Dựng Quỷ - Cha Ta Không Phải Người

Chương 56

Lăng Nhật canh giữ ở bên người Lâm Bách, nhìn Lâm Bách lần thứ hai bị đau tỉnh, đã không biết nói gì cho hắn thoải mái nữa, cũng không biết nên thế nào đến an ủi mình, tay Lâm Bách vô lực cầm ngược bàn tay đang nắm lấy tay mình của Lăng Nhật, chịu đựng cơn đau không liên tục nói: “Hài tử nhất định sẽ không có chuyện gì, cuối cùng sẽ có biện pháp khiến cho tiểu tử kia đi ra.”

Lâm Bách muốn nói dĩ nhiên là biện pháp mổ bụng hiện đại, chỉ tiếc thời đại này không có cái loại kỹ thuật này, nếu không hắn cũng không phải chịu hành hạ kéo dài như thế này, thế nhưng hắn cũng đã nghe nói qua, phương pháp bỏ phụ lưu tử của thời đại này, chỉ cần hắn đã chết mà hài tử còn sống, luôn sẽ có người có biện pháp đem tiểu tử kia ra.

“Không được nói bậy!” Lăng Nhật cầm lấy tay Lâm Bách, gào thét kêu Lâm Bách không được nói vậy nữa, Lâm Bách thân thể vốn sẽ không phục hồi như cũ, như vậy dằn vặt cái thân xác thối rữa (Editor:????, MEO:????) này chắc chắn không được bao lâu, thế nhưng Lăng Nhật vẫn nhất thiết phải an ủi Lâm Bách cùng mình, hắn và hài tử cũng không thể có việc gì, “Ta muốn huynh sống, ta không thể canh giữ bên cạnh hắn, lẽ nào đến cả huynh cũng muốn buông tay hắn sao?”

“A... Ư” Lâm Bách cảm giác thân thể đã đau đến chết lặng, đau nhức hừ một tiếng, giơ tay lên đặt lên mặt của Lăng Nhật, “Mỗi người đều có số mệnh, hắn sinh ra được thì có con đường bản thân hắn phải đi, ta ở cùng không ở đều giống nhau, hơn nữa Lăng Thiên bọn họ cũng sẽ chiếu cố hắn thật tốt, không phải sao, ta mệt mỏi quá, ngô, đau…”

Lâm Bách lời nói lúc này bị cắt đứt, dạ con mãnh liệt co rút và tiểu tử trong bụng kia liều mạng giãy dụa, đều hóa thành đau đớn cuộn trào mãnh liệt đem Lâm Bách lại một lần nữa đánh ngã, Lâm Bách kiên cường chống đỡ cắn răng không để cho mình phát sinh kêu khóc, nhưng nước mắt không chịu thua kém lưu ở khóe mắt.

Lăng Nhật nhìn Lâm Bách đau thành như vậy, quay đầu nhìn về phía sinh phu cùng sư đệ của Lăng Nhật đứng ở cuối giường, đỏ mắt gầm lên, “Không thể lại nghĩ một chút biện pháp sao, hắn nhanh chịu không nổi, ngươi không thấy được sao?”

Sư đệ của Lăng Nhật, nhìn ngân châm trên tay, lại nhìn một chút giường chiếu bị máu loan thành một tảng lớn, chán nản lắc đầu, “Ta biện pháp gì cũng đều thử qua, như ngươi thấy, ta bất lực, dù cho sư phụ ta tới cũng không có khả năng có biện pháp.” Sư đệ của Lăng Nhật sắc mặt so với Lăng Nhật còn khó xem hơn, làm thầy thuốc xuất sắc nhất thế hệ này, tự xưng hoạt tử nhân thịt bạch cốt, cư nhiên như thế liền bị lâm nạn, thúc thủ vô sách, thật sự là khiến cho hắn rất tổn thương, thiếu niên chán nản oán giận, “Tình huống của hắn thật sự là quá đặc thù, dược trợ sản căn bản không hiệu quả, hơn nữa thân thể Lâm Bách quá hư yếu cơ thể bắt đầu xuất huyết, đã không thể đè thai thêm nữa, ta thật không biết còn có thể làm cái gì.” Trông coi thân thể Lâm Bách, Hạ sinh phu cau mày mở miệng, “Vị tiểu đại phu này nói đều đúng, ta làm sinh phu mặc dù chỉ là giúp đỡ người một nhà thiên tông chúng ta đỡ đẻ, nhưng ta cũng đỡ đẻ qua không ít hài tử, kinh nghiệm coi như là rất phong phú, tình huống của hắn thật sự là đặc thù, nhưng mà nghĩ sản môn của hắn cũng đã mở như vậy, tình huống của hắn rõ ràng nên thuận sinh, nhưng tình hình lại làm thế nào cũng không sinh được, thật sự là chưa thấy qua, này giống như là chính hài tử không muốn đi ra.”

