Công ty Bạch Hy chuẩn bị nghỉ tết, Vương Duy Duệ liền mở tiệc liên hoan tại khách sạn. Bởi vì cả công ty cũng chỉ có 17~18 người, cộng thêm cuối năm liên hoan chỉ là nội bộ nhân viên, chuẩn bị phòng lớn, gọi 3 bàn là tốt rồi.
Sau bữa cơm, mọi người đều say khướt, nhất là lão bản Vương Duy Duệ bị nhân viên chuốc không ít rượu, càng say đến lợi hại, lại một lần nữa gân cổ rống tình ca. May mắn, Bạch Hy còn tỉnh táo, móc ra di động gọi điện nói Cung Huyền Nguyệt tới đón người.
Thời điểm hai người đứng trước phòng đợi Cung Huyền Nguyệt, Bạch Hy nhìn thấy Tô Vân Khởi cùng một đám nam nhân mang giầy tây từ ghế lô đi ra, chắc là tiếp khách hàng. Ấn Vương Duy Duệ ngồi xuống sofa, quay đầu sang chỗ khác, hắn cũng không muốn cùng người kia đối mặt.
Đáng tiếc, Tô Vân Khởi lại nhìn thấy Bạch Hy. Sau khi đưa tiễn khách nhân liền thong thả quay lại, mang trên mặt mang theo tươi cười đắc ý: “Ô, đây không phải Bạch tiên sinh sao?”
“Xin chào.” Bạch Hy nhíu mày, cùng hắn chào hỏi. Đôi mắt toát ra một tầng chán ghét.
“Nghe nói Bạch tiên sinh cùng Diệp tổng cảm tình xảy ra vấn đề, là vì quan hệ của ta sao? Thật xin lỗi a, ta cũng không nghĩ sẽ phá rối các ngươi. Cái này chỉ có thể trách Diệp tổng mị lực quá lớn, làm cho ta kìm lòng không được.” Tô Vân Khởi ngữ khí rất chân thành, chính là, trên mặt lại mang theo thần sắc trào phúng.
Bạch Hy cảm thấy rất chán ghét. Bất quá ở nơi đông người, hắn cũng không tiện làm chuyện quá phận, đành phải lạnh lùng nói: “Tô tiên sinh quá đề cao bản thân rồi. Tự tin quá mức chính là tự phụ, coi chừng cuộc sống sau này.”
“Bạch tiên sinh, tuổi cũng nhiều rồi, môi đỏ răng trắng thế kia mà lại nói lời trù úm người khác gặp chuyện sao? Làm người phải có chút lương tâm, qua sông đoạn cầu, loại hành vi này là đáng bị thiên lôi đánh xuống.” Tô Vân Khởi nói xong, lưu lại cho Bạch Hy một nụ cười thiếu đánh, xoay người bỏ đi
Bạch Hy chỉ có thể đối với bóng lưng tên kia nổi lên bực bội. Người này thật sự ăn nói bừa bãi, cái gì gọi là qua sông đoạn cầu? Bạch Hy hắn chưa bao giờ làm loại chuyện thiếu đạo đức này!
Lúc Cung Huyền Nguyệt lái xe đến khách sạn, Vương Duy Duệ vừa vặn hát đến bài < Người Yêu Anh Và Người Anh Yêu của Du Hồng Minh>: “Trông chờ mãi người mình yêu, ta biết rõ là bản thân tình nguyện mãi chờ đợi. Chẳng thể cảm nhận tình yêu chân thành người dành cho ta. Ta không phải kẻ vô tình, lại làm tổn thương trái tim người sâu nhất. Ta không đành lòng, ta không thể. Xin người, hãy thôi yêu ta, hãy lãng quên ta…”
Một ca khúc thâm tình như vậy lại bị Vương Duy Duệ hát thành vô cùng kinh dị, quả thực là khiến người rơi lệ. Sau khi nhìn thấy Cung Huyền Nguyệt, Vương lão bản cũng chỉ cười ngây ngô. Cung Huyền Nguyệt vẻ mặt bất đắc dĩ đem người nhét vào trong xe, nhân cơ hội hôn lên môi ái nhân, mới khiến cho hắn thôi hát vang.
