Khi loài hoa lam sắc “Xin đừng quên tôi” đang dần dần héo tàn, thì cũng là lúc báo hiệu mùa xuân đã qua đi.
Khả Lạc bắt đầu mang trong lòng một chút lo lắng, cùng gió hạ đầu mùa ngọt ngào hương say mà lớn lên từng ngày.
Hắn cũng không trốn học nữa, bởi vì chỉ khi đi đến trường bằng con đường kia, hắn mới thấy được bồn hoa trên ban công Phi Đặc có bị phá huỷ hay chưa.
Phi Đặc dạy cho hắn rất nhiều điều, thường xuyên phái hắn đi ra ngoài xử lý một ít nhiệm vụ khảo nghiệm cơ trí cùng mưu kế ứng biến.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn của Phi Đặc thoáng hiện cơ trí cùng thành thục, Khả Lạc đôi lúc sẽ sinh ra một loại lỗi giác kỳ quái — cảm thấy Phi Đặc bị mình khi dễ áp bức ôm mà nức nở trong giáo đường kia cũng không phải Phi Đặc trước mắt này.
Nhưng là, y biết hết tất cả về mình, thậm chí biết chính mình thích ăn món gì, thích mặc quần áo màu gì.
Mặc kệ như thế nào, Khả Lạc biết chính mình cả đời này trong lòng chỉ có thể hàm chúa một cái tên: Phi Đặc.
Từ lần đầu tiên tách hai chân con người song tính vừa đáng thương vừa đáng yêu này, phát hiện bí mật sâu kín trong cơ thể y, lấy nam căn thiếu niên làm bí hoa nữ tính của y mấy lần bị thương, Khả Lạc cảm thấy cái tên Phi Đặc này, đối chính mình mà nói không những là một ký hiệu, mà còn là mạch máu nóng bỏng trong người mình !
Khi ôm lấy thân thể y, cảm giác trái tim như bị trướng căng ra. Nhưng một khi đem y tách ra khỏi ***g ngực chính mình, liền cảm giác cơ thể như đang đóng băng, ngay cả mạch máu cũng theo đó mà lạnh lạnh.
Nhưng là, hắn luôn không thể ẩn nhẫn được cái lỗi giác kỳ quái kia.
Phi Đặc trước mắt này, thật là Phi Đặc cái người luôn ôn nhu độ lượng nói chuyện với hắn sao?
Sau khi bồn hoa trên ban công được phá huỷ, chính là lúc Tổng đốc đi ra ngoài thị sát.
Mỗi lần như vậy, Phi Đặc sẽ phái người đến trường học tới đón Khả Lạc.
Khi hai người ôm nhau ngã vào chiếc giường mềm mại, Phi Đặc sẽ luôn kéo màn lại thật kín, đồng thời cũng tắt hết đèn trong phòng đi.
Khả Lạc kỳ thật rất muốn nhân ánh đèn êm dịu kia mà thưởng thức thân thể Phi Đặc, nhưng là y lại lấy thái độ nghiêm khắc cự tuyệt .
“Ta không thích!”
Không hề có lý do cự tuyệt, thanh âm cũng tuyệt tình cơ hồ không cho người khác cơ hội quay về con đường sống .
Khả Lạc sợ ngây người, sau lại nhìn hai tròng mắt y toát ra ý chí kiên cường mạnh mẽ, hắn lại hồi tưởng tới cái đêm xuân kia, tại cái giáo đường kia, mỹ nhân kia ở trong lòng chính mình khóc nấc không thành tiếng.
Nhưng là, có những lúc, khi hai người đang âu yếm nhau trên giường, Phi Đặc lại đột nhiên nói y nhất thời nhớ tới còn một chút việc nhỏ chưa làm, lập tức đi giải quyết rồi quay lại ngay.
Khả Lạc trong bóng đêm lắng nghe tiếng bước chân Phi Đặc đi xa dần.
Sau đó lại trong bóng đêm nghe thấy tiếng bước chân của y tiến vào.