“Ngươi nói cái gì?” Lăng Nhật nghe sinh phu nói gầm lên một tiếng, tựa hồ có cái gì xúc động đến y rồi.

Sinh phu bị Dã Qủy gầm.

Thiếu niên cau mày, vuốt bụng Lâm Bách, cảm giác động tác của thai nhi, vẻ mặt đau khổ nói: “Ta nhớ kỹ lão tông sư nói qua, cái gì cũng đều đã định trước biết đâu lúc tiểu gia hỏa này ra đời còn chưa tới, chính là nên đợi đến thời cơ thích hợp... Ai, thiên a, ta là một đại phu, ta làm sao có thể nói ra những lời này, thế nhưng đây rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ a!?”

Lăng Nhật không đợi thiếu niên nói xong, liền từ bên giường đứng lên bay ra khỏi gian phòng, y cũng muốn hỏi rõ, có đúng hay không có cái gì y không biết, trong nháy mắt Lăng Nhật xuyên cửa đúng lúc nghe được câu nói kia của Khôi, “Bọn họ ba người tất cả đều tổn hại như nhau…”

Lăng Nhật thần kinh lý trí buộc chặt một chỗ, đều ở giây phút đó mà như nổ tung, nghiêng người về phía trước, vọt đến trước mặt Khôi, cầm lấy cổ áo của Khôi rống giận, “Ngươi nói là có ý gì, là thật sao, trả lời ta, là thật sao.”

“Lăng Nhật!” Lăng Nhật rống giận khiến cho tất cả mọi người chú ý tới y đi ra, đương nhiên động tác của y cũng đem tất cả mọi người dọa.”Ta nói đương nhiên là thực sự, bản vương chưa bao giờ nói nhảm” Khôi bình tĩnh đẩy ra tay của Lăng Nhật, đối sự bất kính Lăng Nhật cũng không giận, ngẩng đầu nhìn Lăng Nhật, trên đầu đội mũ, rơi xuống hé ra dung mạo tuyệt sắc nhưng mang điểm không trọn vẹn, ánh mắt của hắn có một bên là màu đỏ, nhìn không thấy bất kỳ vật gì.

Lão hồn sư đứng ở trước người Lăng Nhật đem Khôi chắn phía sau, “Lăng Nhật ngươi tỉnh táo lại hãy nghe ta nói…”

Lăng Nhật như mắc chứng cuồng loạn, nhưng càng nhiều hơn chính là run, trên người lóe ra quang mang u lam, trên người của y quỷ khí đang động, “Nghe ngươi nói, nghe ngươi nói cái gì, các ngươi cư nhiên vẫn có chuyện gạt ta. Các ngươi biết rõ đứa bé kia có thể sẽ muốn mệnh Lâm Bách, vì sao không nói cho ta, tại sao phải gạt ta.”

“Không phải ai có ý định phải gạt ngươi, mà là thiên cơ bất khả lậu loại sự tình này không thể để cho ngươi biết, hơn nữa đứa bé kia nhất định sinh ra, dù cho ngươi biết cũng không thể làm cái gì.”

Lão hồn sư nhìn Lăng Nhật cuồng loạn, lòng cũng không chịu nổi, chính hắn trải qua sinh ly tử biệt, đối loại cảm giác khắc cốt minh tâm này tràn đầy nhận thức. Lăng Nhật và Lâm Bách trải qua đủ khó khăn, thật vất vả mới cùng một chỗ, Lăng Nhật lại phải tận mắt nhìn Lâm Bách chết ở trước mặt y, này vô luận là ai cũng không thể thừa nhận.

“Được rồi, được rồi, ” Lăng Nhật khôi phục lãnh tĩnh thường ngày, nhìn lão lại từng chữ từng chữ nói: “Hiện tại nói cho ta biết, rốt cuộc có cái gì gạt ta, nhất định còn có những chuyện khác, đều nói cho ta biết, ta phải biết, mệnh của ta cùng Lâm Bách không phải là đã định trước, ta muốn dựa theo ý nghĩ của chính mình, tới chọn.”

