Đừng Quên Em

Chương 7

Trước khi Diệp Tử nhận ra ánh mắt anh, anh đã nghiêng mặt đi, nói một cách bình tĩnh: “Đúng ròi, Y Hàm nói ngày mai cùng ăn bữa cơm, bảo anh đưa em đi cùng. Em có đi không?”

Diệp Tử thờ ơ nhún vai, “Đi chứ.” Cô cười vô vị, đột nhiên nói một câu, “Anh, anh thích Bạch Y Hàm đúng không!”

Thái độ là khẳng định, không có chút trêu chọc nào.

Theo nội dung ban đầu của tiểu thuyết, Diệp Hoa là một nam thứ im lặng bảo vệ. Tình thâm như biển lại ẩn nhẫn không để lộ ra, lấy thân phận là bạn bè để ở cạnh Bạch Y Hàm, bí mật làm rất nhiều việc cho cô ta nhưng chưa bao giờ tiết lộ. Thậm chí anh còn vì cô ta mà đối phó với Diệp Tử, mua được bác sĩ, khiến bệnh tình của Diệp Tử trở nên trầm trọng hơn, cuối cùng cô ấy buồn khổ qua đời.

Nếu là một độc giả bình thường, đứng ở góc độ của Bạch Y Hàm, đương nhiên Diệp Tử sẽ khen một câu ‘làm tốt lắm’, có điều bản thân cô đã ở trong thân thể này thì khó tránh được khó chịu với chuyện đó.

Vẻ mặt Diệp Hoa cứng đờ, sau đó thất thần một lát mới cau mày lắc đầu, “Làm gì có, sao em lại hỏi thế?”

Diệp Tử cười khẽ, “Chỉ là cảm thấy thế thôi, nếu không phải thì càng tốt.” Cô vỗ vai Diệp Hoa, “Không làm phiền anh nữa, em đi ngủ đây, anh cũng đi ngủ sớm đi.”

Đi tới cửa, cô dừng lại một chút, nghi ngờ hỏi: “Phải rồi, em nhờ anh tìm nhà hộ em, anh còn chưa tìm được sao?”

Diệp Hoa nắm bút máy rất chặt, “Em gấp lắm à? Anh đã xem mấy căn rồi, cảm thấy không phù hợp với em lắm, em là con gái, một mình ra ngoài ở thì không thể tùy tiện được. Những nhà gần đây anh xem đều không an toàn…”

Anh bỗng nhiên dừng lại, chợt nhận ra rằng bản thân mình đã nói quá nhiều, sự quan tâm lại bộc lộ rất rõ ràng, anh chưa từng nói như vậy với Diệp Tử bao giờ, nên lúc này có chút… ngại ngùng.

Không biết có phải Diệp Tử cũng nhận ra điều này không, cô cười khẽ vài tiếng, sau đó âu sầu nói: “Em có gì mà phải vội, có điều lần sau ba về, nếu thấy em rồi đòi đánh em thì anh phải ngăn cản đấy.”

Ngày tiếp theo gặp nhau cũng khá đông, cả các bạn học chứ không chỉ nhóm bọn họ, khung cảnh ồn ào nhốn nháo.

Diệp Tử im lặng ngồi một chỗ, dán mắt vào nghịch điện thoại, đôi mắt lộ ra vẻ dịu dàng trầm tĩnh mà bọn họ chưa từng thấy. Những người từng quen biết ít nhiều với cô trước đây đều ngạc nhiên.

“Kia là Diệp Tử à?”

“Ôi trời, tiểu ma nữ ác độc đã biến thành công chúa Bạch Tuyết sao?”

Có người liền kéo nhẹ ống tay áo của người đó, nhỏ giọng nói: “Hình như ở trường lần ấy xảy ra tai nạn làm cô ta bị thương ở chân, không thể khiêu vũ được nữa, sau đó còn bị ba cô ta đưa thẳng ra nước ngoài, tôi nghĩ cô ta đã bị đả kích lớn đấy.”

