Dùng Răng Thành Danh

Chương 38

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Hà Khoảnh: "..."

"Gì mà đàn ông?" Hạ Du Châu cầm một vốc răng chó đi tới.

Tư Quân nhìn mấy kẽ hở ngón tay của cậu dính nước miếng, lại nhìn bàn tay không đeo bao tay của mình, cầm khăn tay không biết làm sao.

"Đàn ông." Hà Khoảnh giơ ngón tay dài nhỏ chỉ vào Hạ Du Châu lại rồi chỉ vào Tư Quân, dùng giọng nói thiếu nữ mềm mềm mại mại nói, "Hai tên đàn ông thúi mấy người, chẳng dùng được cái lông gì hết, vẫn là chị gái thơm thơm mềm mềm tốt hơn."

Chị gái...

Hạ Du Châu nhìn móng tay dài đính hột lấp lánh của hắn, lại nhìn váy da báo ngắn tủn gần như tới đùi trên: "Làm sao mà cậu còn nhớ thương đến mấy chị gái nữa?"

Hà Khoảnh đổi về giọng thanh niên, lớn tiếng: "Tôi là trai thẳng mà, vì sao không thể nhớ thương chị gái được chứ!"

Hắn, Hà lão tam, mặc đồ nữ, giả giọng, hút máu đàn ông, nhưng hắn là trai thẳng, còn thẳng hơn tháp Eiffel.

"... Được rồi." Hạ Du Châu không biết trả lời làm sao cho phải, rồi nhìn về phía Tư Quân, muốn nhắc hắn đã giết chó xong rồi, có thể thu năng lực đóng băng lại, không nên lãng phí.

Trong nháy mắt khi cậu nhìn qua, Tư Quân liền cúi đầu dùng khăn tay lau chùi kiếm chém, ánh sáng trên mũi kiếm liền biến mất.

Hạ Du Châu không nói nữa, chép miệng một cái: "À này, chỗ này có sáu cái răng, chúng ta mỗi người hai cái. Sao ba con chó này không biến thành muỗi nhỉ?"

Vừa dứt lời, một tiếng "ong" đủ to vang lên, hơn mười con muỗi bỗng nhiên xuất hiện ở trong không gian, lại càng có vô số điểm sáng màu đen tản ra từ trên thân người sói. Hà Khoảnh kêu lên một tiếng: "Ây da, quên đốt rồi, nhanh chóng nhanh chóng chút."

Không gian này khá nhỏ, chỉ có sân và bầu trời bên ngoài mái tường của sân. Đàn muỗi chi chít bay lên trời, che khuất cả khung trời, còn kích thích hơn so với lần ở quảng trường ABO kia. Bởi vì cách gần, lại không có chỗ để chạy.

Mấy con muỗi to không nhạy cảm với loại phương Đông như người sói, không kiêng nể gì bay về phía ba người.

Hạ Du Châu vung kiếm, ánh sáng sắc bén chém ra theo thân kiếm nằm ngang. Kiếm chém kiểu Châu Âu chỉ có thể đâm một con, bảo kiếm truyền thống này của cậu lại có thể phóng đại chiêu thức chém ngang chém tréo, hãy để cho bảo kiếm đứt lông gãy tuyết diệt hết lũ côn trùng có hại này đi!

"Vù ——" Bảo kiếm sượt qua con muỗi, chém vào không khí.

Dùng sức quá mạnh, bảo kiếm không dừng được, chém mặt xuống mặt đất, chém cục gạch trên đất thành hai đoạn. "Có chuyện gì thế?" Hạ Du Châu lảo đảo một chút, con muỗi to vỗ cánh, giống như đang cười nhạo cậu không biết tự lượng sức mình. Cái miệng nhọn bổ nhào về phía cậu, lại hơi ngừng chỗ cách cậu nửa thước.

Tư Quân lại vung kiếm lên, con muỗi to rơi xuống đất.

"Kiếm này không giết được muỗi bệnh." Hà Khoảnh vung tay, đổi một loại vũ khí khác, "Giết người sói cũng không tệ lắm."

Hạ Du Châu không còn cách nào, chỉ có thể lấy kiếm chém của thị tộc Hàm Sơn ra, đâm từng con: "Cái chuỳ này của cậu cũng không tệ nhỉ, cho tôi mượn dùng chút đi."

