Editor: MẠC HỀLâm Bách nằm úp sấp trước cửa sổ phòng ngủ, nhìn một mảnh ráng đỏ rực rỡ vào cuối ngày, ánh sáng theo thái dương lặn xuống càng ngày càng nhạt đi. Phát ra một tiếng thở dài, mặt trời khuất núi, hắn muốn ra ngoài. Tiểu Đồng cầm một cái cái chén đứng ở phía sau Lâm Bách, cau mày nhìn về hướng Lâm Bách đang nhìn, vẻ mặt mờ mịt, nghe Lâm Bách thở dài lại càng không hiểu gì. Tiểu Đồng cùng Lâm Bách ở chung đã lâu, Tiểu Đồng biết Lâm Bách là một người không thích an phận, căn bản chịu không nổi mỗi ngày đều bị giam cầm ở một chỗ, nhưng là hắn không hiểu hôm nay rõ ràng Dã Qủy đại ca nói muốn dẫn Lâm Bách đi ra ngoài, nhưng ngược lại Lâm Bách tại sao lại mất hứng.
Kỳ thật không chỉ riêng Tiểu Đồng không rõ, chính Lâm Bách cũng không hiểu lắm. Lâm Bách hiện tại có chút sợ, tuy rằng hắn vẫn chưa nói, cũng không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng mà những cơn đau nhức dữ dội khác thường lúc trước, thanh âm điên cuồng gào thét kia, vẫn khiến hắn cảm thấy ký ức đó như vẫn còn mới mẻ, mỗi khi nhớ tới đều là sởn gai óc, trong lòng còn sợ hãi, sợ phải đối mặt với những chuyện này một lần nữa.
Lâm Bách cũng không phải người nhát gan. Hắn cũng giống như nghé mới sinh, căn bản là không biết hắn rốt cuộc đang sợ cái gì. Nhưng nổi sợ hãi này luôn như hình với bóng đi theo hắn, vứt không xong, quên không được.
Lâm Bách biết, muốn quay về tìm thân thể của chính mình, vô luận cuối cùng là sống hay chết, hắn vẫn đều phải đối mặt với nổi sợ hãi kia.. Trong lòng Lâm Bách dĩ nhiên là hạ quyết tâm muốn dũng cảm tiến tới, nhưng mà không ai nói người muốn dũng cảm tiến tới, sẽ không được buồn bả thương tâm u sầu, cho nên hiện tại cứ để cho hắn “Văn nghệ” một hồi đi.
Phòng ngủ của Lâm Bách nằm ở phía Bắc tiểu uyển nhưng lại xoay mặt về phía nam, lúc này Lâm Bách đúng là ngồi bên cửa sổ nhìn mặt trời lặn ở phía tây, kết thúc của một ngày, rồi lại nhìn chằm chằm vào bụi cỏ trên mặt đất mà ngẩng người, không phát hiện có người từ cổng vòm đi vào tiểu uyển. Mà hai kẻ nào đó ngược lại lại thấy được Lâm Bách, hai người đó đều đứng ở cửa, cùng nhìn tiểu ca nhi lười nhát kia.
Khoé miệng Nhâm Lăng Thiên bất giác nhếch lên một độ cung, trong con ngươi xuất hiện một chút tâm tình mà vốn trước giờ chưa từng thấy ở hắn. Dã Qủy hé mắt, hắn nhìn vào ánh mắt gần như trống rỗng của Lâm Bách, như là nhìn thấu một chút gì đó, thần sắc ảm ảm, trầm mặc đi vào phòng của Lâm Bách.
Dã Qủy đứng ở đại sảnh hô một câu, “Lâm Bách nên đi được rồi!”
“A?” Lâm Bách ngạc nhiên lên tiếng, miễn cưỡng duỗi duỗi thắt lưng, đối với Dã Qủy đột nhiên xuất hiện, bộ dáng hắn cũng thực bình tĩnh, đi ra khỏi phòng.
Nhìn Dã Qủy và Nhâm Lăng Thiên, Lâm Bách lên tiếng hỏi: “Đại ca bây giờ liền đi sao? Lăng Thiên cũng đi sao?”
” Bây giờ liền đi, ” Dã Qủy cùng với thường ngày vẫn giống nhau, cười nhìn Lâm Bách, “Buổi tối hôm nay tiểu tử này không có ích, nên nên hắn không đi.” Lâm Bách nhìn về phía Nhâm Lăng Thiên gật gật đầu. Nhâm Lăng Thiên không thể đi, sự thật chứng minh chuyện này con người không thể làm. Lâm Bách đột nhiên có chút khẩn trương, quệt miệng nhìn về phía Dã Qủy, “Vậy buổi tối hôm nay muốn làm cái gì?”
