Dùng Răng Thành Danh

Chương 19

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

"Cho nên, anh đã đồng ý gia nhập vào thị tộc Hàm Sơn rồi à?" Chu Thụ chợt cao giọng lên, thét to tiếng gần chỗ bán dưa leo.

"Xuỵt ——" Hạ Du Châu đánh hắn một quyền, bảo hắn bé miệng chút.

Cũng may chợ vào lúc sáng sớm vẫn khá ồn ào, không thật sự khiến người khác chú ý mấy, chỉ có chú bán dưa leo là nhìn chằm chằm vào hai người: "Hai đứa không mua dưa leo thì đừng có mà làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của tôi."

Chu Thụ kéo chặt khẩu trang trên mặt, để tránh bị người khác nhận ra.

"Yên tâm đi, chợ sáng thế này không có ai nhận ra em đâu." Hạ Du Châu kéo em trai xuyên qua đám người, đưa một chai nhựa cho ông chủ tiệm giết mổ gia cầm, "Quy tắc cũ, tiết vịt."

Ông chủ là một người đàn ông chân ngắn bụng bự, cũng chẳng hỏi nhiều, nhanh nhẹn bắt một con vịt ra từ trong lồng tre, cạo lông cắt cổ, rồi treo ngược phía trên thùng sắt.

Chu Thụ còn đang tức giận, hung tợn nhìn chằm chằm vào con vịt giãy giụa trên thùng sắt: "Có phải anh còn nhớ thương anh ta không?"

Ông chủ đang để cho đầu vịt hướng xuống thùng, giọng nói truyền ra từ trong thùng: "Không ứng gà (1), gà phải chờ có người mua rồi mới giết được, còn mấy con vịt này giết xong thì sẽ đưa đến quán vịt quay."

(1) Ứng gà đọc là "điếm kê," nghe gần giống với "điếm ký" (nhớ thương).

Chu Thụ: "..."

Hạ Du Châu để tay ở môi, cười không phát ra tiếng: "Trời đất chứng giám, không hề nhớ thương gì cả. Cơm cũng chẳng ăn đủ no, nào có tâm tư gì để yêu đương. Anh đây cũng là chẳng còn cách nào khác, người đang ở dưới mái hiên mà. Hơn nữa, nhà Hà Dư ăn mặn, thói quen sống của chúng ta khác biệt lớn quá."

Nói đến ăn mặn, mặt Hạ Du Châu liền thay đổi. Thị tộc Miền Nam ăn mặn, ba chai máu mà hôm qua Hà Dư đưa cho cậu, không phải là máu người đấy chứ?

"Tiểu Hạ lại đến mua tiết vịt à?" Bà chủ đi ra đổ nước thải, chào Hạ Du Châu, "Em trai con lại thèm ăn rồi hả?"

"Em trai làm sao cơ?" Chu Thụ quay đầu, ánh mắt hung thần ác sát doạ cho bà chủ run một cái.

Hạ Du Châu nhanh chóng ngắt lời: "Em trai không sao cả, bà chủ cứ đi làm việc đi."

Ông chủ treo một con vịt xong, vui vẻ đi tới bắt con vịt thứ hai, lúc này lại nghe rõ ràng: "Tiểu Hạ có một cậu em trai, cực kỳ thích ăn canh đậu hũ tiết vịt, còn phải làm liền ở trong nhà, không cho ăn là nằm lăn qua lăn lại trên mặt đất."

Chu Thụ từ từ quay đầu nhìn về phía anh trai: "Nằm trên mặt đất... lăn qua lăn lại?"

"Không phải là anh nói đâu, đó là cha nói. Lúc trước khi ông ấy đến mua nói là con trai muốn ăn, đương nhiên là anh không thể nói là anh muốn ăn được." Hạ Du Châu cắn răng chỉ di chuyển môi, nhỏ giọng nói. Tới khi ông chủ nhìn qua, thì giống như là không nói chuyện, cười đến lúng túng mà không mất rực rỡ như trước.

Một chai tiết vịt được đồ đẩy, hai anh em chen lấn nhau rời khỏi chợ sáng.

Hạ Du Châu đưa chai nhựa cho em trai, mình thì nhắn tin cho Hà Dư, hỏi hắn đó là máu gì.

Chu Thụ bĩu môi thì thầm: "Anh có biết tay em đáng giá cỡ nào không? Thế mà anh lại dám nói em xách đồ."

Hạ Du Châu giơ tay lên cho gáy hắn một cái tát: "Bàn tay của bậc thầy dương cầm Tư Quân người ta còn giúp anh dọn hành lý kìa."

Chu Thụ nghe nói như thế, tóc đỏ trên đầu lập tức dựng ngược: "Còn nói anh không nhớ thương anh ta! Nói đến anh ta nghe ngon lành vậy đấy!"