Phi Đặc mấy lần kia, lại ôn nhu làm cho Khả Lạc lại không khỏi nhớ tới hoàng hôn mùa xuân đêm đó. Thậm chí khi Khả Lạc tiến vào thân thể y, y không những đón ý nói hùa mà còn mang theo một chút xấu hổ cùng một chút kháng cự như có như không. Làm cho Khả Lạc nảy sinh một loại cảm giác mơ hồ lẫn lộn như hư như thực.
Nhưng là, cảm giác này chỉ tồn tại trong cái tháng đầu hạ thôi.
Thời gian trôi qua quá nhanh, chớp mắt một cái, đã đến lúc lá phong rơi đầy đường.
Phi Đặc bụng cũng càng ngày càng rõ ràng.
Vuốt ve bụng Phi Đặc, kỳ thật Khả Lạc thật sự hy vọng Phi Đặc đem đứa nhỏ này sinh ra.
Mặc dù Phi Đặc cũng đã nói, kia chưa hẳn là đứa nhỏ của mình, nhưng là.
Khả Lạc nghĩ tới lời hứa với Phi Đặc, mặc kệ đứa nhỏ kia có phải hay không quái thai, có phải hay không chảy dòng máu chính mình, chỉ cần nó có thể sống, sinh trưởng trên thế gian này, hắn liền quyết tâm nhất định phải nuôi nấng nó.
Hắn không rõ Phi Đặc vì cái gì khi đang nhắc đến đứa nhỏ trong bụng, khuôn mặt luôn lộ ra vẻ oán hận.
Vì vậy mà Khả Lạc giảo tận tâm kế [luôn nghĩ đủ mọi cách] khuyên bảo Phi Đặc không cần phá hư đứa nhỏ trong bụng.
Không phải nói, làm phụ thân, chính là dấu hiệu của một người nam nhân trưởng thành sao?
Xem ra Khả Lạc, chỉ cần là đứa nhỏ của Phi Đặc, hắn sẽ luôn coi nó là người thân nhất của mình. Hắn cỡ nào hy vọng ở trong mắt Phi Đặc sẽ luôn là người đàn ông trụ cột của gia đình.
Chuyện kỳ quái tiếp theo đó là, Phi Đặc sau cùng cũng ngậm miệng không đề cập tới việc phá bỏ đứa nhỏ nữa.
Cho nên nhìn bụng Phi Đặc càng ngày càng trướng dần lên, Khả Lạc thật sự sung sướng đến mức quay cuồng!
Nằm bên cạnh Phi Đặc áp tai nghe từng chuyển động nho nhỏ của tiểu sinh mệnh bên trong, đột nhiên nghĩ tới nguyên lai nhân loại chính là hình thành lâu thật lâu đến như vậy.
Cứ như vậy hoài đứa nhỏ, Phi Đặc vẫn không ngừng mà tạo cơ hội phái người đưa Khả Lạc đến phủ Tổng đốc.
Mặt trời vừa xuống núi liền phủ đen cả hoa viên tuyết trắng, bởi vì Tiệp Khắc Tổng đốc vào nội thành xa xôi đi thị sát, tạm thời sẽ không trở về, cho nên Khả Lạc vẫn là công khai xuất hiện ở trong phòng Phi Đặc.
Tuy rằng Phi Đặc báo hắn tám giờ lại đây, nhưng là nghĩ muốn cho Phi Đặc một chút kinh hỉ, mới 6 giờ 50 Khả Lạc liền nhanh nhẹn nhảy lên ban công lầu Phi Đặc.
Trong phòng không có người.
“Phi Đặc! Phi Đặc!”
Đè thấp thanh âm kêu, quả nhiên nghe thấy thanh âm Phi Đặc giật mình kêu: “Khả Lạc? Ngươi như thế nào sớm như vậy đã tới rồi?”
“Hắc hắc! Ta nghĩ cho ngươi một kinh hỉ thôi!”
“Không được vào!”
Nghe thấy thanh âm Phi Đặc hốt hoảng cùng một chút thẹn thùng, Khả Lạc vẫn là cười hì hì đẩy cửa phòng tắm.
“Ta không phải bảo ngươi không được vào sao?!”