Dã Qủy ra vẻ thần bí thiêu mi, “Buổi tối mang ngươi đi dạo chơi, nhìn xem trong phủ tướng quân có cái gì … hoặc có người nào quen thuộc hay không, sau đó tiểu tử này sẽ giúp ngươi làm bước tiếp theo.”
” Lúc này?” Lâm Bách quệt quệt miệng, đối với sự sắp xếp của Dã Quỷ có chút ngoài ý muốn. Lâm Bách nghĩ “Chúng ta không phải đi gặp Đồ Thịnh Thiên sao?” Dã Qủy bĩu môi, “Lâm Bách, Đồ Thịnh Thiên đúng là mấu chốt quan trọng, nhưng mà ngươi hiện tại liền tiếp xúc trực tiếp với hắn rõ ràng là không sáng suốt. Ta nghĩ ngươi hiểu được ý ta, đúng không?”
Không cần phải gặp vị tướng quân khiến người ta phải sợ hãi, Lâm Bách nhất thời thoải mái không ít, cười hì hì chụp lấy cánh tay Dã Qủy, “Ta đương nhiên nghe theo mệnh lệnh của huynh a, lời nói của đại ca chính là khuôn vàng thước ngọc [1].”
[1] Khuôn vàng thước ngọc: Ví với những cái không thể thay đổi được.
“Ta thật đúng là không có biện pháp với ngươi.” Dã Qủy cười khẽ lắc đầu, “Đi thôi, hiện tại còn sớm, ta mang ngươi đi dạo chợ đêm. Tuy hai người chúng ta người thường không nhìn thấy được, nhưng ở địa bàn của người khác mà lãng vãng cũng không tốt, vẫn là đợi cho đêm khuya người vắng thì tốt hơn.”
Lâm Bách vừa nghe Dã Qủy nói muốn đi chợ mắt liền sáng ngời, trong đầu hiện ra vô số đồ ăn vặt, vừa mới nghĩ thôi đã khiến cho Lâm Bách phải chảy nước miếng. Đưa tay vào trong đai lưng cầm lấy ra miếng lệnh bài mà phán quan đưa cho, quơ quơ trước mặt Dã Qủy, “Đại ca, cái này huynh có muốn thu lại hay không.”
“Ngươi trước tiên cứ mang theo bên mình, khi nào thì ta muốn lấy, ngươi đưa cho ta là được.” Lâm Bách vui đến nổi miệng cười ngoác ra, đem lệnh bài cất cẩn thận trong người, đang muốn lôi kéo Dã Qủy đi nhưng tay lại đụng phải một cái túi xẹp lép, Lâm Bách không nịn được mà nhăn mặt, đứng hình tại chỗ.
Dã Qủy nhìn biểu tình đang kinh hỉ của Lâm Bách đột ngột biến chuyển, hồ nghi nói: “Làm sao vậy?”
Lâm Bách mặt đỏ bừng, cúi gằm xuống giơ cái túi rỗng ra trước mặt, lí nhí nói:”Đại ca, ta, ta ngày đó đem bạc…”
Dã Qủy nhìn vẻ mặt quẫn bách của Lâm Bách mà ha ha cười, quay đầu hướng Nhâm Lăng Thiên vươn tay ra. Nhâm Lăng Thiên một câu cũng không nói, trực tiếp đem cái túi căng phồng bên hông vứt đến trong tay cho Dã Quỷ.
” Cho này.” Dã Qủy đem túi tiền ném tới cho Lâm Bách. Tiếp được cái túi nặng trịch, khuôn mặt nhỏ nhắn nguyên bản còn mang nét đau khổ trong phút chốc trở nên hưng phấn bừng bừng.”Nhâm Lăng Thiên huynh thật sự có bao nhiêu bạc a?”
Nhâm Lăng Thiên cười cười nhìn Lâm Bách, sủng nịch nói: “Ta khẳng định ta có đủ bạc để cho ngươi tiêu cả đời.”
Lâm Bách nịnh nọt cười: “Lăng Thiên huynh làm sao lại có tiền như vậy, mấy người trong Thiên Tông môn vẫn phát tiền công cho đám đệ tử các huynh sao?”
“Cái này…” Mặt Nhâm Lăng Thiên liền biến sắc, tầm mắt không nhịn nhìn về phía Dã Qủy, nhận được ánh mắt của Dã Qủy, ho nhẹ một tiếng, “Khụ, Thiên Tông kỳ thật cũng… A, đúng rồi, hai người các ngươi đi nhanh đi, ta và Tiểu Đồng cũng không thể đi theo, lúc trở về đừng quên mang cho Tiểu Đồng một vài thứ.”