“Cậu nói thế làm tôi nhớ tới hồi trước, tiệc Tết nào cô ta cũng khiêu vũ cả.”

Bọn họ ngồi cách Diệp Tử không xa lắm, Trầm Ngạn Hiên cũng ngồi gần đấy nghe được rất rõ ràng, vốn dĩ gương mặt không có biểu cảm gì chợt trở nên lạnh lẽo thêm mấy phần. Anh nhăn mày, đầu tiên là trừng mắt với đám người kia, sau đó nhìn phản ứng của Diệp Tử.

Diệp Tử lại chẳng phản ứng gì, có điều Trầm Ngạn Hiên cảm thấy hình như ngón tay đang trượt màn hình điện thoại của cô hơi chậm lại. Anh nhìn gương mặt cô, muốn mở miệng nói gì đó rồi lại cảm thấy không biết nên nói gì.

Giữa lúc anh đang suy nghĩ thì Diệp Tử đột nhiên quay đầu cười với anh, “Cứ nhìn em làm gì thế?” Cô nhìn thoáng qua Bạch Y Hàm đang ca hát với mọi người, ra hiệu: “Sao không đi hát cùng nhau?”

Trầm Ngạn Hiên không trả lời, lại đứng dậy đến ngồi cạnh cô, sau đó tiếp tục im lặng nhìn về phía trước.

“Sao thế?” Diệp Tử có chút buồn cười, “Đây là chỗ em giữ cho anh trai em!”

Trầm Ngạn Hiên: “…”

Anh định lặng lẽ ra đi thì Diệp Tử túm lấy cánh tay anh, cười lên, “Em chỉ đùa thôi, ngồi xuống đi, chỉ cần anh không sợ Y Hàm nhà anh ăn giấm thì tốt.”

Trầm Ngạn Hiên thích yên tĩnh, đây cũng chính là lý do anh thích ở chung với Bạch Y Hàm mà không thích Diệp Tử. Anh ghét nhất có người cứ líu ríu không ngừng bên tai mình, đương nhiên cũng ghét tụ tập, nếu không phải vì Bạch Y Hàm muốn tới đây thì anh đã ở nhà rồi.

Diệp Tử hiểu rõ điều này, vì vậy cô lấy một bên tai nghe điện thoại đưa cho Trầm Ngạn Hiên, “Muốn nghe không? Đây là phần thu buổi biểu diễn toàn cầu năm ngoái của thầy giáo em.”

Ánh mắt Trầm Ngạn Hiên sáng ngời, đây là nghệ sĩ piano nổi tiếng mà anh thích nhất. Từ lúc còn rất nhỏ anh đã từng được gặp người này, còn được khen một câu, tiếc rằng anh là con một của gia tộc về kinh doanh, không thể tự do theo đuổi mơ ước của bản thân được.

Tay không kiềm chế được nhận lấy tai nghe điện thoại, sau đó con ngươi của anh yên tĩnh như đầm nước. Trong khoảnh khắc đó, tất cả lực chú ý của anh đều tập trung vào màng nhĩ, mọi thứ trước mắt không còn rõ ràng nữa.

Bạch Y Hàm buông micro, quay đầu lại liền nhìn thấy một màn này, Trầm Ngạn Hiên và Diệp Tử sóng vai ngồi cạnh nhau, giữa khung cảnh ồn ào xung quanh, bọn họ dùng chung một bộ tai nghe điện thoại, tuy rằng không nói gì với nhau nhưng lại tạo thành một thế giới yên tĩnh bình thản.

Ngón tay bấu sâu vào thịt, Bạch Y Hàm đột nhiên vô cùng hoảng loạn. Cô ta cắn chặt môi dưới, vội vàng đi về phía Trầm Ngạn Hiên.

Cô ta mới đi được hai bước chợt thấy Trầm Ngạn Hiên nhướng mày, sau đó ngẩng đầu liếc mắt về phía anh chàng đang gào vào micro. Hình như Diệp Tử cũng nhận ra động tác của anh, cười khẽ, “Để em chỉnh volume lớn hơn một chút.”