Không giống với kiếm chém hào nhoáng bên ngoài của thị tộc Hàm Sơn, vũ khí của thị tộc Miền Nam nhìn là biết thực dụng hơn rất nhiều. Đó là một loại vừa giống kiếm vừa giống chuỳ, nói cho đúng thì, nó giống như cây mài dao có gắn sắt lên của người giết heo bán thịt. Đập, chém, chặt, gì cũng được, dùng cực kỳ nhanh.

"Gì mà chuỳ hả." Hà Khoảnh ưu nhã chuyển động vũ khí trong tay, cho cậu nhìn đồ cầm tay hoa hồng tinh xảo trong tay, "Đây là gai hoa hồng!"

Gia huy của thị tộc miền Nam là gai hoa hồng, vũ khí này cũng được biến từ gia huy ra. Không giống với một đôi khuy măng sét của thị tộc Hàm Sơn, gai hoa hồng chỉ có một, không có dư để cho Hạ Du Châu mượn.

Vì thế, Hạ Du Châu chỉ có thể tiếp tục đau khổ đâm từng con.

Còn chưa giết xong một đợt muỗi, một đợt khác lại biến ra. Ba thi thể người sói, không ngừng bốc lên những điểm đen, càng tệ hơn chính là năng lực "Đóng băng" của Tư Quân đã tới hạn.

"Vù vù ——" Không còn áp chế, đám muỗi lập tức linh hoạt hơn, vô cùng kiêu ngạo bay lên không trung. Không gian sân nho nhỏ, lập tức bị đàn muỗi che hết vòm trời, ngay cả ánh sáng trăng màu bạc trên trời cũng không xuyên qua được.

Hạ Du Châu trượt qua bên cạnh một bước, giơ tay lên đâm thủng bụng của một con muỗi xông về phía Tư Quân, kiếm ngang bảo vệ trước người Hạ Du Châu. Cậu nhớ lần trước khi Tư Quân dùng xong loại năng lực này thì phản ứng liền chậm đi một hồi.

Tư Quân nhìn bóng lưng chắn trước người mình, ánh mắt hơi tối đi, thở dốc hai cái hô: "Hà Khoảnh!"

"Ai, biết rồi." Hà Khoảnh cắn răng, vung gai hoa hồng trong tay, ánh sáng màu đỏ tươi đẹp lộ ra từ trên gai nhọn, trong nháy mắt tiến vào trong cơ thể của tất cả các con muỗi.

Hạ Du Châu chờ mong ngẩng đầu nhìn lên, chờ đợi quang cảnh tráng lệ khi tất cả mọi con muỗi rơi xuống. Nhưng mà không có con nào cả...

Đám muỗi vẫn còn bay, nhưng không hề có mục đích công kích, mà là như ruồi không đầu bắt đầu bay lung tung. Hạ Du Châu trơ mắt nhìn con muỗi gần cậu nhất, nghiêng người bốn mươi lăm độ so với mặt nằm ngang, bay về phía mặt đất như máy bay rớt vậy.

"Ai nha, đã bảo không dùng tốt bằng "Trấn Tĩnh - Đóng Băng" của nhà anh mà." Hà Khoảnh oán trách, đuổi theo đám muỗi giống như uống xỉn bắt giết.

"Đây là năng lực gì thế?" Hạ Du Châu đâm muỗi, đám muỗi lảo đảo không hề cảm giác được khi cậu lại gần, còn đang chuyện ta ta làm biểu diễn kỹ năng đặc biệt giữa không trung.

Tư Quân từ từ lấy lại sức, giơ kiếm lên bắt đầu giết muỗi: "Hỗn loạn, năng lực nhà cậu ta là ái mộ, vào trong gương thì chính là hỗn loạn."

Lời nói này đến cực kỳ giản lược, nhưng từ khi đi học thì Hạ Du Châu đã tập quen với hình thức giải thích của Tư Quân, lập tức hiểu được. Năng lực của huyết tộc là có liên quan đến công năng nọc độc trong răng nanh hút máu của bọn họ.

Nọc độc của nhà họ Tư là "Trấn tĩnh," vào gương thì sẽ phát triển thành "Đóng băng," khiến cho động tác của muỗi chậm hơn; nọc độc của nhà họ Hà là "Ái mộ," khi vào gương thì biến thành "Hỗn loạn," khiến cho đầu óc lũ muỗi choáng váng, không nhận thức rõ được hoàn cảnh.