Lâm Bách hồ nghi nhìn Nhâm Lăng Thiên. Không chờ Lâm Bách hỏi thêm, Dã Qủy liền kéo tay áo hắn “Đi thôi, nếu trễ thời gian ta sẽ không cùng ngươi đi dạo chợ đêm.”
Lâm Bách vừa nghe Dã Qủy nói như vậy, cũng không nhận ra rối rắm trong lời nói của Nhâm Lăng Thiên, miệng kêu đừng đừng, đi theo Dã Qủy. Đương nhiên Lâm Bách cũng không nhìn thấy được Nhâm Lăng Thiên ở phía sau thở hắt ra một hơi, ấn ấn ngực.
Lâm Bách cùng Dã Qủy ra khỏi tiểu uyển, Dã Qủy nói phải đi cửa chính, hai người liền lần theo cầu đá trong hoa viên mà đi. Đúng lúc Lâm Bách và Dã Quỷ vừa bước lên cầu đá, một tên đạo đồng vô cùng lo lắng bước nhanh đi qua,vừa vặn xuyên qua thân thể Dã Quỷ.
Đạo đồng chạy vài bước liền quay đầu lại, tựa hồ là cảm giác được điều gì. Bởi vì thời gian còn chưa tới, Lâm Bách hiện tại cũng là một linh hồn, đạo đồng kia tự nhiên cũng không thấy được, mờ mịt gãi gãi đầu, tiếp tục cất bước chạy. Lâm Bách cùng Dã Qủy đối với đạo đồng kia cũng không để ý, tiếp tục đi nhanh về phía trước, Lâm Bách nhìn cánh tay trong suốt của mình, cùng Dã Qủy phun tào “Đại ca, gần đây trời tối càng ngày càng nhanh, ta mỗi ngày đều nhận thấy thời gian biểu hiện không giống nhau.”
Dã Qủy nhìn mặt trời đã muốn xuống núi liền đáp: “Một năm có bốn mùa, ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày thời gian mọc và lặn của mặt trời đều không giống nhau, bây giờ ngươi chê thời gian quá ngắn, chờ đến Hạ Chí [2] thì ngày dài đêm ngắn.”
[2] Hạ Chí: (tiết) vào ngày 21 hoặc 22 tháng 6, ngày dài nhất và đêm ngắn nhất trong năm.
Lâm Bách gật gật đầu, mắt thấy đi tới một góc của trước sân, bỗng dưng lỗ tai của Dã Qủy giật một cái, người đứng yên tại chỗ, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào trước đại môn cách đó mấy thước.
Lâm Bách đi thêm vài bước mới phát hiện Dã Qủy không có bên cạnh, theo bản năng đứng lại quay đầu tìm kiếm Dã Qủy. Lúc này phía sau đại môn đối diện đi ra ba người. Người đi ở phía trước là một nam nhân dáng người khôi ngô, tóc đã hoa râm, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cặp con ngươi màu nâu, lạnh lùng nhìn thẳng phía trước. Phía sau hắn có hai người, một vị là lão giả hạc phát đồng nhan [3], mặc tấm áo choàng màu đen, trong mắt kim quang bắn ra bốn phía. Một vị khác mặc trang phục tráng hán, mày kiếm mắt hổ, khổng võ hữu lực, vừa nhìn liền biết là không phải là người bình thường.
[3] Hạc phát đồng nhan: tóc trắng như lông hạc, mặt hồng hào như mặt trẻ con, ý nói già nhưng tráng kiện.
Lâm Bách vốn dĩ không có nhìn đến phía sau ba người kia, định mở miệng nói chuyện với Dã Quỷ. Đột nhiên Lâm Bách lại cảm thấy khác thường, đột nhiên một cỗ ấm áp từ lệnh bài mang theo bên hông bao phủ quanh thân, tứ chi rồi lan ra khắp người, hồn thể đơn bạc dần dần hiện ra da thịt, trên mặt đất đã lờ mờ hiện ra một bóng dáng đứng dưới ánh chiều tà.
Nam tử cao lớn đi theo phía sau hắc bào lão nhân, đột nhiên đứng lại tại chổ,quay đầu nhìn về phía Lâm Bách đang đứng. Lâm Bách đột nhiên cảm thấy quanh thân phát lạnh, mồ hôi chảy ròng ròng sau gáy, không nhịn được quay mặt về phía sau. Trong nháy mắt khi Lâm Bách quay đầu lại, hai nam nhân bên cạnh lão giả đều chú ý tới việc lão giả dừng bước đứng yên tại chổ, trang hắn hỏi lão giả, tên còn lại lại quay đầu nhìn theo ánh mắt của lão giả nhìn về phía Lâm Bách…