Trầm Ngạn Hiên gật đầu với cô, khóe mắt chân mày mang vẻ nhu hòa hiếm thấy.

Bước chân Bạch Y Hàm dừng lại một chút, sau đó lại nhanh vài phần, cô ta ngồi xuống cạnh Trầm Ngạn Hiên, cười dịu dàng, “Ngạn Hiên, anh đang nghe gì đấy!”

Trầm Ngạn Hiên mím môi rũ mắt xuống, ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô ta. Đáy lòng Bạch Y Hàm đau xót, nụ cười không giữ nổi nữa.

Diệp Tử thấy thế thì càng cười rực rỡ hơn, cô đặt điện thoại của mình vào tay Trầm Ngạn Hiên, anh không rõ nhìn lại cô, “Anh cứ nghe từ từ đi, em đi tìm anh em đã.”

Trầm Ngạn Hiên gật đầu một cái.

Tâm tình của Bạch Y Hàm liền cuồn cuộn từ chua xót thành ghen tỵ, trái tim như đã biến thành một miếng bọt biển, nhấn một cái là có thể chảy ra nước.

Cô ta không cam lòng mà lôi kéo tay Trầm Ngạn Hiên, “Ngạn Hiên, anh đang nghe gì thế, em có thể nghe cùng không?”

Lần này Trầm Ngạn Hiên đã nhìn cô ta, do dự chốc lát, “Em đi hát tiếp đi!” Anh chỉ nói một câu như vậy, sau đó lại cúi đầu, lặng lẽ nhìn điện thoại trong tay mình.

Đợi tới khi bọn họ chơi xong, chuyển địa điểm để ăn cơm, Diệp Tử liền thấy gương mặt tái mét của Bạch Y Hàm. Cô ngồi cạnh Diệp Hoa, còn chưa ấm chỗ thì đã có người ngồi xuống chỗ bên cạnh.

“Này, điện thoại của em đấy, cảm ơn.” Ở bàn ăn cơm thì không thể đeo tai nghe được nữa, thế quá là không quan tâm đến mọi người.

“Em còn có bản nhạc và cd có chữ kí của thầy, khi nào có dịp em sẽ đưa cho anh. Bản thu buổi biểu diễn và cd cũng cho anh được luôn, có điều…”

Trầm Ngạn Hiên nhíu mày, “Có điều cái gì?”

“Đây là thứ mà muốn mua cũng không mua được, đương nhiên phải đòi chút lợi lộc mới cho anh được.” Diệp Tử cong mắt, lời nói của cô khiến lòng Trầm Ngạn Hiên trở nên dễ chịu. Anh sẽ không vô duyên vô cớ nhận nhiều thứ như vậy từ Diệp Tử.

“Không phải ba anh chuẩn bị giao hạng mục mới nhất của Trầm Thị cho anh phụ trách sao?”

Trầm Ngạn Hiên hơi sững sờ, nghi hoặc không hiểu vì sao Diệp Tử lại đột nhiên nhắc tới chuyện làm ăn.

“Nếu có thể, thời điểm mà anh lựa chọn công ty hợp tác, hãy suy nghĩ một chút đến Khải Viễn!”

“Công ty Khải Viễn? Là công ty của An Kỳ Viễn sao?” Không hiểu sao Trầm Ngạn Hiên lại thấy không vui.

Diệp Tử cười giải thích: “Chỉ là mong anh có thể ưu tiên đến Khải Viễn khi thực lực tương đương nhau mà thôi, anh không cần phải đặc biệt quan tâm, nếu những công ty khác thích hợp hơn thì anh cứ coi như không nghe thấy đề nghị của em.”

Ánh mắt Trầm Ngạn Hiên sầm xuống, mím môi, “Anh biết rồi.”

“Ngạn Hiên, nếm thử món này đi, nghe nói đây là điểm tâm đặc biệt ở đây đấy, mùi vị rất ngon.” Trong lúc bọn họ nói chuyện, vẻ mặt Bạch Y Hàm thay đổi rất nhiều, mãi mới tìm được một cơ hội để xen vào, nụ cười ngọt ngào khác thường.