Bạch Hy thấy xấu hổ, vội vàng xoay người rời đi. Mới đi vài bước, chợt nghe thấy Cung Huyền Nguyệt ở phía sau nói: “Biểu tẩu, ngươi cũng uống không ít rượu, ta đưa ngươi về.”
“Không cần, ta có thể tự bắt xe.” Nói đùa gì vậy, hắn cũng không muốn làm bóng đèn giữa hai người. Bạch Hy một bên khoát tay một bên tiếp tục đi tới cạnh một chiếc taxi đậu bên đường.
“Bạch Hy, ngươi phải tin tưởng biểu ca ta! Hắn là vô tội!” Thời điểm đóng cửa xe, thanh âm Cung Huyền Nguyệt lại mơ hồ vọng tới.
Bạch Hy cũng không mấy để tâm, nói cho lái xe biết địa chỉ liền ngồi phịch vào băng ghế phía sau nghỉ tạm. Cái gì mà vô tội với ít tội, rõ ràng chứng cớ đã vô cùng xác thực. Thật buồn bực! Chính là, tên hỗn đản Tô Vân Khởi kia còn đến trước mặt hắn thị uy, thật sự tức chết hắn!
Trở lại phòng ở mới, Bạch Nhiên còn đang vọc game trên máy vi tính, nghe được tiếng mở cửa liền ném con chuột chạy đến: “Ca, lão sư trên trường ta vừa mới điện thoại tới. Nói nghỉ đông lần này ta được phép tham gia lớp nâng cao Anh ngữ tại Canada, ngày kia phải xuất phát.”
“Ta như thế nào không có nghe ngươi đề cập qua việc này?” Bạch Hy một bên đổi giày một bên hỏi.
“Bởi vì lúc đó còn chưa chắc chắn a, Hiện tại đã chính thức xác định, cho nên mới nói cho ngươi biết.” Bạch Nhiên cười cười giải thích.
“Ngươi đã làm visa rồi?” Bạch Hy cảm thấy rất kỳ quái. Mặc dù Bạch Nhiên rất sớm đã có hộ chiếu, nhưng là, bây giờ muốn làm visa vẫn có chút phiền toái. Coi như trường học dùng danh nghĩa trao đổi học sinh, cũng phải mất thời gian một hai tháng.
Bạch Nhiên gật đầu: “Kế hoạch này trường học đã sớm chuẩn bị, cho nên việc xin visa không cần lo lắng.”
“Tốt lắm.” Bạch Hy nghĩ nghĩ, rút từ trong ví ra một chiếc thẻ: “Bên trong có ít tiền, ngươi xuất ngoại dùng tiết kiệm một chút. Còn có, ở nơi đất khách xa lạ, nhất định phải hảo hảo chiếu cố bản thân. Đúng rồi, ngươi đại khái khi nào thì trở về?”
“Không biết, chắc là sau tết nguyên tiêu.” Bạch Nhiên tiếp nhận thẻ tín dụng, khoái khoái lạc lạc đi thu thập đồ đạc.
Tuy đã sát kỳ nghỉ lễ, nhưng trong công ty còn có rất nhiều công tác phải xử lý. Cho nên, ngày hôm Bạch Hy sau vẫn đi làm như bình thường.
Lúc tới công ty, Vương Duy Duệ đã ở đó. Bất quá, mới làm được 2~3 tiếng, Cung Huyền Nguyệt đã đuổi tới bắt người, còn cười tủm tỉm nói: “Duệ Duệ a, chúng ta đêm nay phải ngồi chuyến bay lúc 7:00 đến Toronto, ngươi mau trở về thu thập a, sắp muộn không còn kịp rồi.”