Hạ Du Châu vô cùng bất đắc dĩ: "Đã nói là chuyện không liên quan gì đến anh ấy cả, anh ấy chỉ là một tiền nhiệm bình thường thôi, anh phải khách quan chút chứ, không thể chỉ mang thù mà không nhớ ơn được."

"Em chẳng thấy anh ta tốt ở đâu cả." Chu Thụ phun nước miếng một cái, "Bắt em làm việc cho tên ra vẻ đó ấy hả, phi, cho anh ta cắn rơi đầu em luôn đi."

Đang nói chuyện thì đã về đến phòng khám nha khoa. Tiểu thiếu niên Trần Mặc mặc áo thun rộng, đang dánh hình dán bông hoa, cắm ống hút vào chai thuỷ tinh, vừa uống vừa nói chuyện với bà chủ của tiệm cà phê bên cạnh.

Trần Mặc: "Cha mẹ con ly hôn rồi, mẹ nuôi con."

Bà chủ bày ra vẻ mặt đồng tình: "Cha con nhẫn tâm thật đó, con trai tốt như thế mà cũng không cần sao?"

Trần Mặc: "Dựa vào quan sát nhiều năm của con, có thể cha con bị cắm sừng rồi."

Bà chủ: "..."

Đang nói thì nhìn thấy Hạ Du Châu trở về, tiểu thiếu niên: "Cha."

Bà chủ: "!!!"

Hạ Du Châu bước nhanh đi tới, kéo bạn nhỏ ngồi trên tường thấp xuống, quay đầu sang chào hỏi hàng xóm: "Thằng bé còn nhỏ không hiểu chuyện, không gây ra phiền phức gì cho chị chứ?"

Sắc mặt bà chủ xanh xao, đồng tình vỗ vai Hạ Du Châu: "Tiểu Hạ à, có gì khó khăn thì cứ nói với chị nhé."

"Hả?" Hạ Du Châu không hiểu ra sao, điện thoại bỗng vang lên, là tin nhắn của Hà Dư trả lời lại.

[Đàn anh: Đó là đồ chay, yên tâm uống đi. Máu thanh trùng thành phẩm không phải là đồ mặn, thường thì đồ ăn mặn sẽ được ăn trực tiếp, nếu muốn chế biến thì mình phải tự cung cấp nguyên vật liệu.]

Tự mình cung cấp nguyên vật liệu, cảnh tượng này có hơi quá hung tàn. Hạ Du Châu lại vui mừng vì mình không gia nhập vào thị tộc Miền Nam, không phải nhìn bọn họ ngày nào cũng cắn người lấy máu, thời gian lâu dài rồi kiểu gì cũng sẽ có vấn đề về tâm lý.

Hôm qua đã gọi nhân viên vệ sinh đến quét tước, bên trong phòng khám bệnh gọn gàng sạch sẽ hơn rất nhiều so với lúc trước. Bạn nhỏ chống lên mặt bàn quầy bar, nhanh nhẹn leo lên đó ngồi, rũ hai chân lắc lư qua lại: "Đã lâu rồi con không có sức như thế! Cha, để con phụ cha nhé!"

Từ khi bị bệnh đến giờ, thật ra cũng chỉ hơn một tháng, nhưng thời gian lại dài dằng dặc đến gần như là đã qua trăm năm. Cái gì cũng chẳng thể quý giá bằng một cơ thể khoẻ mạnh, nếu cho chọn lại lần nữa, hắn cũng sẽ không chùn bước mà nhào vào cái ôm của Thần Bóng Tối.

"Em nhìn người ta ngoan ngoãn thế nào xem, nhìn em coi, bảo xách một chai nhựa thôi cũng bíp bíp liên tục." Hạ Du Châu đá đá Chu Thụ, bảo hắn bỏ tiết vịt vào trong tủ lạnh, sau đó xoa đầu con trai một chút rồi nhét cho hắn một cái bánh bao thịt, "Ăn trước đi, trời đất bao la ăn là lớn nhất."

Chu Thụ: "..."

Có con trai thì quên mất em trai, Chu Thụ ngồi xuống tại chỗ, tức giận húp hết nửa chai tiết vịt.

Hạ Du Châu vừa gặm bánh bao vừa nhìn điện thoại, quản gia La Ân gửi We Chat, hy vọng tối nay ba người bọn họ có thể tới nhà để tham gia huấn luyện.

"Em không đi đâu, tối nay có huấn luyện thi đấu." Chu Thụ lập tức kích động, răng nanh hút máu cắm ở trong ống hút bật ra, văng máu đầy lên mặt hắn. Dùng mu bàn tay xoa một chút, lại xoa đến đỏ hết cả tay, cáu kỉnh đá một cái vào thùng giấy, đứng dậy đi rửa tay.