Trầm Ngạn Hiên nghiêng đầu nhìn cô ta, “Ừ, cảm ơn, không cần gắp cho anh đâu, em cứ ăn đi.” Tuy nói vậy nhưng anh vẫn gắp món mà Bạch Y Hàm cho vào bát lên miệng.

“Chờ chút!” Diệp Tử đột nhiên giữ tay anh, trên mặt có vài phần hoảng hốt, “Cái này làm bằng bột hạnh nhân và hoa quế mà.”

Vẻ mặt Diệp Hoa và Bạch Y Hàm đều có chút mờ mịt, Trầm Ngạn Hiên lại đột nhiên nhận ra điều gì đó, ánh mắt lóe lên nhìn Diệp Tử.

Diệp Tử nói nốt câu còn lại, “Không phải anh bị dị ứng với hạnh nhân sao?”

Trầm Ngạn Hiên đặt lại miếng bánh vào đĩa, “Phải rồi, đúng là anh bị dị ứng hạnh nhân, hóa ra món này dùng hạnh nhân để làm, em không nói thì anh khôn biết đâu.”

Anh bị dị ứng nghiêm trọng với hạnh nhân, lúc còn nhỏ không cẩn thận ăn một hai miếng, ban đêm liền sốt cao, họng sưng, cả người nổi mẩn, người nhà phải vội vàng đưa vào viện, cả nhà đều sợ hãi. Cũng vì thế mà sau này anh chưa từng ăn bất kì món gì làm từ hạnh nhân nữa, đương nhiên anh cũng không cố tình nói chuyện này cho mọi người biết.

Bạch Y Hàm vô cùng hoảng sợ, “Xin lỗi, Ngạn Hiên. Em, em không biết…”

“Không có gì.” Trầm Ngạn Hiên lắc đầu, “Anh đâu có nói cho em biết. Ăn cơm đi.”

Bạch Y Hàm cúi đầu, ánh mắt lóe lên, không nói cho tôi nhưng lại nói cho Diệp Tử, phải không? Cô ta ghen tỵ càng lúc càng sâu, thậm chí còn có vài phần oán hận.

Bọn họ ăn cơm xong, rục rịch tản về, Trầm Ngạn Hiên đột nhiên gọi Diệp Tử lại.

“Có chuyện gì thế?”

“Cảm ơn.” Trầm Ngạn Hiên trịnh trọng nói với cô.

Diệp Tử bật cười, “Vì chuyện hạnh nhân à? Em chỉ ngẫu nhiên nghe ông anh nói thôi, lúc trước em nhàn quá nên định học làm món bánh này, sau đó mới biết về công thức làm.”

Ông trong miệng cô là ông nội Trầm Ngạn Hiên, từ nhỏ cô thường đến nhà anh chơi, không hiểu sao ông Trầm lại cực kỳ thích cô, lần nào cũng kéo cô đi nói chuyện cả buổi sáng. Tuy Diệp Tử kiêu căng nhưng lại vô cùng ngọt ngào với người nhà Trầm Ngạn Hiên, thường khiến cho ông Trầm thoải mái tươi vui.

Thời gian ở Mỹ, cứ cách vài tháng cô lại gửi mấy món đồ về, ngoài Diệp Hoa ra thì ông Trầm nhận được nhiều đồ nhất.

“Thì ra là thế.” Trầm Ngạn Hiên dừng một chút, sau đó lại mở miệng, “Cd diễn tấu của thầy em…”

Diệp Tử cười, “Em gửi anh em đưa cho anh nhé? Hoặc lúc nào anh có thời gian thì qua nhà em lấy, gần đây em bận nhiều việc lắm, không có lúc nào để đi gặp anh đâu.”

“Để anh đến lấy.”

Diệp Tử liếc mắt về phía Bạch Y Hàm đang đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm vào bọn họ, nụ cười càng trở nên rực rỡ, “Thế cũng được.”
Bình Luận (0)
Comment