Lão hồn sư thở dài, lời nói thấm thía: “Kỳ thực chính ngươi hẳn cũng biết, hài tử này là như thế nào hoài thai, ngươi khi đó..Căn bản không phải người cho nên hài tử này trong thân thể có thứ ngươi lưu lại khi đó, quỷ khí, ngươi hiểu, trong khoảng thời gian này ngươi nhất định cũng kỳ quái, vì sao ngươi có thể gặp được Lâm Bách, Lâm Bách không cần bất kỳ vật gì phụ trợ cũng có thể thấy ngươi, đây cũng là bởi vì hài tử trong bụng hắn kỳ thực là nửa người nửa quỷ.”

“Tại sao có thể như vậy? Thiên a ta thế nào không sớm nghĩ tới, sự tình cư nhiên sẽ như vậy, đứa bé kia... Vậy bây giờ rốt cuộc phải thế nào, làm sao đứa bé kia mới có thể sinh ra.” Lăng Nhật tâm tư hoảng loạn đến lãnh tĩnh chỉ trong chốc lát.

“Đứa bé kia nhất định ra, lão tông sư đã tính ra tiểu gia hỏa kia sẽ thay thế vị trí của hắn, hiện tại tiểu tử kia muốn sinh ra được nhất định phải làm mất đi tất cả tinh khí trên người Lâm Bách, mượn tử khí của phụ thân hắn, mới có thể sinh ra…”

“Lâm Bách phải chết sao?” Thanh âm của Lăng Nhật có chút run rẩy, tuy rằng y biết chết cũng không có nghĩa là gì, chẳng qua là ly khai một bộ thân xác thối tha mà thôi, thế nhưng y cũng biết chỉ có Lâm Bách còn sống tim của y, linh hồn của y mới thật sự có chốn về, nếu như Lâm Bách đã chết, y liền cái gì cũng không phải, “Cũng chỉ có con đường này, lại không có lựa chọn nào khác sao?”

“Có, có thể dùng quỷ khí một đời của ngươi, đem quỷ khí của ngươi toàn bộ đều chuyển đến trong thân thể Lâm Bách, toàn bộ quỷ khí, ngươi nên biết là có ý gì, nếu như may mắn ngươi chỉ là mất đi thân phận quỷ tướng, nếu như bất hạnh, ngươi có thể sẽ hồn phi phách tán.” Lời nói của lão hồn sư tất cả mọi người đều nghe được nhưng không người lên tiếng, đây là hai hướng lựa chọn, hoặc để cho Lâm Bách vứt bỏ thân người hoặc Lăng Nhật buông tha thân phận quỷ tướng, liều mạng đánh một trận, tốt thì một lần nữa đầu nhập luân hồi, nếu hỏng từ nay về sau sẽ tiêu thất ở trong hư không…

Lăng Nhật cúi thấp đầu tựa hồ suy nghĩ sâu xa, mãi không nói gì, lắc mình về tới trong phòng Lâm Bách, sắc mặt của Lâm Bách lúc này đã khó nhìn tới cực điểm, môi đỏ tươi lúc này như đã mất đi ánh sáng, tái nhợt như giấy trắng, lồng ngực không nhìn ra phập phồng, đến cả hô hấp đều trở nên trắc trở, cật lực.

Nhìn thấy Lăng Nhật trở về, muốn giơ tay lên, nhưng chỉ là ngón tay giật giật, Lăng Nhật tiến lên cầm chặt tay Lâm Bách, ánh mắt của Lâm Bách nửa mở, nhìn Lăng Nhật, nhẹ giọng nói: “Ta, ta phải chết sao, chết cũng không sai không phải sao, ta có thể cùng huynh làm bạn rồi…”

Trên người rất đau, thế nhưng cảm giác đã chết lặng, cùng tình trạng kiệt sức lúc này khiến cho hắn kêu cũng kêu không ra. Lăng Nhật nhìn mặt Lâm Bách, lòng đã có chú ý, cúi người ở bên tai Lâm Bách nói: “Ta sẽ không để cho huynh chết, ta muốn huynh sống, thay ta sống.” Nói xong những lời này, Lăng Nhật bỗng chốc híp mắt, hồn thể từ người thoát ra ngoài phát ra tia sáng u lam, từ tay hai người không ngừng có ánh sáng u lam tràn vào thân thể Lâm Bách, thân thể Lâm Bách dường như khôi phục khí lực, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ, Lăng Nhật tay kia đặt lên mặt Lâm Bách, ở trên mắt của Lâm Bách, trên lỗ mũi khuôn mặt khóe miệng, không ngừng in một cái lại tiếp một cái hôn khẽ.

