xảy ra chuyện gì. Bất quá, đem cảm tình riêng vào công việc là không sáng suốt ah. Cho nên hắn mỉm cười đứng dậy, tay đè cặp văn kiệntrên bàn, nói: “Lão đại, bất luận các ngươi trong lúc đó chuyện gì xảy ra, thỉnh không cần phải liên lụy tới đám người vô tội chúng ta được không? Công tác một ngày, ta đều đã mệt muốn gục xuống, đêm nay cũng đừng có tăng ca.”

Công  tư không phân minh quả là điều tối kỵ trong công ty, Vương Duy Duệ được Bạch Hy nhắc nhở, liền ý thức được của mình vô lý. Nhưng là không chịu mất mặt, ngữ khí kiên định nói: “Vậy đêm nay ngươi đi chỗ nào? Đem ta đi cùng.”

“Ah?”

“Không mang ta đi…, ngươi cứ tăng ca là tốt rồi!” hung hăng quăng ra mấy câu, Vương Duy Duệ liền kéo ghế ngồi cạnh Bạch Hy, bày ra một bộ dáng “Cai ngục”

Kết quả, bữa tối lãng mạn dưới ánh nến hai người biến thành ba. Sắc mặt Diệp Ý Tiêu đen lại càng đen, trong lòng quyết tâm, vô luận thế nào cũng phải làm cho Bạch Hy từ chức.

Tên phá đám Vương Duy Duệ tâm tình lại thực tốt, lôi kéo Bạch Hy nói chuyện trên trời dưới đất, hoàn toàn không đem Diệp Đại tổng tài để vào mắt. Thậm chí có thể nói, sắc mặt Diệp Ý Tiêu càng đen, tâm tình Vương tổng lại càng tốt, nói chuyện thanh âm đều có chút cao lên.

Thế giới hai người cứ như vậy mà bị phá hư, không còn chút nào. Diệp Ý Tiêu lúc này chỉ hận không thể đem Vương Duy Duệ nhét vào phi thuyền, phóng tới vũ trụ luôn đi. Bất quá, nhìn thấy Bạch Hy cười đến khuôn mặt sáng lạn, y vẫn là nhịn xuống.

Vương Duy Duệ đối với Bạch Hy mà nói, không chỉ là cấp trên, còn chính là bằng hữu. Tuy nhiên, cái tên bằng hữu này đôi khi sẽ làm  mình ăn cả bình dấm chua.
Bình Luận (0)
Comment