"Được rồi, anh đi nghe một chút, về rồi nói lại cho em sau." Hạ Du Châu cũng không ép hắn. Bây giờ mà muốn Chu Thụ sống chung hòa bình với Tư Quân, khả năng rõ ràng là không lớn. Dù sao thì cậu cũng chỉ đi để lấy khẩu phần lương thực cho một tháng thôi, sau này cơ thể của con trai khoẻ rồi, bọn họ cũng không cần máu thanh trùng, không nhất định phải thường xuyên gặp mặt nữa.

Một nhà ba người ăn sáng xong, xắn tay áo lên bắt đầu dọn dẹp phòng khám.

Vật tư tiêu hao hôm trước đặt đã đến, cần được phân loại để đặt vào đâu đó. Trong đó có rất nhiều dụng cụ cắt, đồ mài, là một việc tiêu hao thể lực.

Hạ Du Châu kéo em trai đang muốn bắt đầu làm: "Em đi sắp xếp tài liệu của khách hàng đi, để anh làm cho."

Quậy thì quậy, vẫn phải quý trọng đôi bàn tay giá trị ngàn vàng kia. Trước kia, khi đoàn trưởng Đoàn Nghệ thuật thấy Tư Quân dọn đồ cho cậu, giậm chân mắng cậu cả nửa tiếng, "Đây là tay của thượng để đó, dùng để đánh đàn dương cầm, làm sao có thể làm mấy chuyện nguy hiểm thế này được! Lỡ như làm tổn thương đến gân tay, đó là chính là tổn thất của thế giới. Bàn tay trân quý thì phải rời xa vật nặng, rời xa tất cả các đồ dùng sắc bén."

Tay của Tree thần cũng là như thế, Hạ Du Châu không thể nào sẽ thật sự để cho hắn đụng vào dụng cụ cắt được.

Bê một thùng đồ đi vào phòng, mắt thấy tóc đỏ dựng ngược của Chu Thu từ từ mềm xuống, Hạ Du Châu giơ tay lên xoa xoa đầu hắn, nói hắn đừng nên quá cảm động. Nếu không thì em trai mà kích động quá lại không muốn bê đồ nặng cho cậu, như thế thì khổ lắm.

Đợi đến khi cất thùng đồ xong, em trai bị tình anh em làm cho cảm động, đang nằm ngủ trên thùng giấy.

Hạ Du Châu: "..."

Quả nhiên, em trai là không thể cưng chiều. Xoay người đi ra ngoài, mượn hai cậu con trai ở sát vách để làm việc nặng, lát nữa đợi Chu Thụ tỉnh sẽ bảo hắn trả tiền. Sau đó, mở máy vi tính cũ kỹ ra, nhờ con trai sắp xếp tài liệu của khách hàng cho. Mình thì nằm trên thùng giấy cạnh em trai, bắt đầu nghịch điện thoại.

Lại mở "Phòng giao dịch Huyết Minh online" ra, nhập số tài khoản mới mà hôm qua Tư Quân cho cậu vào để đăng ký.

Trăng rằm từ từ nhô lên từ phía dưới cùng của màn hình, ánh trăng lướt qua đàn lia màu bạc, còn kèm với tiếng đàn cổ xưa. Hình ảnh khởi động hoàn toàn khác với lúc trước, Hạ Du Châu đoán là cái này có liên quan đến tộc huy (dấu hiệu/huy hiệu) của từng thị tộc.

Ở trong nhà có thể nhìn thấy đàn lia ở khắp nơi, chắc là ký hiệu của thị tộc Hàm Sơn. Mà hôm qua dùng tài khoản do Hà Dư đề cử thì lại hiện ra hoa hồng đỏ, chắc là đồ đằng của thị tộc Miền Nam.

Lại mở nhóm Tân Sinh kia lên, quả nhiên tiền tố của tên cậu liền biến thành thị tộc Hàm Sơn. Bây giờ Hạ Du Châu đã nhớ là phải lấy một tên dùng trên mạng cho mình, hớn hở trò chuyện với mấy người bạn nhỏ.

[Thị tộc Hàm Sơn Nha Nha: Chào mọi người! Mình là người mới tới, xin hỏi phải đổi máu thanh trùng thế nào?]

[Thị tộc Hàm Sơn = =: Cậu là ai? Sao tôi lại không biết cậu.]

[Thị tộc Miền Nam Khoảnh: Hả?]

[Thị tộc Thập Lục SSR: Ha hả, thị tộc Hàm Sơn cũng có con riêng à. Không phải là thị tộc cổ xưa cao quý nhất à? Cũng sĩ diện ghê đấy.]