Tuy là đám muỗi hỗn loạn cũng không dễ để bắt hết, nhưng ba người hợp lực thì vẫn giết sạch đám muỗi trong ba phút. Hà Khoảnh ném một hộp diêm cho Tư Quân: "Anh làm đi, tay em nhũn ra rồi."

Tư Quân nhận hộp diêm, châm một cây, ném đến trên thi thể của người sói. Đốm lửa dính tới máu đen, lập tức bốc cháy.

Trong gương tạm thời yên tĩnh lại, chỉ còn lại có tiếng cháy tách tách của diêm. Hà Khoảnh nhặt giày cao gót của mình lên: "Lần sau giết người sói thì phải nhanh chóng đốt nó, tôi thà rằng không có mấy cái miệng muỗi này, mệt chết đi được. Nhà chúng tôi đều có năng lực này, quả thật..."

Hạ Du Châu nghèo rớt mồng tơi rơi nước mắt không thể hiểu được cách nghĩ không cần điểm của thiếu gia quý tộc, còn đang cẩn thận nạy miệng muỗi: "Trấn tĩnh biến thành đóng băng thì dễ hiểu, còn ái mộ và hỗn loạn thì sao có thể là cùng một loại được vậy?"

"Vốn chính là một loại đó. Nếu không phải là đầu óc anh rối loạn, bị ma quỷ ám ảnh, thì sao có thể thích một người khác được?" Hà Khoảnh xỏ giày cao gót, mũi kiếm cắm xuống đất, khẽ xoa hoa hồng được điêu khắc tinh tế mềm mại trên tay cầm, "Ái mộ, chính là một cơn hỗn loạn."

Hạ Du Châu sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Tư Quân đứng cạnh đống lửa. Ánh lửa hừng hực chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú của hắn, sáng sáng tắt tắt, vừa như hư ảo vừa như là thật. Nghĩ lại năm đó mình thích Tư Quân như thế nào, ngay cả đối phương cũng như chưa hiểu được, cứ thế hồ hồ đồ đồ yêu đương nhau. Đến bây giờ, cậu cũng cảm thấy mình chưa bao giờ thật sự hiểu Tư Quân...

Nhưng không phải là một cơn hỗn loạn sao.

Dọn hết đồ trong gương rồi đi ra ngoài, không khí trong lành của thế giới bên ngoài phả vào mặt. Hạ Du Châu quay đầu lại, thấy mặt gương trên cửa inox mờ mịt, chắc là khói bụi khi đốt người sói.

"Đợi một lát rồi lau, để cho khói tản bớt ra đã." Hà Khoảnh nhìn vết máu trên cửa, "Không phải chứ, lãnh chủ đại nhân, lúc rối tới mông thế này rồi mà anh còn vẽ cả một cái gia huy hoàn chỉnh nữa!"

Trên cửa có hai nốt máu nho nhỏ, bên cạnh đó có một cây đàn lia năm dây cực kỳ đối xứng.

"Thần kinh y như anh hai em vậy." Hà Khoảnh bĩu môi, bước trên giày cao gót lôi ông chủ ở trong lồng chó ra ngoài, "Lại phụ một tay nào."

Hạ Du Châu đi qua hỗ trợ, cầm răng chó nắm chặt trong tay bỏ trước ngực ông chủ, nâng nửa người trên lên, hợp sức kéo người đặt lên xích đu. Phát hiện nước bọt của người sói trên tay mình đều dính hết lên người ông chủ, hơi ngượng ngùng, ngón tay chọc chọc cái trán bất tỉnh nhân sự của hắn: "Anh cho anh ta cái gì vậy?"

Tư Quân: "Thuốc an thần."

Hà Khoảnh: "Nước miếng của anh ấy."

Hạ Du Châu: "..."

Tư Quân không muốn trực tiếp cắn người, liền lấy nọc độc trong răng nanh hút máu ra làm thành thuốc chích, lúc nào cũng mang theo bên người,

Hà Khoảnh ngồi xuống xích đu đối diện: "Xem ra con chó kia sẽ không quay lại đâu, hai người về đi." Đồ ăn của hắn thì để cho hắn phụ trách vậy, cũng không thể nào để cho lãnh chủ đại nhân ở lại giải quyết hậu quả được.