Phi Đặc lấy khăn tắm che đậy thân thể mình, hơi nóng mờ mờ quanh phòng nhưng vẫn nhìn ra được khuôn mặt nghiêm nghị đang nổi giận của y.
“Ai nha, Phi Đặc, chúng ta làm cũng đã làm rồi, ngươi còn xấu hổ gì nữa……”
Khả Lạc như trước cợt nhả tới gần.
“Khả Lạc! Ta nhớ rõ không có dạy ngươi nói năng ngọt xớt như cái xóm nghèo đó! Không đem ngươi thoát ra từ cái xóm nghèo hạ lưu đó, ta xem ngươi cả đời đều chỉ có thể ở đó đầu còn không ngóc lên nổi huống hồ là được mời dự trong một buổi tiệc cấp thấp!– Đi ra ngoài!”
Phẫn nộ bùng nổ mãnh liệt như thế, dọa Khả Lạc ngây cả người.
Phi Đặc thần sắc nghiêm khắc chỉ vào cửa, tựa hồ cũng nháy mắt bừng tỉnh chính mình vừa rồi thất thố, ngữ khí liền dịu xuống:
“Khả Lạc, ngươi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, không được tùy hứng nữa.– ngươi không phải tiểu hài tử, phải hiểu được làm gì để hướng tới mục tiêu phấn đấu. Ngươi có biết mục tiêu của ngươi là cái gì sao? Là người thống trị tối cao ở ‘Sắc Vi Viên’ a, là một hắc đạo đế vương vạn người kính ngưỡng, mà không phải như trước kia là một tên côn đồ đầu đường xó chợ!…… Mà phải làm một người như vậy, đầu tiên phải tôi luyện được cái tính nhẫn nại cùng bình tĩnh, hiểu chưa?”
“Hiểu được.”
Khả Lạc máy móc thối lui ra ngoài phòng tắm, nháy mắt cửa phòng tắm liền bị người bên trong mạnh mẽ đóng lại, một thoáng đó hắn thấy Phi Đặc đã như cũ nhìn hắn ôn nhu nở nụ cười.
Vẫn là nụ cười xinh đẹp quen thuộc kia, nhưng không có làm cho trái tim Khả Lạc, trước sau như một giật nảy lên, cả người nóng lên gợn sóng.
Phi Đặc trước mắt này đem “Xóm nghèo” miệt thị thành con trùng hôi thối không hơn không kém, làm cho Khả Lạc trong lòng từng đợt lạnh run cả người.
Khả Lạc thật muốn hỏi Phi Đặc.
“Ngươi đã quên rồi sao? Ngươi quên ngươi đã sống ở đó mấy năm trời sao, còn cùng một nữ nhân xấu xí to béo sinh ra ta sao?
Phi Đặc rất nhanh liền đi ra.
Lúc này sắc trời đã tối, trên ban công những đoá hoa mai theo khe hở của tấm màn cửa hướng vào bên trong gần cái đèn tường, nhất thời ánh đèn cũng trở nên hoang mang ảm đạm mờ ảo.
“Khả Lạc.”
Lại khôi phục thành Phi Đặc nhu tình dịu dàng, từ sau lưng bước tới ôm lấy Khả Lạc.
Tóc tơ mềm mại vừa được tẩy qua phất vào cổ Khả Lạc, hơi ngưa ngứa. Cảm giác được cái bụng tròn trĩnh của Phi Đặc chạm vào thắt lưng mình, mặc dù trong lòng có buồn bực một chút, nhưng là huyết khí phương cương thiếu niên vẫn là thoáng cái liền cương lên.
Kiềm chế không được xoay người đem Phi Đặc ấn lên giường, cũng không dám áp trên người y, chỉ ghé vào bên hông hung hăng hôn trụ bờ môi y.
“Làm nha. Khả Lạc. Ta thích cùng ngươi ngực kề ngực ôm nhau.”
“Sẽ đè lên đứa nhỏ trong bụng ngươi.”
“Quản nó làm gì! Đè hỏng luôn cũng không sao! Làm đi, Khả Lạc!”
Được đăng bởi Soo vào lúc 23:04