[Thị tộc Hàm Sơn = =: Nói ai sĩ diện hả? Thị tộc Thập Ngũ (mười lăm)!]

[Thị tộc Thanh Dương Uông Uông: Ha ha ha ha thị tộc Thập Ngũ ha ha ha...]

Mấy người bạn nhỏ rùm beng lên, đủ loại câu địa phương mắng nhau nhanh chóng che hết màn hình, người lớn tuổi Hạ Du Châu không theo kịp dòng suy nghĩ của tụi nhỏ, chỉ có thể im lặng nhìn. Xem ra mâu thuẫn giữa thị tộc Hàm Sơn và thị tộc Thập Lục không hề nhỏ, ngay cả mấy đứa nhỏ cũng nói qua nói lại như thế. Ngẩng đầu nhìn về phía Trần Mặc đang cần cù làm bản khai: "Con trai, con có muốn vào nhóm này không, tâm sự với mấy người bạn nhỏ."

"Không cần đâu." Trần Mặc nhanh chóng gõ bàn phím, "IQ của bọn họ thấp quá."

Hạ Du Châu ngồi dậy, nhìn gò má nghiêm túc của con trai, nhớ tới dáng vẻ khi đó Tư Quân cẩn thận làm bảng trọng điểm cho cậu, lại thấy có mấy phần giống nhau.

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.

Vừa nghĩ đến Tư Quân, người này liền gọi điện thoại tới.

Ngón tay Hạ Du Châu đang đặt trên màn hình, mới vừa vang đã chạm đến, tự động nhận.

Tư Quân bên kia im lặng một chút rồi mới mở miệng: "Sao không đợi vang hai tiếng rồi mới nhận?"

Tư thiếu gia nghiêm khắc, luôn luôn chú ý đến việc vang hai tiếng rồi mới nhận điện thoại, nói đây là lễ nghi xã giao hiện đại. Nếu như vang quá ba tiếng mới nhận, hắn sẽ nói một câu "Thật có lỗi" trước.

Hạ Du Châu: "Ngại quá, tiểu thị dân tụi em không chú trọng như thế."

Tư Quân im lặng một chút: "Tối nay tôi không đi đón em được, đêm đến đại kỵ sĩ sẽ tới đó."

Nghe ý trong câu nói này, vốn Tư Quân định đến đón cậu, Hạ Du Châu vô cùng ngoài ý muốn: "Đào tạo nhân viên mới mà cũng cần lãnh chủ quan tâm đến việc đưa đón nữa à?"

Tư Quân từ từ hít vào một hơi, dường như đang kiềm chế cái gì đó, cuối cùng vẫn kiềm chế được nói: "Xảy ra chút chuyện, ban đêm không an toàn. Mọi người tham quan xong thì hãy ở lại, trời sáng rồi đi."

Tiếng ngáy nhỏ của Chu Thụ ở bên cạnh hơi ngừng lại, xoạt một chút rồi ngồi dậy, đoạt lấy điện thoại: "Cái gì mà ở lại, họ Tư anh có ý gì hả?"

Tư Quân: "Ý trên mặt chữ, đây là mệnh lệnh, xin hãy tuân thủ."

Tóc đỏ ngủ đến xẹp của Chu Thụ lập tức dựng đứng: "Dẹp mẹ đi, lại còn mệnh lệnh, anh là ai hả?"

Tư Quân không muốn cãi nhau vói hắn, nói câu kết thúc liền cúp điện thoại.

Chu Thụ nhảy xuống từ trên thùng giấy, cực kỳ tức giận: "Em biết mà! Tên này chẳng có lòng tốt gì đâu! Anh ta nói anh gia nhập vào thị tộc Hàm Sơn chính là vì cái này đấy!"

"Vì cái gì?" Trần Mặc ló đầu ra từ phía sau bàn cao.

Chu Thụ: "Quy tắc ngầm cha con!"

Trần Mặc: "Có lý lắm."

Hạ Du Châu: "... Anh ấy không có ý này đâu."

Chu Thụ không nghe, đi tới đi lui giống như một con rồng phun lửa: "Hoãn luyện tập thi đấu lại, em cũng đi! Có bản lĩnh thì nói anh ta ngủ em đi, xem có quật chết anh ta không!"

Trần Mặc: "Con thấy được đó."

Hạ Du Châu: "... Anh ấy cũng không có ý này đâu."

/Hết chương 19/

Tác giả: A a a, đăng trễ rồi, chương này phát lì xì cho mọi người, xem như tiền phạt đăng trễ ORZ

Canh đậu hũ tiết vịt

Canh đậu hũ tit vịt
Bình Luận (0)
Comment