“Các ngươi cũng đi Canada?” Bạch Hy nhất thời ngây ngẩn cả người, Bạch Nhiên đi Canada là vì học tập trao đổi, như vậy hai người này đi Canada lại là vì cái gì?
“Đúng vậy a, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật.” Cung Huyền Nguyệt ném lại câu giải thích, liền tha lôi Vương Duy Duệ chạy ra ngoài. Vương Duy Duệ giãy dụa, Cung Huyền Nguyệt ghé vào tai nói gì đó, hắn liền an tĩnh, trước khi đi còn vụng trộm địa liếc liếc Bạch Hy.
“Vậy các ngươi đi chơi vui vẻ, chuyện của công ty không cần phải lo lắng.” Bạch Hy cho rằng ánh mắt long lanh của Vương lão bản chính là dặn dò hắn đem chuyện trong công ty xử lý cho thỏa đáng, vội vàng mở miệng cam đoan.
28 tết, trong tiểu khu rõ ràng đã vắng người hơn nhiều. Đại đa số mọi người đều trở về quê đón năm mới, Bạch Hy ở trong tiểu khu vắng vẻ yên tĩnh, cảm thấy rất khó chịu. Vì vậy chạy đến siêu thị bên ngoài mua hàng tết.
Siêu thị đang tổ chức hoạt động rút thăm trúng thưởng, hạng nhất chính là vé du lịch tới Vân Nam vào ngày 30 tết. Bạch Hy lúc tính tiền liền nghĩ, dù sao một thân một mình đón năm mới, nếu như có thể rút trúng giải nhất sau đó đi Vân Nam du lịch, ngược lại cũng không tệ.
Vì vậy hắn cầm hóa đơn tới chỗ rút thăm. Không nghĩ tới, thực sự bị hắn rút trúng giải nhất! Vận khí không tệ ah! Bạch Hy lập tức cao hứng, cô đơn mất mát vừa rồi đều bị quét sạch sẽ, cầm vé máy bay vui tươi hớn hở trở về thu thập hành lý.
Sau khi ngồi máy bay Côn Minh, Bạch Hy trước du lãm Tây Sơn cùng Điền Trì, đến tối, thời điểm tìm chỗ nghỉ lại phát hiện bản thân thất sách nghiêm trọng! Bởi vì này lần rút thưởng chỉ là vé máy bay, cũng không có hỗ trợ khách sạn. Cho nên, khi Bạch Hy tìm 6~7 khách sạn đều bị báo hết phòng, không khỏi vì chỗ ở đêm nay mà phát sầu. Cũng không thể trên đường ngủ bậy một đêm a? Bây giờ là mùa đông, rất lạnh nha.
Đến 10:00 đêm, Bạch Hy kéo lê thân thể tràn đầy mệt mỏi tiến vào một khách sạn 4 sao. Tiểu thư lễ tân ở đại sảnh tiếc nuối nói cho hắn biết, phòng tiêu chuẩn, phòng đơn, phòng hai người, ba người đều đầy khách. Bất quá, vẫn còn lại một gian phòng trăng mật, còn nói là một đôi vợ chồng có chút chuyện, tạm thời trả phòng mới dư ra.
Bạch Hy vừa nghe có phòng, lập tức nói muốn, quản nó là tuần trăng mật hay trăng đường mới lạ. Hiện tại, hắn chỉ mơ có một nơi thư giãn tắm rửa, sau đó lăn ra ngủ!
Lễ tân rất nhanh đã mở phòng cho hắn, chính là, tại thời điểm cầm thẻ phòng cũng chỉ có một cái.
“Bởi vì là phòng trăng mật, cho nên khách sạn chúng ta chỉ đưa khách nhân một thẻ khóa phòng.” Tiểu thư lễ tân kia giải thích như vậy. Được rồi, quản gì hai hay một, có chỗ đặt chân là tốt rồi. Bạch Hy cầm thẻ phòng lên lầu.