Hạ Du Châu tìm ống nước ở trong vườn để rửa răng chó, đưa hai cái cho Hà Khoảnh, lại lấy hai cái đưa cho Tư Quân.

Một tay Tư Quân để ở trong túi, ngừng một chút mới giơ tay ra, trong tay có một cái khăn tay được gấp gọn gàng. Lại dừng trên không trung một chút, rồi mới bỏ khăn tay vào trong lòng bàn tay của Hạ Du Châu.

Hạ Du Châu nhe răng, cái tên khó ở này, đưa đồ cho hắn mà còn phải lau sạch sẽ nữa. Trong lòng thì than phiền, nhưng Hạ Du Châu vẫn cầm khăn lên lau khô nước trên răng chó, sau đó quấn hai cái răng lại đưa cho Tư Quân.

"Tôi không cần, của em hết." Tư Quân kéo nơ thắt lưng treo trên cổ xuống, nhét vào trong túi, cụp mắt xuống, dáng vẻ trông vô cùng mệt mỏi.

"Vậy không tốt lắm đâu." Tuy nói thế, nhưng Hạ Du Châu vẫn vui sướng cất hết bốn cái răng đi. Ngước mắt nhìn về phía Tư Quân, nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi, há miệng muốn nói chuyện, Tư Quân đã xoay người rời đi.

Đi ra khỏi quán bar, Tư Quân mở khoá xe, nhỏ giọng nói: "Lên xe, tôi chở em về."

Hạ Du Châu nhìn hắn như vậy, trong đầu vang lên câu tuyệt vọng khản tiếng "Tôi hận em" kia, nhịn không được mở miệng: "Không biết con chó tai ương kia đã đi đến chỗ nào rồi, nó phái nhiều chó đến như thế để lấy tin tức, chắc chắn là vì giết anh. Anh phải cẩn thận một chút, đừng đi một mình về."

Tư Quân từ từ ngẩng đầu lên, nhìn cậu: "Hạ Du Châu, quan hệ của chúng ta là gì?"

Lại là những lời này. Hạ Du Châu chỉ cảm thấy mình bị "Hỗn loạn" bắn trúng, tâm tư bị quấy thành một vòng xoáy giữa những ngọn đèn màu sặc sỡ trên đường quán bar: "Quan hệ giữa lãnh chủ và đại kỵ sĩ."

Tư Quân sửng sốt, trong đôi mắt màu xanh da trời xinh đẹp dần dần có ý cười: "Đại kỵ sĩ phải bảo vệ lãnh chủ."

"Ừm." Hạ Du Châu gật đầu, "Để em đưa anh về."

Tư Quân lắc đầu, lấy điện thoại ra: "Đêm nay nguy hiểm, lãnh chủ cần bảo vệ theo sát người, mời đại kỵ sĩ nhận một nhiệm vụ kỵ sĩ."

"Tích tích!" Điện thoại của Hạ Du Châu vang lên một tiếng, APP Huyết Minh gửi tới một thông báo:

[Lãnh chủ Bắc Kinh thông báo nhiệm vụ kỵ sĩ].

Hạ Du Châu mở ra, hiển thị nội dung của nhiệm vụ:

[Theo sát người bảo vệ lãnh chủ một đêm, phần thưởng của nhiệm vụ là một trăm điểm, có nhận nhiệm vụ hay không?]

Một trăm điểm! Nhận!

Hạ Du Châu lập tức nhấn vào, nút nhận lại bỗng biến thành màu xám: "Sao không nhấn được vậy."

Tư Quân hơi nhướng cằm chờ đại kỵ sĩ nhận nhiệm vụ, bất đắc dĩ cúi đầu hướng dẫn kỹ thuật cho cậu, điện thoại của mình lại đột nhiên vang lên, hệ thống thông báo:

[Đại kỵ sĩ Triển Long đã cướp nhiệm vụ thành công!]

Một giây kế tiếp, Triển hộ vệ gửi WeChat đến: "Lãnh chủ, tôi đến ngay đây!"

Tư Quân: "..."

Lại một giây kế tiếp, Triển hộ vệ nhận được thông báo của hệ thống:

[Lãnh chủ Bắc Kinh đã huỷ nhiệm vụ].

/Hết chương 38/

Cực Phẩm: Chương sau có cẩu lương nha quý dị (¬ ̄▽ ̄)¬
Bình Luận (0)
Comment