Không biết qua bao lâu, Lâm Bách gào lên một tiếng tê tâm liệt phế, trong phòng vang lên thanh âm trẻ con khóc nỉ non, tầm mắt Lâm Bách trở nên không rõ, hắn tựa hồ thấy thân thể Lăng Nhật trở nên hư huyễn, có người đem một tiểu tử màu đỏ tím bẩn thỉu đưa đến trước mắt hắn, khóe miệng Lăng Nhật giương lên một cái tiếu ý, sau đó hoàn toàn tiêu thất, Lâm Bách ở trong hoảng loạn, bị kéo vào hắc ám, tỉnh lại đã là ba ngày sau…

Lâm Bách mở mắt  tránh khỏi Tiểu Đồng canh giữ ở bên cạnh hắn, cho hắn uống nước, ánh mắt của Lâm Bách một mực quan sát mọi nơi trong phòng, tìm tòi thân ảnh của quỷ kia, nhưng không thu hoạch được gì, Tiểu Đồng nhìn Lâm Bách, biết hắn đang tìm cái gì viền mắt không nghe lời bắt đầu ẩm ướt, môi run rẩy không biết thế nào biểu đạt tâm tình bây giờ.

Lâm Bách nhìn Tiểu Đồng, lòng đã hiểu rõ, đoán rằng đại khái Lăng Nhật là quay về địa phủ đi, an ổn nằm xong, ngực cũng thê lương. Lúc này Lăng Thiên ôm một tiểu bất điểm đi đến, Lâm Bách ghé mắt nhìn lại, biết bị người ôm vào trong ngực khẳng định chính là vật nhỏ hành hạ hắn mấy canh giờ, thời gian của hắn cùng Lăng Nhật, Lăng Thiên đem tiểu tử kia đưa đến trong lòng Lâm Bách, Lâm Bách dưới hỗ trợ của Tiểu Đồng trở mình, nhìn tiểu tử trong lòng kia, ngũ quan nho nhỏ lại có bóng dáng của hắn và Lăng Nhật, đặc biệt ánh mắt đứa bé này cùng Lăng Nhật giống nhau như đúc, mắt cũng là lấp lánh hữu thần làm cho người khác thương yêu đến tận đáy lòng, khả ái nói không nên lời, Lâm Bách không khỏi nhớ tới mười tháng cùng tiểu tử kia ở chung với nhau, đã trải qua nhiều ít dằn vặt, tiểu gia hỏa này còn có thể như thế tinh thần khỏe mạnh, thực sự là kỳ tích. Lâm Bách ôm lấy nhi tử thương yêu hảo một phen, cọ cọ lại sờ sờ, còn ở trên mặt của con trai hôn lên hai cái.

Lăng Thiên nhìn hai cha con Lâm Bách thân cận, đứng yên một lát có một số việc còn chưa phải là lúc cần đối mặt, chính là vẫn mở miệng, “Lâm Bách, ca ta cấp tiểu tử kia lấy tên tốt lắm, gọi Lăng Duy chỉ một chữ Duy.” Lâm Bách biết Lăng gia có quy củ, danh tự đều là từ đơn, gật đầu biểu thị tên này tốt, trầm mặc phút chốc ngẩng đầu nhìn Lăng Thiên, “Đại ca ngươi quay về địa phủ đi?”

Lăng Thiên nghe câu hỏi của Lâm Bách cơ hồ ngay lập tức liền đổi sắc mặt, gục đầu xuống không lưu loát phát ra mấy chữ, “Đại ca y, y... Ta, ta cũng không biết…”

Thật đơn giản bốn chữ không biết, để cho tâm Lâm Bách chìm đến đáy cốc, trước mắt chợt hiện ra một màn trong trí nhớ kia, hắn tựa hồ thấy Dã Quỷ ở trước mắt hắn giống như Tống Tuyền mà tiêu thất, không khỏi kinh hồn táng đảm, nhìn Lăng Nhật ánh mắt liền sắc bén kinh người, “Ngày đó, Lăng Nhật y có đúng hay không xảy ra chuyện!”

Lăng Thiên vốn từng muốn đem việc này một mực gạt Lâm Bách, nguyên bản cũng chỉ là nghĩ giấu được, mấy ngày nay chờ thân thể Lâm Bách khá hơn chút nữa, nhưng tập quán thành thật, mới câu nói đầu tiên liền bị Lâm Bách bắt được kẽ hở
Bình Luận (0)
Comment